Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 140

Mục Thanh và Hoắc Quân an bài hai người ở một phòng nhỏ dưới chân núi rồi cùng nhau lên Mao Sơn.

Ở trong phòng suốt năm ngày, Tròn Vo gần như đã sục sạo hết ngọn núi nhỏ, không tìm được đồ chơi mới, buồn bực không vui, dựa người vào cửa sổ nhìn A Sơ cho thảo nê mã ăn cỏ.

Trên núi chậm rãi xuất hiện một bóng người, Tròn Vo chạy ra cửa nghênh đón, Hoắc Quân cũng từ trên kiếm bước xuống, đưa cho hắn một cái kiếm huệ tử. Có lần Tròn Vo thấy trên bội kiếm của hắn và Mục Thanh đều có kiếm huệ, rất thích, vì thế hắn liền làm một cái cho Tròn Vo. Tròn Vo cầm kiếm huệ tử săm soi, vẫn cảm thấy để trên thân kiếm là đẹp nhất. Hoắc Quân hứa vài ngày nữa sẽ làm cho hắn một cái kiếm gỗ nhỏ.

Trong thời gian này, Mục Thanh chưa một lần xuống núi, điều này làm Tròn Vo vô cùng thất vọng.

Nhớ lại ngày đó Mục Thanh cầm kiếm chỉ vào A Sơ, Tròn Vo buồn rầu “ta không thích mẫu thân và phụ thân luôn đánh nhau”

Hoắc Quân an ủi “Đánh là thân, mắng là yêu.”

Tròn Vo lại hỏi “sao các ngươi không cho chúng ta lên núi?”

Hoắc Quân gian nan nghĩ nghĩ “là vì sư phụ chúng ta còn chưa chuẩn bị tinh thần”

Đột nhiên đệ tử dẫn con dâu và tôn tử về, mà bọn hô còn không phải là người, sư phụ khó mà chấp nhận ah. Dù thế nào, Hoắc Quân cũng không tin Tròn Vo là con của Mục Thanh, có lẽ Mục Thanh giống cha hắn cho nên mới nhận lầm, còn A Sơ nhớ tình cũ nên cứ đeo bám theo Mục Thanh.

Nghĩ vậy, Hoắc Quân thoải mái hẳn, ôm Tròn Vo nói “ngươi cảm thấy ta thế nào?”

Hắn cũng có thể làm cha dượng nha.

“Ngươi cũng tốt lắm, thật ôn nhu”

Hoắc Quân cẩn thận lại khẩn trương “hay để ta là cha ngươi được không?”

Tròn Vo không khách khí cự tuyệt ‘không được, ta chỉ có một người cha”

Để lấy lòng Tròn Vo, Hoắc Quân khổ tâm nói “hắn không phải là cha ngươi, hơn nữa hắn cũng không nhiệt tình với ngươi. Ngươi thấy ta đối với ngươi tốt không?”

Tròn Vo do dự “ngươi đối với ta rất tốt nhưng hắn là cha ta, là cha thật sự, ta và nương đã tìm lâu rồi”

Không vội ép Tròn Vo, Hoắc Quân thử lui từng bước “vậy…nhiều người làm cha ngươi, nhiều người thương ngươi được không?”

Trên đời chỉ cần mẫu thân và phụ thân thương hắn là đủ rồi nhưng phụ thân hiện tại không thương mà thúc thúc này lại luôn quan tâm hắn. Tròn Vo suy tư một hồi, bỗng nhiên tươi cười nói “ngươi có thể mang ta lên núi không?”

Đề tài đột nhiên bị thay đổi, Hoắc Quân có chút mất mát “sư phụ quản giáo nghiêm khắc, e là không thể”

Tròn Vo chớp mắt cầu xin. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên cánh tay của Hoắc Quân, làm nũng “ngươi lén mang ta lên đi, dạo xong rồi xuống rồi, được không Hoắc Quân thúc thúc? Nơi này cũng chỉ có ngươi chơi với ta”

Hoắc Quân bị hắn mè nheo một hồi cũng không chịu được, vụng trộm liếc nhìn A Sơ bên ngoài rồi thấp giọng nói “nhưng đừng lộn xộn, chúng ta phải trở về trước khi nương ngươi phát hiện ra”

Tròn Vo ra sức gật đầu “được, Hoắc Quân thúc thúc thật tốt”

Hoắc Quân được khen, tâm tình tốt lên hẳn, ôm lấy Tròn Vo ngự kiếm xuyên qua cửa sổ bay lên Mao Sơn.

Mao Sơn cảnh sắc tú lệ, thanh trữ tường hòa, là nơi tốt để bình tâm tu luyện.

