Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 122

Mục Thanh trầm mặc, nhìn không ra thần sắc gì.

A Sơ nghĩ nghĩ, nói tiếp “nhà ta ở Liễu La trấn nhưng mọi người trong nhà đều đã chết. Lần này ta ra ngoài là vì nghe nói có Mao Sơn đạo trưởng ở gần đây, cho nên muốn cầu xin mang ta lên Mao Sơn. Không ngờ đạo trưởng không hiểu nhân tình, không thể nói được gì”

Mục Thanh mặt đen như đít nồi, mắt nhìn thẳng phía trước, bước chân nhanh hơn. Đường xuống núi xóc nảy nhưng người đẩy xe lại không để ý chút nào, làm cho A Sơ toàn thân ê ẩm. Cuối cùng cũng thấy cửa thành ở phía trước, A Sơ rầu rĩ, nếu bị Mộ Khanh phát hiện nàng giả bộ bị thương thì phải làm sao?lúc này lại không thể sử dụng pháp thuật, cho dù Thiên Lý Nhãn bỏ qua cho nàng thì với công lực của Mục Thanh cũng có thể phát hiện ra.

A Sơ không dám mạo hiểm, cắn môi nghĩ cách khác.

Đến y quán, Mục Thanh đi vào trong mời đại phu. Lão đại phu thấy A Sơ ngồi trên xe đẩy, lập tức sai dược đồng dìu nàng đi vào ngồi lên tháp. A Sơ giả bộ khập khiễng đau đớn. Mục Thanh nói nàng bị thương ở chân, lão đại phu liền cởi giày của A Sơ, xoa xoa cổ chân nàng. A Sơ âm thầm chớp mắt với lão đại phu, hi vọng hắn hiểu ý mình, nào ngờ hắn lại không chút để ý tới thần sắc của nàng, sau khi nắn cổ chân xong, lấy ra một bình thuốc mỡ nhỏ, cười tủm tỉm nói “cô nương chỉ bị trầy da, thoa chút thuốc là tốt rồi”

A Sơ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, chỉ thấy Mục Thanh mặt đen sì, thanh toán phí chữa bệnh rồi xoay người bước đi. A Sơ vội mang giày đuổi theo, áy náy nói “ta…ta không cố ý gạt ngươi”

Mục Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua “tránh ra”

A Sơ cười cười làm lành “ta thấy ngươi là người tu đạo, mà ta cũng muốn tu đạo nên mới lừa ngươi”

Mục Thanh vẫn nhìn thẳng về phía trước, bước chân nhanh hơn “ngươi tu đạo không nhận nữ nhân nói dối hết lần này đến lần khác”

A Sơ theo sát một bên, năn nỉ “ngươi thu ta đi, nhận ta đi. Ta thành tâm thành ý nên mới nói dối. Ngươi cho ta thêm một cơ hội đi”

Mục Thanh trầm mặt không nói, bước nhanh, ra khỏi thôn trấn lại tới dưới chân Thanh Khâu. Mục Thanh thấy nàng vẫn đi theo, không khách khí nói “vùng này có yêu hồ thường xuyên lui tới, ngươi nên trở về đi, nếu có chuyện gì, đừng mong ta cứu ngươi”

Nơi này thuộc Thanh Khâu, hồ ly ở đây đều là hồ tiên tu tiên đạo, tỷ như Yêu Hoa và Tân Dược. Nhưng phàm nhân không biết hồ ly ở Thanh Khâu tu tiên, cho rằng hồ ly đều là yêu. Mộ khi đã vậy nàng nhất định phải theo, để ngừa Mục Thanh làm hồ ly tu tiên bị thương hoặc ngược lại hắn bị hồ ly làm bị thương.

A Sơ lắc đầu.

Thấy nàng cố ý, Mục Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua, không hề ngăn lại, đi nhanh về phía rừng cây. A Sơ thở hồng hộc theo sát phía sau, kiếp này thể lực của Mộ Khanh quá tốt. Chỉ đi một lát, hai người đã đi được ba trăm dặm. A Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng phía trước, chỉ sợ nháy mắt không thấy bóng dáng hắn.

Qua một ngọn đồi nhỏ, A Sơ ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, tính toán tìm thời điểm cỡi mây mà đi. Ai ngờ vừa thở được hai ngụm, phía trước đã vang lên tiếng động vật thét chói tai. A Sơ ngẩn người, chẳng lẽ Mục Thanh đã gặp phải hồ ly. A Sơ lập tức lướt gió đi tới, khi tới gần lại làm như đi bộ, nhìn thấy một hồ ly lông trắng như tuyết, khóe miệng đầy máu, lộ ra răng nanh hung ác, trợn mắt nhìn Mục Thanh ở đối diện. Đột nhiên, tiểu hồ ly nhảy lên, toàn thân tản ra kim quang, móng vuốt cũng lộ sáu đạo hồng quang.

