Thương Thiên Phách Huyết

Chương 93

Ngày hôm sau, quả nhiên từ chỗ Hung Nô nhận được tin tức Mạo Đốn Đan Vu đáp ứng khẩn cầu của Khải Tát nhân. Nói cách khác, Khải Tát nhân đã có quyền khiêu chiến triều đình nhà Hán, giờ còn phải xem Hán sứ ứng phó như thế nào.

Tương Khổng Minh đến đình viện nơi ở của Khải Tát nhân dạo quanh một vòng, truyền đạt một bức chiến thư, cho thấy rằng nam nhi Đại Hán tuyệt đối sẽ không sợ hãi khiêu chiến. Nhưng mục đích chân chính của hắn là muốn nhân cơ hội này, quang minh chính đại nhìn thấy nhân vật đầu não của Khải Tát nhân, sau đó hắn dùng phương thức dẫn dụ đưa ra vài vấn đề, lại dùng đặc dị công năng Độc Tâm Thuật (thuật đọc tâm) độc hữu để đạt được đáp án mà hắn muốn biết.

Sau khi trở về, hắn lập tức tìm ngay Hứa Hải Phong, thông báo rằng tất cả đã an bài thỏa đáng, chỉ cần dựa theo kế hoạch hành sự, là có thể thành tựu thanh danh một đời.

Hứa Hải Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kệ cho hắn sắp đặt, nhưng đối với việc hắn nói sau khi đánh một trận dương danh thiên hạ thì chỉ cười nhạt.

Tương Khổng Minh tức giận đến mắt trợn trắng, hỏi:

- Ngài có biết anh hùng được sinh ra như thế nào không?

- Phế thoại, anh hùng đương nhiên là... là thế nào mà sinh ra hả?

Hứa Hải Phong vừa muốn trả lời, nhưng cảm thấy vấn đề này tựa hồ có chút khó khăn, hắn lười động não, thẳng thắn trực tiếp hỏi luôn.

Tương Khổng Minh nhẹ phe phẩy chiếc quạt lông, chậm rãi nói:

- Điều mọi người gọi là thời thế tạo anh hùng, cái anh hùng này, đương nhiên là được bồi dưỡng nên!

- Bồi dưỡng?

- Không sai, bồi dưỡng anh hùng, quan trọng nhất chính là quảng cáo, chỉ cần ngươi quảng cáo thật tốt, coi như là tiểu nhân đê tiện cũng có thể trở thành đại anh hùng nổi tiếng. Thí dụ như loại sàn nhà tiêu chuẩn Châu Âu kia, còn cả cái gọi là mười nhãn hiệu nổi tiếng của Đức, lừa gạt người đời đến mười năm, nhưng nguyên lai chỉ là một sản phẩm giả tạo. Bởi vậy có thể kết luận, vô luận bất cứ thứ gì, chỉ cần ngươi thổi phồng lên đến mức thiên hoa loạn trụy, lừa cho người ta không biết đâu mà lần, như vậy là đã thành công rồi.

Hứa Hải Phong chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói:

- Sàn nhà tiêu chuẩn Châu Âu là gì vậy?

Tương Khổng Minh ngốc ngốc nhìn hắn nửa ngày, than thở:

- Quên đi, có giải thích ngài cũng không hiểu, ta đi trước.

Nhìn bộ dạng buồn bực không vui của hắn, nhất thời Hứa Hải Phong biết hắn đang nhớ tới thế giới trước kia, cứ đến lúc này, chính là lúc tâm tình của hắn kém nhất, tốt nhất là không nên đi dây vào hắn.

Ba ngày sau đó, Quát Bạt Ưng tới đây thông tri, sân bãi luận võ dựa theo yêu cầu của Khải Tát nhân đã kiến tạo hoàn tất, mời bọn họ ngày hôm sau phó ước.

Bên trong đình viện, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, Hứa Hải Phong tuy rằng cũng thấp thỏm bất an, nhưng tốt xấu gì cũng không biểu hiện ra ngoài.

Ngày hôm sau, tất cả nhân mã đều đã tụ tập đầy đủ tại trường giác đấu mới dựng lên ở ngoại thành. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Gọi là trường giác đấu, nhưng trên thực tế chỉ là dùng một ít rào tre tạm thời buộc lại thành một cái sân hình tròn khổng lồ. Khiến người khác chú ý chính là phía đông và tây đều có hai trướng bồng rất lớn, hai lối ra của cái sân hình tròn này đều nối tới phía trước hai trướng bồng.

