Thương Trường Đại Chiến

Chương 1055

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa chính là cao thủ bậc cao trong chỉ huy, vừa mới tiếp nhận quyền chỉ huy, lại có thể chỉ huy rất thong dong, không phạm bất kỳ sai lầm nào, gọn gàng ngăn nắp, đây là điều rất khó có thể thực hiện được. Nhưng dù sao mới chỉ bắt đầu mà thôi, vẫn chưa thật sự chỉ huy hành động, là lừa hay ngựa còn phải chờ lôi ra mới biết được.

Bản đồ và vệ tinh đồ đối chiếu rất nhanh, có kết quả trong nháy mắt, bản đồ xuất hiện trên màn hình lớn, Lục Thiếu Hoa vào lúc này rốt cục đã thấy thấy rõ nơi vẫn chưa tiến hành di dời nằm ở nơi đâu, chính là trung tâm huyện Vấn Xuyên, cũng chính là trung tâm bùng nổ động đất.

Nói thật, nhìn thấy kết quả này, Lục Thiếu Hoa rất căm tức, căm tức người chỉ huy lúc ban đầu, bởi vì sự sai lầm nghiêm trọng của gã khi chỉ huy.

May mà động đất không bùng nổ nhanh như vậy, lúc này mới có cơ hội di dời những người còn lại, nếu trận động đất xảy ra trước dự tính, như vậy thì những người này phỏng chừng sẽ chôn thân trên mãnh đất này rồi.

Biết rõ Vấn Xuyên là trung tâm, nhưng lại chỉ huy di dời vòng ngoài trước, mà không phải bắt đầu di dời từ trung tâm, mở rộng phạm vi xung quanh. Làm thế này có thể tạo thành rất nhiều tiện lợi, nhưng đó là lấy sinh mạng của nhân dân Vấn Xuyên ra giỡn.

Lục Thiếu Hoa không mở miệng, khuôn mặt sa sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thiếu tướng đứng bên cạnh, thật lâu sau, màn hiện lên bản đồ trên màn hình lớn, dày đặc các điểm đỏ, đằng đằng sát khí hỏi.

- Anh không nhận được mệnh lệnh của cấp trên sao? Hả?

Lục Thiếu Hoa tức giận, hắn tuy biết lãnh đạo cao tầng không có khả năng để lộ ra thông tin động đất, nhưng, lãnh đạo nhất định sẽ hướng dẫn người chỉ huy hành động, nói rõ vị trí trung tâm.

Khi có thông báo từ lãnh đạo, tại vị trí trung tâm vẫn còn có những người dân chưa di dời đi, đây không phải lấy sinh mạng nhân dân ra giỡn thì là cái gì?

Hành động đi dời gần như có thể nói do Lục Thiếu Hoa một mình đề xuất, hắn làm như vậy mục đích chính là vì cứu người mà sửa lại mệnh trời, hiện tại tốt rồi, bởi vì một vị thiếu tướng không chú ý trung tâm, thiếu chút nữa chôn vùi hơn mười ngàn mạng người.

Người như vậy, có tư cách làm người chỉ huy sao, Lục Thiếu Hoa không biết lãnh đạo cao tầng nghĩ như thế nào? Không dựa vào chỉ thị của thượng cấp mà làm việc, mà làm việc theo cảm tính, làm thế còn là quan chức quân đội sao. Càng quan trọng hơn, khi Lục Thiếu Hoa tiếp nhận quyền chỉ huy, ánh mắt ác ý của gã, Lục Thiếu Hoa có thể cảm giác được.

Một người như vậy, nếu là nhân viên của Lục Thiếu Hoa, hắn phỏng chừng sẽ cho gã đến sa mạc Châu Phi rồi, cho gã sống trong đó cho đến khi chết khát.

Đừng xem thường uy nghiêm của Lục Thiếu Hoa, kinh nghiệm hai mươi mấy năm ngồi ở vị trí kẻ bề trên, một thiếu tướng không dễ có đủ khả năng chịu đựng, hơn nữa Lục Thiếu Hoa từng giết người, bạo vọng cùng sát khí cũng cực kỳ đặc biệt hơn người.

Vị thiếu tướng kia bị Lục Thiếu Hoa dọa tới chết khiếp, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt hoang mang sợ hãi.

Gã sợ hãi, đúng vậy, gã sợ, sự sợ hãi nằm trong câu chất vấn của Lục Thiếu Hoa, gã sợ mất cái mũ quan, phải biết rằng vào lúc này, gã chỉ thị hoàn toàn không theo chỉ thị xử lý của cấp trên, đừng nói cái chức thiếu tướng không giữ được, phỏng chừng còn phải chịu thẩm vấn của toà án quân sự.

Vốn tưởng rằng, Lục Thiếu Hoa chỉ là một tên không có đầu óc, không hiểu về chỉ huy, cũng không biết lãnh đạo cao tầng truyền đạt mệnh lệnh gì, nhưng gã vạn lần không ngờ, Lục Thiếu Hoa chẳng những biết được mệnh lệnh là gì, mà còn là người khởi xướng hành động di dời.