Móng vuốt của hồ ly rất sắc bén, nếu bị trúng phải, da thịt chắc chắn bị đứt lìa.

Mục Thanh vung kiếm lên, phóng ra một đạo ngâng quang, khí thế mạnh mẽ, áp chế sáu đạo hồng quang, hồ ly cũng trúng một kiếm, kêu rên lăn lộn.

Mục Thanh lại đánh tiếp, hồ ly này chết chắc rồi. A Sơ nhìn ra được con hồ ly này tu tiên, pháp thuật sử dụng không phải là tà mô. Mục Thanh cầm kiếm đi về phía hồ ly. A Sơ vội tiến lên ôm hồ ly vào ngực, ngăn cản hắn “con hồ ly này đáng yêu như vậy, ngươi đừng làm nó bị thương”

Mục Thanh chỉa kiếm vào nàng, thanh âm lạnh lùng “vừa rồi ngươi cũng đã thấy, con hồ ly này biết dùng pháp thuật, quả là đã tu luyện thành tinh, không biết sau này còn hại bao nhiêu người nữa, không thể giữ lại”

“Sao ngươi biết nó dùng yêu thuật mà không phải là tiên thuật? nếu biết pháp thuật đều là yêu, vậy chẳng phải ngươi cũng là yêu?’

Bị nàng hỏi ngược lại, Mục Thanh cười lạnh “nói ra thật xấu hổ, ta chưa có tu luyện thành chính quả, không biết nó là yêu hay là tiên nhưng ta nghe nói ở nơi này hôm trước có một con hồ ly đã đả thương người”

A Sơ nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly, ngay giữa mi gian của nó có một ấn lôi nho nhỏ, đây là dấu ấn đã trải qua lôi kiếp, hơi thở trên người hắn cũng chứng minh nói thật là hồ ly tu tiên. Tiểu hồ ly cũng nhận ra tiên khí trên người nàng, vội dùng tiên âm nói ra chân tướng. A Sơ hiểu rõ, nói với Mục Thanh “chuyện này ta cũng nghe nói tới nhưng ta còn nghe nói người kia là thợ săn, đến bắt hồ ly. Nếu có người chủ động công kích ngươi, ngươi vì phòng bị mà không cẩn thận đả thương hắn, mọi người đều cho rằng ngươi sai, muốn giết ngươi, ngươi nói oan hay không?”

Mục Thanh nhăn mi, không chút do dự nói ‘không oan, bị thương thì bị thương, dù trả giá lớn cũng làm hết trách nhiệm”

“Được” A Sơ đặt tiểu hồ ly xuống, ưỡn ngực chống nạnh “lúc đó ngươi đẩy ta ra, làm ta bị thương, có phải ngươi nên phụ trách không?”

“Ngươi!”

“Nói a, có nên phụ trách với ta hay không?”

“Thương thế của ngươi không có trở ngại, ngươi có thể lấy thuốc mỡ của ta…”

“Ai muốn thuốc mỡ của ngươi, ta muốn ngươi”, ý thức ra không thích hợp, A Sơ chuyển đề tài “ta nói, ta muốn ngươi đưa ta đến Mao Sơn”

Mục Thanh hai mắt tối sầm, kiên quyết cự tuyệt “không có khả năng. Ta sẽ không mang một kẻ lai lịch không rõ ràng, luôn nói dối về phá rối sư môn”. Bất chợt hắn hét lớn “hồ ly đâu?”

Trong bụi cỏ phía xa có động tĩnh, một bóng dáng màu trắng phóng như bay vào rừng sâu. Mục Thanh giơ kiếm muốn đuổi theo lại bị A Sơ ngăn cản “không được đuổi theo. Hồ ly chỉ là tự vệ, sao còn muốn bắt hắn?ngươi muốn sát sinh sao?sao cứ muốn đối phó với một tiểu hồ ly. Ta thấy hồ ly trên núi này đều là tốt, ngươi nhìn nhầm rồi”

Mục Thanh vung kiếm, lại không thể ra tay với nàng, lòng nóng như lửa đốt “cô nương, hay là tự ngươi lên Mao Sơn đi, đừng đi theo ta”

A Sơ nhẹ nhàng nắm lấy kiếm của hắn “ta biết đường thì còn quấn lấy ngươi làm gì”

Mục Thanh nhăn mặt, tay cầm kiếm không dám lộn xộn “ngươi vừa đi vừa hỏi cũng có thể đến”

A Sơ cầm kiếm lắc lắc “Ngươi… Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc hay không”

Mục Thanh phụng phịu thu kiếm lại, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không bị thương, nhẹ nhàng thở ra, lạnh lùng nói “thương hương tiếc ngọc? ta là người tu đạo, thật xin lỗi cô nương”

Dứt lời tính chạy vào rừng, nếu Mục Thanh nhiễu loạn sự yên tĩnh của Thanh Khâu, Yêu Hoa là Thanh Khâu chi vương nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, đến lúc đó Yêu Hoa nhận ra nàng và Mục Thanh nhưng Mục Than lại không biết hắn, chẳng biết tình huống xấu hổ như vậy sẽ rối rắm thành thế nào nữa.