Hai trướng bồng này chính là nơi chuẩn bị của hai đối tượng quyết đấu, một khi bước ra khỏi trướng bồng đại biểu cho việc tiến nhập vào đấu trường sinh tử, trừ khi là một bên ngã xuống, bằng không vô pháp rời khỏi.

Phía nam còn lại tạm thời dựng lên một cái đài cao, lúc này nhóm người Mạo Đốn Đan Vu cùng Cáp Mật Thứ đang mời sứ thần các nước ngồi yên ổn trên đài, chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.

Khải Tát nhân đã sớm ở bên trong trướng bồng phía tây chuẩn bị thỏa đáng, A Địch Tư cũng đã áo choàng chỉnh tề, một bộ thuẫn kiếm tiêu chuẩn của kỵ sĩ tùy ý cắm trên mặt đất, hai mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, không kiêu ngạo không nóng vội, phảng phất như trong thiên địa không thứ gì có thể quấy nhiễu tâm tư hắn.

Tiểu công chúa Lưu Đình cùng với Hạ Nhã Quân hai người lần đầu tiên công khai lộ diện, trên mặt các nàng buộc một tấm khăn vuông, nhưng trong mơ hồ lờ mờ có thể thấy được những đường nét hoàn mỹ. Các nàng ngồi trên vị trí của Hán sứ ở phía nam, tạo thành một quang cảnh đẹp đẽ nhất ở trên sân.

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, nhưng doanh trướng của Đại Hán ở phía đông vẫn không hề có động tĩnh gì, thẳng cho đến bây giờ vẫn chưa có người ra ứng chiến. Bách tính Hung Nô một lòng muốn xem náo nhiệt ào ào đánh trống hò reo không ngớt.

Không ngờ rằng lúc này bên trong trướng, Hứa Hải Phong việc đã đến trước mắt, dĩ nhiên lại bắt đầu cò kè mặc cả với Tương Khổng Minh.

- Ta nói quân sư đại nhân, trận đầu tiên này không cần một thống lĩnh như ta đi lên chứ, không ngại thì trước hết cứ để cho Lâm Trường Không bọn họ hoạt động một chút đi.

Hứa Hải Phong cười đùa nói.

Tương Khổng Minh cả giận nói:

- Khải Tát nhân phái ra trước tiên chỉ là thứ phẩm cao thủ, sau khi ngài đi lên, chỉ cần cùng với tên A Địch Tư kia so đấu công phu kéo dài thời gian, nhất định là có thể thủ thắng. Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ lỡ, lẽ nào ngài muốn trực tiếp đối đầu cùng nhất phẩm cao thủ của bọn chúng sao?

Thấy Hứa Hải Phong vẫn còn do dự, hắn than thở:

- Ngài hãy nghe cho kỹ, cái tên A Địch Tư là một kỹ sĩ chính tông, ngài sau khi đi ra, chỉ cần như vậy... như vậy..., là nhất định có thể thủ thắng. Sau đó phải làm thế nào, ta sẽ cho Lâm Trường Không dùng phương thức truyền âm nhập mật thông tri cho ngài, ngài cứ yên tâm đi thôi!

Hứa Hải Phong suy nghĩ nửa ngày, biết mình hôm nay đã chạy không thoát kiếp nạn này rồi, hắn nghiến chặt quai hàm, đi tới lối ra của trướng bồng, hít sâu một hơi, vẫn còn cảm thấy trong lòng bất cam.

Mỗi lần đều bị tên phong tử này tính kế, hắn há có thể tình nguyện, đang muốn quay đầu tiếp tục cùng Tương Khổng Minh thương thảo một phen, đột nhiên cảm thấy trên mông truyền đến một cỗ đại lực, không tự chủ được bay ra ngoài.

Nguyên lai Tương Khổng Minh phía sau đã cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hắn, rất dứt khoát đá cho hắn một cước vào mông, đạp cả người hắn bay ra ngoài.