Đối mặt với chất vấn của Lục Thiếu Hoa, gã không dám phản bác, cả người sững sờ đứng yên tại chỗ.

- Cút đi, trở về vị trí ngồi yên một chỗ, về phần xử lý anh ra sao, lãnh đạo bên trên sẽ có quyết định.

Lục Thiếu Hoa như đuổi ruồi bọ vậy, khoát khoát tay áo.

Hiện tại, Lục Thiếu Hoa không có thời gian đi tính toán với cái gã không tuân thủ quy tắc này, việc hắn hiện tại cần làm là mau chóng an bài di dời dân chúng, về phần xử lý ra sao vị thiếu tướng kia, Lục Thiếu Hoa chỉ biết đem chuyện này chuyển lên trên cho cấp trên giải quyết.

Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, vào thời khắc mấu chốt, mặc kệ thiếu tướng kia có bối cảnh ra sao, có bao nhiêu chỗ dựa, gã đều trốn không thoát được toà án quân sự, nguyên nhân cũng rất đơn giản, vì hành vi của gã gây hậu quả nghiêm trọng.

Đi rồi, thiếu tướng biết, gã xong đời rồi, mang theo sự tuyệt vọng rời khỏi.

Nhưng, một thiếu tướng rời khỏi không có nghĩa là những người khác cũng sẽ rời khỏi, phải biết rằng ở sở chỉ huy có hai thiếu tướng, một chỉ huy, một chính ủy, người chỉ huy đã bị Lục Thiếu Hoa đuổi đi, còn lại một chính ủy cũng phải có trách nhiệm.

Hai lãnh đạo tuyệt đối có trách nhiệm, nhưng, Lục Thiếu Hoa suy xét đến mệnh lệnh kế tiếp có thể thuận lợi truyền đạt, hắn giữ nhân vật thiếu tướng đảm đương vai trò chính ủy ở lại.

Nhìn thoáng qua người nọ, ánh mắt Lục Thiếu Hoa rất lạnh, ý tứ rất rõ ràng, là đang nói với y, hoàn cảnh hiện tại của anh cũng rất nguy hiểm, nếu muốn quân hàm vẫn ở trên vai thì phải phối hợp cùng tôi.

Thiếu tướng kia dường như đọc hiểu được ánh mắt Lục Thiếu Hoa, gật gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ y sẽ lập công chuộc tội, sau đó đứng lui ra ở phía sau Lục Thiếu Hoa, lẳng lặng cùng đợi Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh.

- Hiện tại có thể điều động được bao nhiêu máy bay trực thăng? Có bao nhiêu phi công có thể nhận nhiệm vụ phi hành, có bao nhiêu nhân viên có thể phối hợp?

Lục Thiếu Hoa liên tiếp hỏi ba vấn đề cùng lúc.

Thời gian chỉ còn ba ngày, rất là gấp, Lục Thiếu Hoa đã không còn thời gian để suy xét nhiều như vậy, hiện tại biện pháp duy nhất chính là điều động máy bay trực thăng di dời người đi, mà phải vận dụng đến máy bay trực thăng mới được, nên cần dùng đến rất nhiều máy bay trực thăng và phi công, cùng việc cầu viện nhân viên của tổ chức thành đoàn, tiến hành di dời dân chúng.

- Hiện tại chỉ có thể thuyên chuyển mười máy bay trực thăng, phi công thì có ba mươi người, ba chiếc chấp hành nhiệm vụ phi hành, cầu viện nhân viên hiệp trợ có một trăm binh lính.

Vị thiếu tướng chính ủy kia trả lời, đem tình huống giản lược nói sơ qua một chút.

- Ừ.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, không nói gì thêm, ánh mắt không nháy, nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình lớn, thật lâu sau mới chỉ vào một vị trí trống trên bản đồ, mở miệng nói.

- Lập tức điều động tất cả máy bay trực thăng, bắt đầu di dời từ nơi tận trong cùng trước, đưa dân chúng đến vị trí này.

Lục Thiếu Hoa chỉ vào tọa độ trên bản đồ, chính là nơi máy bay trực thăng hạ cánh, nhưng, như thế không có nghĩa mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa đã kết thúc, dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.

- Sau đó cho xe quân dụng có tải trọng lớn, chạy đến điểm đó, đưa dân nhận đến vị trí an toàn.

- Còn nữa, binh lính hỗ trợ toàn bộ phải trang bị võ trang, nếu dân chúng có người không muốn dời đi, thì có thể dùng vũ lực cưỡng chế, áp tải đi.

Lục Thiếu Hoa cứng rắn, mạnh mẽ truyền đạt mệnh lệnh.