Dưới tình thế cấp bách, A Sơ thầm nghĩ túm Mục Thanh lại, không ngờ tay đụng phải trường kiếm, Mục Thanh lại dùng lực lớn, cánh tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.

“A!” A Sơ đau đến kêu lên thành tiếng, máu chảy xuống thành giọt. Xòe tay ra, thấy ngay đầu ngón tay có vết cắt lớn.

Mục Thanh cả kinh, vội thu kiếm lại, kéo tay nàng đặt vào tay mình “thực xin lỗi”

Vết thương không sâu, lúc này bị Mục Thanh cầm lấy lại dấy lên cảm giác đau đớn khó nhịn, vành mắt đỏ ửng, thanh âm nức nở “tiểu hồ ly chỉ là tự vệ, ngươi không nên tranh chấp với một con hồ ly được không?’

Lau khô vết máu, lấy thuốc mỡ tinh tế bôi lên vết thương, cuối cùng còn xé góc áo băng lại, xong xuôi Mục Thanh mới không cam lòng nói “thôi được, không đuổi theo là được chứ gì”

A Sơ ngước mắt, thấy thần sắc hắn có vẻ thống khổ, có lẽ vì kiếp trước tình cũ khó quên nên kiếp này thấy nàng bị thương mà có cảm giác khổ sở sao? Còn chưa kịp vui sướng, Mục Thanh đã nói “thật đáng tiếc, ngươi đi rồi, ta có thể tiếp tục đuổi theo”

“Đây là ngươi ép ta đi theo ngươi?”

Mục Thanh đưa mắt nhìn nàng, A Sơ hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay bị thương.

Sau khi rời khỏi Thanh Khâu, Mục Thanh đi thẳng về phía nam. A Sơ nhớ rõ Mao Sơn ở phía đông, lần này Mục Thanh ngoại trừ đến Thanh Khâu còn muốn đi đâu?còn nữa, nhìn quanh không thấy thôn trang mà sắc trời đã dần tối, chẳng lẽ phải ăn bờ ngủ bụi?

Dọc đường đi, Mục Thanh không hề hé răng, A Sơ cũng khó mở miệng, suy nghĩ hồi lâu, nàng la lên một tiếng “vết thương của ta lại đau, cho ta chút dược đi”

Mục Thanh lắc đầu “thuốc này một ngày chỉ thoa một lần, mai mới có thể dùng tiếp”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

Mục Thanh nhìn ánh chiều tà phía tây, lẳng lặng nói “tìm sư muội”

Sư muội! Nguyệt Lão đáng chết, không phải nói kiếp này Mộ Khanh không có tơ hồng sao? sao hắn còn trèo non lội suối tìm sư muội nào nữa chứ?

A Sơ âm thầm mắng Nguyệt Lão tám trăm lần, Mục Thanh quay đầu nhìn nàng ‘vết thương thực sự đau lắm sao? có cần thay băng không?”

A Sơ trừng mắt nhìn hắn, đưa tay tháo bỏ mảnh vải băng bó. Vết máu dính trên vải làm miệng vết thương bị phá, máu lại tiếp tục chảy ra. A Sơ rút khăn, một tay tự băng, dùng răng cắn, tạo thành một cái nút kết. Mục Thanh thấy nàng đột nhiên tức giận, khó hiểu, nhìn vết máu dính trên vải nói “nếu cô nương không thích nhìn thấy tại hạ cũng không nên trút giận lên mình”. Nói xong lấy thuốc trong lòng giao cho nàng “thuốc này vốn một ngày dùng một lần, bây giờ cô nương khi nào thấy đau thì cứ lấy bôi vào, tại hạ sẽ không xen vào”

Lãnh đạm như vậy, vô tình như vậy. A Sơ trong lòng đau nhói, cố nuốt nước mắt vào trong, mỉm cười nhìn hắn “ta không phải không quen nhìn ngươi, nếu ta giúp ngươi tìm được sư muội, ngươi đưa ta lên núi được không?”
Bình Luận (0)
Comment