Đại A Chiết hiểu ý
Thái Thượng Lão Quân muốn nói là gì, hắn miễng cưỡng cười cười, trong
tay xuất hiện một vật được bọc vải đỏ thẫm, Đại A Chiết mở ra để lộ một
ấm trà tử sắc “đây là do đồ nhi tự tay thiêu, tặng cho sư phụ, tay nghề
thua xa hồ tiên nhưng là tâm ý của đồ nhi, lát nữa người hãy mang về Đâu Dẫn cung”
Thái Thượng Lão Quân gật gật đầu, cầm lấy ái ấm. Tiểu A Chiết ở bên này liên tục kêu gọi, Lão Quân dặn dò vài câu rồi đi sang
chỗ Tiểu A Chiết, tán gẫu với các tiên nhân.
Trong phòng, các
tiên nữ bận rộn đến bất diệc nhạc hồ một hồi mới xong, A Sơ nhìn mình
trong gương, hai má đỏ bừng, mi mục như họa, khóe mắt mềm mại đáng yêu,
khiến người ta si mê. Tuy rằng nhìn xinh đẹp, thành thục nhưng A Sơ lại
không quen nhìn mình như thế.
Có người gõ cửa, Nguyễn Nguyễn vội đi mở, một bóng trắng nhanh chóng tiến vào phòng.
Lúc này phòng khách đã thành phòng tân nương của A Sơ, không cho phép bất
kỳ nam tử nào tiến vào nhưng người trước mắt lại là Mộ Khanh, hai người
chỉ đưa mắt nhìn nhau chứ không dám bảo hắn đi ra ngoài. Mộ Khanh cũng
không để ý tới các nàng, ngồi lên ghế cách A Sơ không xa, tay lục trong
hòm trang sức tìm cái kiềm cắt móng tay “Dao Liên tiên tử xuất giá, ta
coi như là huynh trưởng của nàng, vào dặn dò vài câu cũng là chuyện hợp
lý. Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn nói với nàng vài lời”
Nguyễn Nguyễn vẫn nghe lời Mộ Khanh, cho nên đi ra khỏi phòng, các tiên tử khác thấy vậy cũng đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí này làm A Sơ cảm giác bị áp lực, hai tay hết sờ đông lại sờ tây. Mộ Khanh cắt xong mười cái móng tay mới ngẩng đầu hỏi “cuối cùng cũng gả đi, vui không?”
A Sơ nhìn mình trong gương, cắm lại mấy cái trâm trên đầu “vui”
Vì khẩn trương, không nhìn kỹ lại hơi mạnh tay, cho nên búi tóc không
chống đỡ, rơi xuống tán loạn, uổng công Nguyễn Nguyễn đã mất cả canh giờ để chải bới. Trong gương phản chiếu hình bóng của Mộ Khanh, hắn cẩn
thận vén tóc, cài trâm cho nàng, vỗ nhẹ đầu nàng, ôn hòa nói “ta mang
ngươi đi hóng gió”
A Sơ ngạc nhiên “hóng gió gì chứ?’
Còn
chưa nói xong, Mộ Khanh đã ôm ngang thắt lưng nàng, bay ra ngoài cửa sổ. Hành động bất thình lình làm A Sơ đổ mồ hôi lạnh, hai chân run lên,
nhắm mắt, liên tục hét chói tai, hai tay quờ quạng lung tung, đến khi mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trên cao, toàn bộ Đông Lăng điện đều
trong tầm mắt.
Tuy là thần tiên, đằng vân giá vũ là chuyện thường nhưng đột ngột bay lên cao như vậy lại là chuyện khác. Tiền thính Đông
Lăng điện giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, các tiên nhân đến dự lễ
rất nhiều, hơn mười cái bàn lớn đều chật ních người. A Sơ đang đứng trên cây cổ thụ mười vạn năm tuổi, cao hơn trăm mét của Đông Lăng điện. Nhờ
Nguyễn Nguyễn hàng ngày chăm sóc cẩn thận nên vẫn rất xanh tốt.
Mộ Khanh chọt trán nàng “không phải ngươi thích trèo cây sao, la cái gì mà la”
A Sơ cả người chấn động, suýt chút nữa té ngã, gắt gao ôm lấy cành bên
cạnh, líu lười nói “ai..ai nói ta thích trè cây, cổ thụ này rất cao. Ta
rất sợ”
Mộ Khanh ngồi bên cạnh, dù hoạt động cẩn thận nhưng vẫn
làm nhánh cây run lên như là sắp gãy. A Sơ ngồi im, không dám nhúc
nhích, Mộ Khanh đột nhiên nhích lại sát làm lông tơ toàn thân nàng dựng
lên. Mộ Khanh nói “ngươi nói thật cho ta biết, lúc trước ta và Lam Oanh ở cùng nhau, có phải ngươi cũng ở trên cây nhìn lén, trong lòng không có
tư vị gì đúng không?”
A Sơ nhìn cành cây run run sắp gãy nói “ngươi, ngươi, ngươi để ta xuống rồi nói sau”
Đưa tay nắm lấy gương mặt nàng, Mộ Khanh bảy phần ôn nhu, ba phần uy hiếp
“ngươi nói trước rồi ta mới thả ngươi xuống, ta muốn nghe lời thật, nếu
không ta sẽ không cẩn thận lôi ngươi từ trên này xuống”
“Không
cẩn thận lôi xuống?” A Sơ cảm giác những lời này không đúng, còn chưa
nghĩ ra, sau lưng đã có một cỗ lực lượng tập kích, làm cho nàng suýt rơi khỏi cành cây “a uy, ta có, có, có” A Sơ hét thất thanh chói tai, mũi
đã tràn ngập hương trúc, cả người đã bị người ta ôm vào lòng, bên tai là giọng nam cười cợt “sợ tới mức không biết gọi mây sao?đừng bao giờ để
đến chết mới thừa nhận, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa”
Tay áo bay bay như đóa phù dung nở rộ, màu đỏ như lửa kết hợp với sắc trắng giao triền, hài hòa.
A Sơ tách khỏi ngực hắn, nhăn mặt giãy dụa “ngươi tính bức ta thừa nhận sao?’
“Ngươi chẳng phải rất sợ chết sao?”
A Sơ ngậm miệng, đợi khi vững vàng chạm đất, liền chống nạnh, “kiên cường” nói “ai nói, ta không sợ”
Mộ Khanh ôm cánh tay, tựa tiếu phi tiếu: “Thì vậy, ngươi thừa nhận là lời
nói thật’. Cái gì mà lời thật hay không thật, A Sơ chưa kịp phản ứng ,
Mộ Khanh đã nắm lấy tay nàng.
A Sơ cố giằng tay ra nhưng vẫn không được “đi đâu?ta còn chưa thành thân”
Mộ Khanh nhíu mày, âm trầm cười “thành thân cái gì, đào hôn mới kích thích ah” rời khỏi Đông Lăng điện, nam nhân phía trước còn lải nhải, lẩm bẩm
“thế gian này còn rất nhiều chuyện thú vị mà ngươi chưa trải qua, ngươi
gả đi, không chỉ đảm nhiệm chức vị nữ chủ nhân Đông Lăng điện mà còn
phải sinh con, tiếp theo là chăm sóc cho chồng cho con rồi lại lo lắng
đến khi oa nhi lịch kiếp”
A Sơ hỏi “ai dạy ngươi như vậy”
“Đây là những lời ta dạy Ngọc Cẩm ah”
Trên không Đông Lăng điện có kết giới, chỉ có đình giữa hồ ở hậu viện mới có lối đi. Đứng bên hồ, cảm giác gió thổi ngay cửa động rất lớn. Mộ Khanh
áo trắng bay bay, bộ dáng phiêu phiêu dục tiên. Hỉ phục của A Sơ lại rất nặng, bị gió thổi ngã sấp, mặt dính đầy bùn. Mộ Khanh cười, kéo nàng
lên, lau bùn trên mặt nàng, kéo nàng vào lòng, ngẩng đầu nhìn lên cao
“Vũ thần cũng không ủng hộ ngươi rồi, Thương Thuật đáng chết trọng sắc
khinh bạn, suốt ngày bị sắc đẹp dụ dỗ đến quên khuyên tên ngốc kia,
khiến cho thời tiết tốt lại trở thành như vậy”
A Sơ phụ họa “Mộ Khanh ngốc, trời mưa sẽ có sét đánhah”
Mộ Khanh cười khẽ “A Sơ ngốc, ngươi có thể làm bạn đường với ta”
A Sơ rời khỏi tân phòng đã hơn nửa canh giờ, các tiên tử quay trở lại
không thấy hai người đâu, vội vàng chạy đi tìm Đại A Chiết, nói A Sơ bỏ
trốn cùng Mộ Khanh.
Đại A Chiết đang kính rượu, nghe vậy ly rượu
trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, lảo đảo chạy đến thư phòng, quả
nhiên không thấy người đâu. Tâm như rơi từ trên cao xuống vách núi đen,
lòng cảm thấy lạnh còn hơn khi ở Huyền vũ nhai gấp trăm lần. Hắn lập tức kêu mười tiên thị đuổi đến lương đình bên hồ, các tiên nhân cũng đến
tham gia tìm kiếm.
Đến nơi, đập vào mắt mọi người là hai bóng
dáng trắng đỏ đang gắt gao ôm chặt nhau, kết giới xoay quanh trên đỉnh
đầu, bộ dáng y như sắp sửa đào hôn.
Đại A Chiết nhìn chằm chằm
hai người, trấn định tự nhiên hô lớn “A Sơ”. Hắn vươn tay, mỉm cười
nhưng lại nhuốm vẻ thê lương “lại đây”
Thấy Đại A Chiết xuất
hiện, còn có rất nhiều tiên nhân, A Sơ cúi đầu, hai tay vân ve vạt áo,
không dám nhìn hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm.
Đại A Chiết lặp lại “A Sơ, lại đây!”
A Sơ cúi đầu, giấu tay ra sau lưng, nghĩ nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói “Đại A Chiết, ta..ta..ta không muốn thành thân. Thế gian còn nhiều chuyện
thú vị ta chưa trải qua, ta không muốn gả, không muốn đảm nhiệm thân
phận nữ chủ nhân Đông Lăng điện rồi phải vội vàng sinh con, sau đó là
chăm sóc cho chồng con…rồi lại lo lắng chuyện oa nhi lịch kiếp”
Đại A Chiết nói “ngươi theo hắn, chẳng phải cũng vậy sao?”
A Sơ lắc đầu, liếc mắt nhìn người bên cạnh “ta…ta cũng không nói sẽ gả cho hắn”
Đại A Chiết nhìn nàng hồi lâu, cái nhìn này như trải qua vạn năm tang
thương, vô lực tuyệt vọng. Không muốn lại nghe A Sơ nói những lời cự
tuyệt, Đại A Chiết quay sang nói với Mộ Khanh “Mộ thượng tiên, ta luôn
kính ngươi, không ngờ ngươi vì ham muốn cá nhân mà chia rẻ nhân duyên
của người khác”
Mộ Khanh sắc mặt nghiêm túc, lỗi lạc nói “A Sơ không muốn gả cho ngươi, chứng tỏ sức quyến rũ của ngươi không đủ”
Đại A Chiết sắc mặt trắng bệch, cố ý lộ vai phải lui lại phía sau, hai mắt
đầy tia máu, gắt gao nhìn Mộ Khanh chằm chằm. A Sơ bị bộ dáng của hắn
dọa sợ, nghĩ rằng Đại A Chiết mẫn cảm, cho là Mộ Khanh chê bai hắn cụt
tay, nhất thời không biết nói gì, quẫn bách cúi đầu, cẩn thận nhìn hai
người nhẹ giọng nói “Đại A Chiết tốt lắm nhưng mà, ta đột nhiên sợ thành thân, ta…không muốn thành thân”
Đại A Chiết cười thành tiếng,
lảo đảo ngả hai bước, ý cười dần tắt, thay vào đó là vẻ băng sương lãnh
khốc “A Sơ, nếu ngươi rời khỏi Đông Lăng điện, ta và ngươi về sau có thể không thể gặp lại”
Nói nghe nặng nề nhưng cũng là có ý níu kéo.
A Sơ nhớ mình cũng từng nói vậy, trước kia rõ ràng đã hạ quyết tâm, rời
khỏi Mộ Khanh, nhưng khi gặp lại, mọi kiên quyết đều sụp đổ, dù trước
kia có bao nhiêu hận, bao nhiêu oán, chỉ cần nhìn thấy tươi cười của hắn liền hóa thành gió xuân ấm áp. Nhưng đối mặt Đại A Chiết, chỉ có cảm
động và áy náy, cho dù hắn nói lời tuyệt tình như vậy, cho dù hắn quyết
tuyệt thì cảm giác…cũng không giống như khi nhìn thấy Mộ Khanh
Nhìn mặ nàng đã biết đáp án, Đại A Chiết cười lạnh, hạ lệnh “Mộ Khanh xâm
nhập Đông Lăng điện bất hợp pháp, lại bắt đi quân sư phu nhân, bắt hắn
đưa đến Lăng Tiêu điện cho Thiên đế xử trí”
Các thị vệ thần sắc
khó xử, bọn họ đều do Mộ Khanh tự mình huấn luyện, dù không nhớ tình cũ
thì cũng biết thực lực của Mộ khanh cao hơn bọn họ, tuy vậy vì chức
trách, bọ họ chỉ do dự một lát liền cầm thương vọt lên.