Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 137

Nữ nhân bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là giả ! Bọn họ dùng công chúa giả đến gạt chúng ta, chúng ta không thể dùng thái tử giả để lừa bọn họ sao?”

Nghe vậy, A Sơ không ức chế được mà thân thể run nhẹ “ngươi vừa nói cái gì? Thái tử hôm đó là giả?”

Nữ nhân mặt mày hớn hở, đắc ý nói “đương nhiên, nếu hắn là con của bản cung sao lại chỉ trốn một mình. Bây giờ địch quốc chỉ chú ý tới thái tử giả, là cơ hội tốt để thái tử thật phục hương Trần quốc”

A Sơ đơ người. Người trong thâm cung quả nhiên ai cũng thành tinh.

Nữ nhân này là quý phi Trần quốc, nàng nói cho A Sơ và Hoắc Quân biết hoàng tử thật được gởi nuôi ở nhà nông gia họ Lục gần trấn Thiên Quỳ.

Tuy A Sơ rất giận quý phi thiết kế âm mưu lợi dụng Mục Thanh nhưng nàng vẫn quyết định giúp nàng ta một lần. Nếu có thể tìm được hoàng tử thật, Mục Thanh sẽ không phải gánh trách nhiệm phục quốc nữa. A Sơ và Hoắc Quân vội vã đi đến Thiên Quỳ trấn, hỏi thăm rất nhiều người, đi vào từng nhà rốt cuộc mới hỏi được nhà nông gia họ Lục. Đây là một ngôi nhà gỗ nhỏ, chung quanh trồng rất nhiều rau xanh cải trắng, có một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đang tưới nước trong vườn rau.

A Sơ và Hoắc Quân đến làm cho nữ nhân kia cảm giác gì đó, vội bỏ lại thùng nước chạy vào phòng khóa cửa lại. Mọi người đều biết hoàng cung đã bị địch quốc chiếm giữ, nữ nhân kia phản ứng như vậy càng khiến người ta nghi ngờ. A Sơ đi đến bên của sổ, nhẹ giọng nói “xin hỏi phu nhân, người có con trai không?”

Vừa nghe vậy, nữ nhân kia đã sợ đến phát run, tựa người vào tường, nghẹn ngào nói “ta không có tướng công cũng không có con. Các ngươi đừng bắt ta về, ta không muốn chết. Ta không còn cách nào khác, sáu năm trước đứa nhỏ đã bị bệnh chết rồi, ta thật xinh lỗi nương nương. Van cầu các ngươi buông tha ta đi, ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu”

A Sơ cùng Hoắc Quân nhìn nhau, xem ra chính là nàng thu lưu hoàng tử thật nhưng mà hắn cũng đã chết cách đây sáu năm rồi, vậy thì việc phục hưng Trần quốc vô vọng rồi.

Nếu Mục Thanh không phải là hoàng tử, vậy thì việc này không liên quan tới hắn. A Sơ quyết định đi tìm Mục Thanh, Hoắc Quân và hắn thường xuyên liên lạc nên hai người đi đến một thôn nhỏ ở phía bắc Trần cung. Vì một câu Mục Thanh nói với A Sơ ngày đó nên A Sơ đi sau Hoắc Quân một đoạn xa xa, không ngờ phía sau có người hô lên, quay đầu thì thấy là Mục Thanh.

A Sơ đi cũng dở ở cũng không xong, né tránh tầm mắt hắn. Hoắc Quân liếc mắt nhìn thấy mấy thứ lặt vặt trong lòng Mục Thanh, ngạc nhiên hỏi “trong lòng ngươi là cái gì vậy?”

Mục Thanh giật giật khuỷu tay. Vật nhỏ chui đầu ra, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn bọn họ. A Sơ nhìn thấy nó, trong phút chốc cảm giác như đỉnh đầu có tiếng sấm. Vật nhỏ nhìn thấy A Sơ thì hai mắt đầy tinh thần, nhìn nàng chằm chằm.

Mục Thanh vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, mỉm cười nói ‘hôm qua mưa to, ta bị phong hàn nằm mơ màng trong miếu, đột nhiên bên ngoài có nhiều tướng sĩ địch quốc đến gần. Bọn họ cầm bức họa của ta đi truy tìm, lục soát khắp nơi. Ta hành động không tiện, núp sau tượng phật, đang lúc cùng đường thì con mèo nhỏ này đã đá vỡ mảnh ngói trên nóc nhà, dẫn dắt binh lính rời đi, ta mới có cơ hội chạy thoát. Sau đó ta gặp lại nó, nó cũng quấn lấy ta nên ta liền mang nó theo bên người”

Hoắc Quân cười ha hả, xoa tay nói “con mèo này rất có linh tính nha, tay ta rất lạnh, cho ta ôm một cái”

Nói xong, vươn tay ra, nhưng con mèo nhỏ đã tránh hắn, nhất định không cho hắn chạm vào, bốn chân nhảy dựng, bổ nhào vào lòng A Sơ.