Hứa Hải Phong đương nhiên biết ai làm chuyện tốt này, trong đám huyết tửu chiễn sĩ, ngoại trừ cái tên Tương Khổng Minh đại nghịch bất đạo ra, còn chưa có người thứ hai dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, lại càng không nói là đánh lén mình sau lưng.

Cũng may võ công của hắn đã thành, mà Tương Khổng Minh ngoại trừ khí lực lớn một chút thì không hề có nội kình. Cho nên khi cả người còn trên không trung, liền biểu diễn một chiêu diêu tử phiên thân (diều hâu trở mình) lộn nhào một cú đẹp đẽ, vững vàng rơi vào giữa sân.

Hắn lần này xuất tràng vô cùng bắt mắt cuốn hút, so với A Địch Tư bình ổn đứng đó thì muốn vẻ vang hơn nhiều, nhất thời nhận được một tràng vỗ tay. Thế nhưng rơi vào trong mắt hạng người lão luyện thành thục, đều cảm thấy người này quá khoe mẽ, hơn nữa cú nhào lộn này nhìn qua là do vội vã mà thành, không được tự nhiên cho lắm, chỉ sợ người này không phải là địch thủ của người bình tĩnh ổn trọng như A Địch Tư.

Hứa Hải Phong trong lòng mắng to Tương Khổng Minh, nhưng nét mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười sảng khoái, dưới sự huấn luyện không ngừng của Tương Khổng Minh, diễn kỹ của hắn đã đạt tới cảnh giới đại thành.

- A Địch Tư huynh, từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ?

Hứa Hải Phong chắp tay nói.

A Địch Tư nâng kiếm thuẫn từ trên mặt đất lên, tay phải cầm kiếm dựng thẳng giữa mi tâm, hành một lễ, đang muốn xuất thủ đột nhiên nghe hắn hỏi, chần chờ một chút rồi lên tiếng nói:

- Hứa tướng quân, xin chào!

Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn kiếm thuẫn trong tay hắn nói:

- A Địch Tư tướng quân khẳng định là sinh ra trong danh môn vọng tộc, không biết tiểu đệ đoán có đúng không?

A Địch Tư thu kiếm đứng lại, không mất đi vẻ ưu nhã hiểu biết nói:

- Gia tộc của ta là một trong hai đại gia tộc cổ lão nhất Khải Tát, làm thế nào ngài có thể biết được?

Hứa Hải Phong nở nụ cười thần bí khó lường, không trả lời câu hỏi của hắn, thẳng thắn nói:

- Căn cứ theo quy củ quyết đấu giữa kỵ sĩ của quý quốc, người thua nếu như có thể lưu được tính mệnh, đều trở thành nô lệ của người thắng, nhưng cũng có thể dùng một số tiền chuộc phù hợp với thân phận để chuộc lại cuộc sống tự do, đúng không?

A Địch Tư kinh ngạc gật đầu nói:

- Nghĩ không ra tướng quân các hạ lại hiểu nhiều chuyện của quốc gia ta như vậy, không sai, chúng ta quả thực là có quy củ như thế.

- Thế là được rồi, ta xin hỏi A Địch Tư tướng quân giá của ngươi là bao nhiêu?

Hứa Hải Phong cười hì hì hỏi.

A Địch Tư không hiểu chút nào hỏi lại:

- Ngài hỏi cái này để làm gì?

Hứa Hải Phong cười ha ha nói:

- Đợi lát nữa ta đem A Địch Tư tướng quân đánh bại, bắt sống, chẳng phải là có thể án theo giá cả này mà đòi tiền chuộc sao?

A Địch Tư trên mặt dần dần hiện lên vẻ tức giận, lớn tiếng nói:

- Vẫn còn chưa quyết đấu, làm sao ngươi biết ta không bằng ngươi!

- Thật không, như vậy chúng ta liền đánh qua xem sao, đến đến đến!

Hứa Hải Phong vươn ngón trỏ tay trái, cứ như vậy mà không ngừng ngoắc ngoắc vào trong.

A Địch Tư từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng bị người ta làm nhục như vậy, cơn tức giận điên cuồng xông lên làm đâu óc hắn mờ mịt, mãnh liệt rút kỵ sĩ kiếm ra đâm về phía trước ngực.

Đang ngồi trên khán đài, Khải Tát đệ nhất tông sư Áo Bản đại sư nhướng mày, nói:

- A Địch Tư thế nào vẫn còn cái tính khí nóng nảy thẳng thắn này, một khi bị người ta làm cho tức giận, liền quền hết tất cả, trận chiến này nguy hiểm rồi!

Tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông bên cạnh hắn lo lắng nói:

- Ngài nói là A Địch Tư sẽ thua sao?

Áo Bản gật đầu nói:

- Tên Hán nhân này cực kỳ giảo hoạt, dùng lời nói làm A Địch Tư tức giận, khiến cho hắn mạnh tay cường công, nhưng ưu điểm của A Địch Tư lại chính là công thủ cân bằng. Hôm nay nếu như không thể nhất cổ tác khí đạt được thắng lợi, như vậy hắn chỉ có một nước chịu thua mà thôi.

(nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái)

Nếu như Tương Khổng Minh nghe được bình luận của Áo Bản, nhất định hắn sẽ coi đây là tri kỷ. Đúng là hắn từ binh khí của A Địch Tư mà nhận ra người này giỏi cả tấn công lẫn phòng thủ, cho nên mới bố trí một cái bẫy, hôm nay nếu như A Địch Tư liên tục cường công, chẳng khác nào một thân công phu chỉ có thể dùng phân nửa, há có thể giành được thắng lợi.

A Địch Tư toàn lực tấn công, một kiếm nhanh chóng nối tiếp một kiếm, tuy rằng chiêu số của hắn không phức tạp, qua qua lại lại cũng chỉ có vài chiêu, nhưng hắn thắng ở lực mạnh thế lớn, quả thực là không thể khinh thường. Hứa Hải Phong đón đỡ hơn mười kiếm, cánh tay tê dại, biết rằng lực tay của mình cùng với hắn thua kém khá xa, không thể cùng hắn cứng rắn va chạm được.

Chỉ thấy kiếm pháp của hắn biến đổi, đột nhiên vẽ lên một vòng tròn hoàn chỉnh, nhất thời đem một kiếm đang bổ tới của A Địch Tư nhẹ nhàng xảo diệu hóa giải. Tiếp theo, Bất Phá thần kiếm trong tay hắn không ngừng vẽ lên những hình tròn ở giữa không trung, bên trong vòng tròn lớn là vòng tròn vừa, bên trong vòng tròn vừa là vòng tròn nhỏ, vòng tròn nhỏ lại dần mở rộng ra bên ngoài, biến thành một vòng tròn lớn.

A Địch Tư bị hắn xoay đến mức choáng váng, đầu như trướng lên, chỉ cảm thấy bản thân phảng phất như đi vào một mê cung, quẩn tới quẩn lui cũng không tìm được lối ra. Hứa Hải Phong mỗi khi vẽ một vòng tròn, kỵ sĩ kiếm trên tay hắn như nặng thêm một phần, tiếp tục huy vũ, phảng phất như nặng thêm đến ngàn cân, dần dần khó có thể duỗi kiếm ra được.

Tay kia của hắn tuy rằng có giơ kỵ sĩ thuẫn, thế nhưng lúc này đã hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Cái này gọi là sai một bước, thua toàn bộ. Hôm nay bại thế đã thành, trừ khi công lực của hắn so với Hứa Hải Phong cao thâm hơn mấy lần, bằng không khó có thể xoay chuyển cục diện.

Hạ Nhã Quân ngồi ở trên đài cao yên lòng, khẽ gật đầu với Lưu Đình, Lưu Đình lập tức vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, chỉ tiếc là bị một tấm khăn vuông che đi mất dung nhan như hoa, bằng không nhất định sẽ khiến bao người mê đắm.

Tiếp qua mấy chiêu, A Địch Tư rốt cục cũng khó thể trụ được nữa, kỵ sĩ kiếm trong tay bị Hứa Hải Phong cuốn một phát, tuột tay bay mất.

A Địch Tư là một kỵ sĩ thành thực chính trực, nếu binh khí tuột tay đó chính là thua, sắc mặt hắn trắng bệch, hỏi:

- Đây là kiếm pháp gì?

Hứa Hải Phong tra kiếm vào vỏ, nghiêm sắc mặt nói:

- Hữu cực hóa vô cực, vô cực sinh thái cực, đây chính là Thái Cực kiếm pháp!

Bình Luận (0)
Comment