Mấy ngày rồi Tròn Vo không thấy Mục Thanh nên muốn lên núi tìm hắn, theo Hoắc Quân đi khắp nửa Mao Sơn, tâm tình tìm kiếm phụ thân dần dần bị phong cảnh và các đàn tràng thu hút. Tròn Vo thích hoạt động lại thích võ công mà học đường ở Thiên giới chỉ co thể chơi diều hoặc luyện chút pháp thuật nhỏ, lần đầu tiên thấy sân luyện võ lớn như vậy, vô cùng hứng thú, vội vã tiến lên khoa chân múa tay.

Đang lúc hứng thú dạt dào, Tròn Vo đột nhiên phát hiện một bóng người trên đài đấu kiếm “ah, cha, cha ta ở đàng kia” lập tức co giò chạy qua “phụ thân”

Mục Thanh đang chỉ dạy kiếm pháp cho các sư muội lập tức đơ người, chậm rãi quay đầu, Tròn Vo liền nào tới gần hắn, giang hai tay tỏ vẻ muốn hắn ôm một cái.

Mấy sư muội còn tưởng mình nghe lầm “Ah, sư huynh, đứa nhỏ này là…?”

“Hắn… Hắn là…” Tròn Vo dùng sức ôm lấy chân hắn, Mục Thanh đành phải ôm hắn đứng lên, không biết giải thích thế nào

“Ta là Tròn Vo, hắn là cha ta”. Tròn Vo chủ động giải thích, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Mục Thanh một cái, sau đó quay sang các sư muội của Mục Thanh chào hỏi “các sư cô mạnh giỏi”

Nhóm sư muội kinh ngạc không thôi, nhìn Tròn Vo chằm chằm “hảo, đứa nhỏ đáng yêu, sư huynh…ngươi có nó khi nào?”

Có lẽ đứa nhỏ này thích Mục Thanh nên mới nhận hắn làm cha.

Hoắc Quân tiến lên, áy náy nhìn Mục Thanh. Mục Thanh không trả lời các sư muội mà quay đầu thấp giọng mắng “Hoắc Quân, ngươi đưa hắn lên đây làm gì?”

Hoắc Quân muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ gục đầu xuống, tỏ vẻ biết sai.

Các sư muội thấy vậy, chút hi vọng cuối cùng cũng tan biến, nghe khẩu khí thì đưa nhỏ này không thoát khỏi quan hệ với sư huynh mà nếu là cha nuôi thì Mục Thanh đâu cần phải trốn tránh, e ngại như vậy là đã chứng minh sự thật rồi. Hơn nữa đứa nhỏ này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn, thần thái có mấy phần giống Mục Thanh, thực ra là càng nhìn càng thấy giống.

Nhưng sư huynh chưa có hoàn tục mà? Chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng chưa biết việc này, các sư muội cho rằng Mục Thanh lén xuống núi ăn vụng, bây giờ cô nương người ta đã tìm tới tận cửa. Lại nhìn hai cha con ôm nhau thân ái như vậy, xem ra là đã gặp nhau nhiều lần rồi. Chúng sư muội lập tức thu hồi ảo tưởng với Mục Thanh, trong mắt còn toát ra vẻ tiếc nuối nhưng thấy Tròn Vo bộ dáng đáng yêu, nhất thời tâm mềm lại, lộ ra mẫu tính tự nhiên.

“Chỗ ta có đường, có muốn ăn không?”

“Ta có mấy miếng điểm tâm, cho ngươi nè”

“Hôm qua ta có làm chuồn chuồn bằng tre, có thích chơi không?”

Mấy sư muội vây quanh Mục Thanh và Tròn Vo, Hoắc Quân liền bị tẩy chay. Mặc kệ mấy người này nhao nhao, Tròn Vo dựa vào vai Mục Thanh, bĩu môi không nói tiếng nào, hoàn toàn thờ ơ với sự nhiệt tình của bọn họ. Mục Thanh xấu hổ cười cười, ôm Tròn Vo muốn rời đi

“Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” đột nhiên vang lên thanh âm nam tử khàn khàn, chúng sư muội lập tức tản ra, nhường chỗ cho người nọ đi tới. Người này mày rậm mắt to, ánh mắt dừng lại trên người Tròn Vo, trêu chọc Mục Thanh “hắc, sư đệ, ngươi ôm đứa nhỏ sao? đây là do ngươi vụng trộm sinh ra hả? hahaha”

Tròn Vo chu miệng phản bác “ta không phải do vụng trộm sinh ra”

Người vừa tới là đại sư huynh của Mục Thanh, tính tình hào sảng, nhân duyên ở Mao Sơn rất tốt, pháp thuật cũng khá nhưng lại một lòng vương vấn hồng trần. Hắn tiến lên xoa mặt Tròn Vo “ah, cái miệng nhỏ thật lợi hại nha”

Trò Vo né tránh ngón tay hắn, nhướng mày hỏi Mục Thanh “phụ thân, hắn là ai vậy?”