Mục Thanh cùng Hoắc Quân ngây người, xem ra con mèo này rất có chú kiến.

Lần đầu tiên nhìn thấy con mèo nhỏ, A Sơ đã nhận ra là Tròn Vo.

“Meo meo meo meo!” Tròn Vo kêu mấy tiếng, cọ cọ trong lòng A Sơ

A Sơ cứng ngắc ôm lấy hắn, vuốt ve bộ lông mềm mại của Tròn Vo, cười gượng nói với Hoắc Quân và Mục Thanh đang ngạc nhiên nhìn nàng “xem ra con mèo này chưa quen với Hoắc Quân, ở chung lâu sẽ tốt hơn”

Hoắc Quân kỳ quái khó hiểu: “Chẳng lẽ ta lớn lên giống cẩu?”

A Sơ bật cười thành tiếng, vỗ vỗ lưng Tròn Vo. Tròn Vo nằm trong lòng nàng, híp mắt nhìn Hoắc Quân đến ngẩn người.

Hoắc Quân vô cùng thất vọng, dò xét Tròn Vo vài lần, nói với Mục Thanh “chúng ta tìm ngươi là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu”

Mục Thanh nhíu mi nói “các ngươi nói xong liền đi đi, đừng để bị ta làm liên lụy”

Hoắc Quân thấp giọng nói “ngươi không phải là hoàng tử Trần quốc, là quý phi tìm ngươi giả mạo, khiến cho địch quốc chú ý tới ngươi, làm cho hoàng tử chân chính có cơ hội trốn thoát. Cho nên Trần quốc hưng vong không liên quan tới ngươi, thiên hạ này vốn nên đổi chủ, thắng làm vua, chỉ cần làm cho dân chúng thiên hạ hạnh phúc, ai làm vua cũng không sao cả”

Mục Thanh không tin, sắc mặt xanh mét, giận dữ nói “ngươi nghe ai nói? Nếu muốn ta từ bỏ việc phục hưng Trần quốc cũng nên tìm cách khác đi, chuyện này ta không tin”

Hoắc Quân nói “quý phi mà ngươi gọi là mẫu thân kia đã chạy trốn vào rừng, gặp được ta và A Sơ, tin tức này là chính miệng nàng ta nói, nàng có nhờ chúng ta giúp nàng tìm hoàng tử thật. Ngươi gặp nàng, chính miệng hỏi một lần đi. Ta giao kiếm cho ngươi, nếu ngươi phát hiện là dối trá thì cứ việc ngự kiếm rời đi”

Mục Thanh đẩy kiếm ra “chuyện này không cần, đi thôi, ta muốn chính ta nghe, để xem ở trước mặt ta, nàng ta giải thích thế nào”

A Sơ mang theo Tròn Vo bước lên mây, dọc đường, A Sơ kéo ria mép Tròn Vo, nhẹ giọng nói “ngươi không ở học đường chạy xuống đây làm gì?”

Tròn Vo giơ móng vuốt xoa má, vô tội nói “ta nhớ mẫu thân, cũng nhớ phụ thân. Ta xuống tìm ngươi vài ngày rồi, cũng may gặp được phụ thân, nếu không ta đã khóc đến chết”

A Sơ dở khóc dở cười: “Tiểu nam tử hán, khóc khóc!”

Tròn Vo cúi đầu “Uyển Uyển đều có cha mẹ ở cùng, ta lại không có. Mấy ngày trước học đường tổ chức ngày hội gia đình, mọi người đều có cha mẹ đi cùng, mà ta thì không”

Trong lòng bỗng dưng trầm xuống, ý cười trong mắt tắt hẳn, A Sơ xoa đầu Tròn Vo “lần này ngươi xuống đây, Ngọc Cẩm bá mẫu có biết không?”

“Ta để thư lại .” Tròn Vo ngẩng đầu “sao phụ thân giống như thay đổi tính tình, không giống trước kia, còn đối với ngươi rất lạnh lùng”

A Sơ thở dài “cha ngươi chuyển thế, sau lần này hắn có thể trở lại Thiên giới đoàn tụ cùng chúng ta”

Nghe vậy, Tròn Vo hung phấn cọ tới cọ lui trong lòng A Sơ, có mấy lần suýt ngã xuống. Quay lại căn nhà gỗ trong rừng, Mục Thanh và Hoắc Quân cũng đã tới, ba ngườ đi vào phòng, quý phi đang nằm trên giường ăn quýt dại. Cho một miếng quýt vào miệng, quý phi quay đầu nhìn thấy Mục Thanh thì sửng sốt kinh ngạc, thì thào hỏi “ngươi…các ngươi tìm hoàng tử này?”