Nhân viên cứu trợ dùng vũ lực cưỡng chế, áp tải, có ý nghĩa gì đây? Có nghĩa quân đội và dân chúng có khả năng phát sinh xung đột, một khi xuất hiện xung đột, sự tình sẽ nháo nhào lên.

Còn không, khi mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa vừa mới truyền đạt, vị chính ủy thiếu tướng này hoảng sợ, nhìn Lục Thiếu Hoa, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

- Thủ trưởng, dùng vũ lực có phải hơi quá kích hay không? Nếu cùng dân chúng phát sinh xung đột, chỉ sợ. . .

- Không có chỉ sợ gì cả, cứ chấp hành mệnh lệnh. . .

Lục Thiếu Hoa lạnh giọng rống lên một câu.

Lục Thiếu Hoa trong lòng tức khí, hiện tại là lúc nào rồi, còn thế này thế nọ, trên thật tế Lục Thiếu Hoa rất là phẫn nộ, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng đã rất căm tức, hiện tại không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, cơn tức không ngừng bốc lên.

May mắn, vị thiếu tướng chính ủy này khá thức thời, kính chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng đáp.

- Vâng, thủ trưởng.

Mệnh lệnh thứ nhất đã truyền đạt, Lục Thiếu Hoa tạm thời có một thời gian xung hoãn, tuy nhiên thời gian xung hoãn này cho Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều. Lục Thiếu Hoa trực tiếp gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật ra lệnh.

- Chuyển đến số điện thoại xxxx.

Lục Thiếu Hoa báo ra một dãy các số điện thoại.

Nếu có thể tiếp xúc với người cao cấp bí mật chỉ sợ sẽ biết, số điện thoại mà Lục Thiếu Hoa báo ra là số ở Trung Nam Hải.

Rất rõ ràng, ở trong sở chỉ huy nhân viên kỹ thuật cũng không biết số điện thoại này là của ai, cứ thế mà gọi điện thoại, sau đó mới đưa ống nghe cho Lục Thiếu Hoa.

- Thủ trưởng, tôi nơi này cần 100 trực thăng, 300 phi công, nhân viên hỗ trợ năng nổ, phái thêm mấy trăm bộ đội tinh nhuệ đến đây, à, toàn bộ phải là bộ đội tinh nhuệ.

Điện thoại vừa chuyển, Lục Thiếu Hoa cũng không vòng vo vô nghĩa, trực tiếp báo ra thứ hắn cần trang bị.

- Được, lập tức điều động liền, nhưng, số lượng quá nhiều, phải cần một chút thời gian để đến nơi.

Đầu điện thoại bên kia chắc chắn là người mà Lục Thiếu Hoa rất quen thuộc, đúng vậy, đúng là thủ trưởng số 1.

Đối với đáp án này, Lục Thiếu Hoa sớm đã có dự kiến, lập tức cũng không nhiều lời, chỉ nói vài câu rồi thôi, theo sau, Lục Thiếu Hoa mới đem chuyện hắn kêu cưỡng chế áp giải dân chúng nói cùng thủ trưởng số 1.

Không có biện pháp, cưỡng chế áp giải dân chúng, việc này rất lớn, Lục Thiếu Hoa không thể không đánh tiếng cùng thủ trưởng số 1, dù sao về sau nếu sự tình bị nháo nhào, như vậy lỗi của Lục Thiếu Hoa có thể sẽ rất to.

Thủ trưởng số 1 cũng không phải là người đơn giản, năm đó y đi Tây Tạng từng không xin chỉ thị của trung ương, trực tiếp điều quân đội tiến hành trấn áp, hiện tại Lục Thiếu Hoa chỉ cưỡng chế, áp giải dân chúng mà thôi, vả lại mục đích là vì giảm bớt thời gian di dời dân chúng, điểm xuất phát là tốt, cho nên thủ trưởng số 1 cũng không nói thêm gì, chấp nhận mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa giống như đã sớm dự kiến được thủ trưởng sẽ chấp nhận mệnh lệnh của hắn, vừa kết thúc, Lục Thiếu Hoa liền đem lý do chuyện hắn vừa rồi đuổi vị thiếu tướng kia nói ra.

Thủ trưởng nghe vậy, y cũng phát hỏa, y trấn thủ Bắc Kinh, cũng không biết tình huống nơi này, chỉ xem số liệu mỗi ngày được truyền qua mà thôi, không biết hoá ra điểm di dời không phải bắt đầu từ trung tâm, mà là bắt đầu từ bên ngoài, điều này làm cho thủ trưởng rất phẫn nộ.

Giống Lục Thiếu Hoa, vị thủ trưởng kia nhận định thiếu tướng đó không có trách nhiệm, coi thường sinh mạng, không theo mệnh lệnh thượng cấp.

- Tôi sẽ tổ chức cuộc họp xử lý, cậu yên tâm.

Tuy rằng nói qua điện thoại, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng nghe ra, vị thủ trưởng kia cũng phát hỏa, sát khí toát ra có thể cảm nhận được.
Bình Luận (0)
Comment