Nghe Tròn Vo hỏi vậy, đại sư huynh cười toét miệng, lại oán hận trách móc “sư đệ, ngươi giỏi ah, thực sự giỏi. Chúng ta là người tu đạo không thể động sắc dục. Nếu muốn thành gia lập nghiệp thì cứ xin sư phụ cho hoàn tục là được, sao lại vụng trộm xuống núi tư tình, còn sinh ra một oa nhi nữa chứ. Ngươi vô liêm sỉ lại giả đứng đắn nhưng tại sao lại không nói cho ta biết chứ. Thật ra ta đã sớm muốn hoàn tục nhưng da mặt mỏng nên không dám nói với sư phụ, sợ hủy hoại hình tượng hảo đại đồ đệ trong mắt hắn, mang tiếng là đăng đồ tử. Bây giờ thì hay rồi, có ngươi mở đầu, có ngươi mở đầu, ta sẽ không sợ nữa. Hay lắm”

Lúc hạ sơn, hắn thực sự đã làm chuyện trái với việc tu đạo. Mục Thanh cũng không giải thích, tính ôm Tròn Vo xuống núi. Chân vừa động, trước mắt xuất hiện một mảnh bạch quang. Chúng đệ tử ngẩn người, lập tức chia ra xếp thành hai hàng. Mục Thanh hô hấp ngưng trọng, thầm nghĩ không xong rồi, tim đập thình thịch.

“Đệ tử bái kiến sư phụ!” Chúng đệ tử cùng chắp tay hô lớn

Trước ánh mắt bình tĩnh của chưởng môn Mao Sơn, Mục Thanh muốn buông Tròn Vo xuống nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò ngây thơ của hắn thì lại không đành lòng, sợ làm tổn thương tinh thần hắn. Lúc này ôm không phải, thả cũng không xong, cuối cùng đỏ mặt, nhẹ nhàng kêu “sư phụ”

Chưởng môn Mao Sơn mặt không đổi sắc, một thân tố sam bình dị, mái tóc bạc tùy ý buông trên vai, cước bộ nhẹ nhàng như gió. Hắn càng đến gần, Mục Thanh cúi đầu càng thấp nhưng vẫn không buông Tròn Vo, chỉ quỳ trên mặt đất. Chưởng môn Mao Sơn lại đưa tay nâng cằm Tròn Vo lên đánh giá.

Tròn Vo rất tò mò nhưng biết đây là sư phụ của phụ thân vì thế không dám mạo muội nói chuyện, lui ra phía sau hai bước, rụt đầu nhìn chưởng môn Mao Sơ vuốt vuốt bộ râu bạc, mặt mũi hiền từ.

Khi A Sơ phát hiện Hoắc Quân và Tròn Vo đã biến mất, liền đoán được bọn họ đã lên Mao Sơn,vội vàng chạy lên Mao Sơn, trùng hợp gặp được Mục Thanh và Hoắc Quân ở trước sân luyện kiếm. A Sơ hỏi Hoắc Quân “Tròn Vo đâu?”

Hoắc Quân cười đáp “tiên cô đừng vội, Tròn Vo đang chơi cờ với sư phụ ta”

Đánh cờ? Tròn Vo biết đánh cờ từ khi nào? A Sơ vội la lên “đừng quanh co lòng vòng nữa, bây giờ ta muốn đưa Tròn Vo về”

Mục Thanh cũng khuyên “sư phụ và Tròn Vo nhất kiến như cố, hay là ngươi chờ một lát đi”

Cho tới giờ nàng chưa từng gặp qua chưởng môn Mao Sơn, cũng không có quen biết, sao lại muốn giữ Tròn Vo lại? Chẳng lẽ…là muốn hắn xuất gia làm đạo sĩ?

Không được. Mục Thanh đã là đạo sĩ, trong nhà không thể có thêm một đạo sĩ nữa, nếu không nàng sẽ không chịu nổi mấy cái quy củ kia ah. Niệm chú, A Sơ phi thân mà đi, tìm kiếm khắp Mao Sơn, cuối cùng nhìn thấy Tròn Vo trong Vân Giác đình.

Còn chưa hạ xuống, đạo trưởng trong đình đã đứng lên cười khan khách nhìn A Sơ trên đám mây. A Sơ kinh ngạc hạ xuống, Tròn Vo nhìn thấy nàng, bỏ quân cờ xuống, tiến lên ôm chân nàng “mẫu thân, mới đi không bao lâu, Tròn Vo đã nhớ ngươi”

A Sơ nhúc nhích chân nhưng Tròn Vo lại giống keo mà bám dính lấy nàng. A Sơ sẵng giọng “đừng tưởng nói vậy thì ta bỏ qua tội ngươi lén trốn đi”

Tròn Vo nước mắt lưng tròng, cúi đầu, đưa tay ôm ngực. A Sơ nhướng mi, đang tính ra tay thì chưởng môn Mao Sơn đã ngăn cản “chậm đã, lão đạo có chuyện muốn thương lượng với tiên cô”
Bình Luận (0)
Comment