A Sơ gật gật đầu “Không sai, đây là Trần quốc hoàng tử. Quý phi nương nương, ngươi muốn phục hưng Trần quốc, chỉ có thể trông cậy vào hắn “

“Này… Này…” Quý phi vẫy tay kéo A Sơ qua, buồn bực thấp giọng “ta đã nói với các ngươi rồi, người này không phải là hoàng tử thật, các ngươi còn đưa hắn đến đây là có ý gì? Hiện tại hắn đang bị địch quốc đuổi giết, các ngươi đưa hắn tới đây là muốn hại chết bản cung sao?”

Thanh âm dù thấp nhưng Mục Thanh vẫn nghe được rất rõ ràng, tiến qua truy vấn “ngươi nói ta là hoàng tử giả?”

Quý phi ngây ngốc nhìn hắn, mạnh tay đẩy A Sơ ra, hét lớn “các ngươi thông đồng với nhau mưu hại bản cung”

A Sơ giải thích “hắn là bằng hữu của chúng ta, hắn lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, chúng ta không thể ngồi yên không để ý hắn. Về phần hoàng tử thật mà ngươi nói…chúng ta đã đến Thiên Quỳ trấn cũng tìm được nông hộ họ Lục mà ngươi nói nhưng…hài tử của ngươi đã bị bệnh mà chết vào sáu năm trước rồi”

Quý phi kinh ngạc trừng lớn hai mắt “Đã chết? Hoàng tử đã chết?” thân hình lảo đảo chạy ra cửa rồi bỗng dưng dừng lại, thanh âm khàn khàn “hahah, Trần quốc diệt vong rồi, không còn hi vọng gì nữa, hahaha’. Nói xong liền lao vào rừng, đột nhiên vấp phải rễ cây, lảo đảo một cái té nhà xuống tảng đá, không nhúc nhích cũng không nghe tiếng kêu.

Ba người nhìn nhau, tiến lên nâng quý phi dậy, thấy nàng hai mắt mở to, trán bị đá tạo thành vết thương rất lớn, máu tươi ào ạt chảy ra, nhiễm hồng cả khuô mặt nàng.

A Sơ quay mặt tránh đi, ôm Tròn Vo quay lại trong phòng. Cảnh tượng máu me đầm đìa kia làm Tròn Vo sợ hãi, bất an xoay tới xoay lui trong ngực nàng.

Hoắc Quân thở dài, đưa tay vuốt mắt quý phi, đặt nàng nằm trên đất. Mục Thanh lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt trầm trọng. Hai người nâng quý phi đến triền núi an táng, khi trở về thì mặt trời đã lặn. Mục Thanh ngồi im một chỗ, không nói tiếng nào. A Sơ cho Tròn Vo ăn bánh bao thịt vịt xong, dỗ cho hắn ngủ. Tròn Vo lăn qua lăn lại trên mặt đất, cuối cùng lăn đến đùi Mục Thanh, nằm xuống. Mục Thanh rũ mắt, khóe miệng lộ mỉm cười lơ đãng, nhẹ nhàng vuốt ve lông Tròn Vo. Tròn Vo thoải mái híp mắt, ưỡn cái bụng tuyết trắng lên, còn đưa móng vuốt ôm tay hắn, nhẹ nhàng cắn cắn.

Tròn Vo mệt mỏi, nằm trên đùi Mục Thanh ngủ ngon lành. Nhìn mu bàn tay của Mục Thanh có mấy vết cào, A Sơ muốn mở miệng lại không thể nói thành lời, muốn lấy thuốc cũng không lấy, cuối cùng chỉ kinh ngạc ngồi bên cạnh, không lên lên tiếng.

Mục Thanh vuốt ve lông tơ mềm mại của Tròn Vo, đột nhiên cúi mắt hỏi “ngươi và Hoắc Quân ở đây bao lâu rồi?”

A Sơ cứng người, muốn hỏi lại xem mình có nghe lầm hay không, Mục Thanh không phải vẫn đi theo chứ? Nàng tiếp tục chống má nhìn ra ngoài, Mục Thanh đưa mắt nhìn bóng dáng không nhúc nhích của nàng “A Sơ, ta hỏi ngươi có nghe thấy không?”

A Sơ lúc này mới xác định là hắn đang hỏi mình, trong đầu suy tính, khẩn trương đáp “từ sau khi rời khỏi hoàng cung thì ở đây”. Bỗng nhiên phát hiện ra ý nghĩa lời nói của Mục Thanh, vội vàng giải thích “ta ngủ phòng trong, hắn ngủ phòng ngoài, không có làm gì cả”

“Ha ha.” Mục Thanh cười gượng, tiếp tục cúi đầu vuốt ve Tròn Vo, không lên tiếng.

A Sơ cảm giác xấu hổ, vội đứng dậy đi ra khỏi phòng, hít sâu một hơi,bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Hoắc Quân ngồi một mình, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment