Thương Trường Đại Chiến

Chương 1147

Căn cứ Hổ Gầm sau lưng Lục Thiếu Hoa có vệ tinh gián điệp, có mạng lưới tình báo, nhưng quốc gia thì sao, cũng có vệ tinh gián điệp, cũng có mạng lưới tình báo, tuy rằng mạng lưới tình báo không thể so sánh với mạng lưới tình báo Hổ Gầm, nhưng mà giống như việc Triều Tiên điều động quân đội, quân đội của mấy nước phương Tây có động tĩnh khác thường, sao có thể giấu được đất nước chứ.

Tăng Kiến Quốc biết quân đội phương Tây nhằm vào căn cứ Hổ Gầm, vậy thì bọn thủ trưởng số một lại sao có thể không biết chứ, bây giờ Tăng Kiến Quốc hỏi dự tính của Lục Thiếu Hoa đối phó như thế nào, đám người thủ trưởng số một gọi Lục Thiếu Hoa đến Bắc Kinh, làm sao không muốn biết câu trả lời chứ.

Gần như lúc Lục Thiếu Hoa nhận được điện thoại của thư kí riêng của thủ trưởng số một, hắn liền hiểu thủ trưởng số một gọi hắn đến có chuyện gì, tuy rằng trước đó Lục Thiếu Hoa đã để lộ ra ý đồ cho người phụ trách ở Hồng Kông của cục an ninh quốc gia, nhưng mà, e rằng thủ trưởng số một muốn nghe chính mồm Lục Thiếu Hoa nói ra.

Đối với chuyện này, Lục Thiếu Hoa cũng không định giấu kín, bao gồm cả Tăng Kiến Quốc bên trong, hắn cũng không muốn giấu diếm, mà trên thực tế, Lục Thiếu Hoa không chắc cũng không thể giấu được, dẫu sao kế hoạch tiếp theo của hắn cần sự phối hợp của quốc gia, giữa hai người tồn tại một mối quan hệ hợp tác, không cư xử thẳng thắn thành khẩn, e rằng không chấp nhận được.

Thấy đấy, Lục Thiếu Hoa đã mở miệng rồi
- Nhìn chung cơ cấu quân sự của thời đại ngày nay, vũ khí tất nhiên rất quan trọng, không thể xem nhẹ một chút, đó là sự hình thành của internet, hình thành một mạng lưới internet, có thể hợp lại tất cả mọi thứ thành một mảnh, mà phần cuối của internet từ đầu đến cuối là vật không thể thiếu, vật như thế này chính là vệ tinh nhân tạo.

- Internet đòi hỏi sự liên tiếp của vệ tinh nhân tạo, tàu chiến định vị cũng cần vệ tinh nhân tạo, có thể nói, rất nhiều thứ đều cần vệ tinh nhân tạo để xâu chuỗi lại, mà nếu như đánh rơi vệ tinh, vậy thì không thể liên tiếp được nữa
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.

Lục Thiếu Hoa tin rằng, Tăng Kiến Quốc còn không lơ mơ, đầu của ông ấy còn chưa tới tình trạng rỉ sắt, càng sẽ không tư duy dừng lại ở thời đại nguyên thủy, nếu là như vậy, vậy thì Tăng Kiến Quốc hẳn biết điều mà Lục Thiếu Hoa muốn bày tỏ là gì.

- Vệ tinh?
Tăng Kiến Quốc nhíu mày, lên tiếng nói.

- Đúng vậy, chính là vệ tinh
Lục Thiếu Hoa gật đầu mạnh, sau đó nói
- Nếu như con đánh rơi vệ tinh trên bầu trời, hệ thống hướng dẫn tên lửa đạn đạo của các nước phương Tây sẽ sụp đổ, thuyền chiến không thể tiến hành định vị, thậm chí là sự vận chuyển của bọn họ đều sẽ xảy ra vấn đề, thông tin cũng không thể tiến hành, đến lúc đó, bọn họ sẽ là một người mù.

Chưa xong, dừng lại một lát, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục nói một câu
- Một người bình thường đối phó với một tên mù, chỉ cần nhắm chuẩn, tấn công vào chỗ quan trọng là đã đủ để lấy mạng của hắn rồi.

- Vũ khí vũ trụ?
Tăng Kiến Quốc hỏi một câu không đầu không đuôi.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa không khỏi ngầm thở dài một tiếng trong lòng, không thể không nói, tư duy của Tăng Kiến Quốc chuyển biến rất nhanh, đối với quân sự của đất nước cũng hiểu rất sâu, nếu không ông ấy một ông già đã nghỉ hưu, tất nhiên là không thể biết được có tồn tại vũ khí vũ trụ.

Từ mấy tháng trước, Lục Thiếu Hoa đã bán kĩ thuật vũ khí vũ trụ cho quốc gia rồi, đồng thời còn có một thành phẩm là vệ tinh gián điệp, mà vệ tinh gián điệp đã bắn lên không trung rồi, về phần vũ khí vũ trụ, quốc gia đang tổ chức nhân viên hiểu rõ kĩ thuật, sau đó tiến hành chế tạo.

Không thể phủ nhận, Tăng Kiến Quốc biết tin tức của vụ giao dịch này, cho nên, cũng biết có sự tồn tại của vũ khí vũ trụ, hơn nữa Lục Thiếu Hoa bán ra chính là thành phẩm kĩ thuật, cũng gián tiếp chứng minh rằng, trong tay Lục Thiếu Hoa có vũ khí vũ trụ.

Vũ khí vũ trụ liên hệ với vệ tinh, thì không khó phát hiện, Lục Thiếu Hoa nghĩ muốn lợi dụng vũ khí vũ trụ đánh rơi vệ tinh của đối phương, để đối phương hoàn toàn biến thành người mù, sau đó lại đánh bọn họ, đây hoàn toàn là tính áp đảo của chiến tranh

- Rất được, lý niệm chiến đấu của con đã cao lên một độ rồi
Thấy Lục Thiếu Hoa không trả lời, Tăng Kiến Quốc liền coi như Lục Thiếu Hoa đang ngầm thừa nhận, mới lên tiếng
- Trong chiến tranh hiện đại, kẻ thù tấn công một mục tiêu, phương hướng bình thường là dùng máy bay đánh rơi mối liên hệ thông tin của đối phương, đồng thời trong lúc chặt đứt thông tin, cũng chặt đứt internet, nhưng không ai biết, dân dụng và quân dụng hoàn toàn không giống, cho dù là đánh rơi thông tin dân dụng, thông tin trong quân đội sẽ chịu sự ảnh hưởng quá lớn.

- Tiếp theo chính là giao thông, trong khi đánh thành phố, giao thông là một vòng mấu chốt, xóa sạch cầu, hủy đường cao tốc, hủy đi đường xe lửa vân vân…, đều là một vòng cần thiết. Tiếp sau đó mới là cử bộ đội tiến vào
Tăng Kiến Quốc chậm rãi nói, cũng không dể ý đến Lục Thiếu Hoa, tiếp tục nói
- Nhưng mà, không có phương pháp trực tiếp của con, con trực tiếp xóa bỏ vệ tinh của người ta, người ta biến thành một người mù, trận chiến này còn sao nữa, không cần đánh, con trực tiếp thắng lợi.

Đúng vậy, người ta đã hoàn toàn biến thành người mù rồi, vũ khí hạng nặng gần như hỏng hoàn toàn, trận chiến này còn đánh như thế nào nữa?

Không cần đánh, trực tiếp nhận thua là được rồi, bởi vì tiếp theo chính là tình thế nghiêng về một bên, là tính chất giết hàng loạt một bên.

- ……
Lục Thiếu Hoa không có lời nào chống đỡ.

Lục Thiếu Hoa làm sao không biết điểm này, chỉ là ý niệm chiến đấu này không phải là hắn nghĩ ra, mà là nhà quân sự gia đời sau khi ra, Lục Thiếu Hoa chỉ ỷ vào tái sinh, ăn cắp bản quyền của người ta mà thôi.

Nhưng cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, bây giờ ý niệm này thuộc về Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa thật ra có thể mặt không đỏ mắt không nháy nhận sự tán dương của Tăng Kiến Quốc.

Chỉ có điều, ứng phó với liên quân của các quốc gia phương Tây chỉ là một mặt mà thôi, tiếp theo còn có kinh tế nữa.

Tăng Kiến Quốc rất hiểu, Lục Thiếu Hoa đã cầu các quốc gia chôn vùi hạt giống xuống từ hơn hai năm trước, mục đích chính là để đốn cơn gió lốc lần này, mà bây giờ cơn lốc tài chính đã bùng nổ, đợi qua một khoảng thời gian, tin rằng Lục Thiếu Hoa liền kéo lưới thu cá.

Nhưng mà kéo lưới thì kéo lưới, cuối cùng là của cải của Lục Thiếu Hoa tăng lên bất ngờ, chỉ có điều là sau khi tăng bất ngờ thì sao?

Bây giờ tình hình quốc tế ác liệt, đặc biệt là chính phủ Mỹ, cố ý nhằm vào Lục Thiếu Hoa, dựa vào tính cách của Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc có lý do tin rằng, nếu như Lục Thiếu Hoa không báo thù chính phủ Mỹ, vậy thì hắn sẽ không phải là Lục Thiếu Hoa.

Chỉ là trả thù chính phủ Mỹ một chút sao?

Tăng Kiến Quốc chắc chắn Lục Thiếu Hoa sẽ trả thù,nhưng mà báo thù đến mức nào, trong lòng Tăng Kiến Quốc cũng không tự tin.

Nếu như, Lục Thiếu Hoa làm cho nền hệ thống nền kinh tế của Mỹ suy sụp, vậy thì Trung Quốc có phải sẽ nhân cơ hội làm một trận lớn, giẩm lên nước Mỹ?

Đây là một khả năng, cũng là một cơ hội, nếu như Lục Thiếu Hoa thực sự dự tính đánh gục hệ thống kinh tế của Mỹ, lại không phải là không thể nhân cơ hội làm một phen.

Có cơ hội thì phải nắm bắt lấy!

Cho dù Tăng Kiến Quốc bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng mà cả đất nước đều là những người đó đánh hạ, nói buông tay đâu có dễ như thế, là công lao thành lập quốc gia, Tăng Kiến Quốc chỉ cần ông ấy còn tinh lực, liền bận rộn suy nghĩ vì quốc gia.

Mà lần này thực sự là có một cơ hội tốt, cho nên, Tăng Kiến Quốc đã lên tiếng hỏi Lục Thiếu Hoa.

Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa lại không đưa cho Tăng Kiến Quốc một câu trả lời chính diện, mà là cười, nói
- Ông nội, con nghĩ bọn thủ trưởng số một cũng sẽ quan tâm vấn đè này, lần này mời con đến, vấn đề này chắc chắn sẽ là một phần trong đó, mà bố, e rằng sẽ cùng con đi gặp thủ trưởng số một chứ?

Tăng Kiến Quốc gật đầu nhẹ, thể hiện rằng Lục Thiếu Hoa đoán không sai. Trên thực tế, Tăng Kiến Quốc cũng nhận được lời mời của thủ trưởng số một, đi cùng với Lục Thiếu Hoa đến biển Trung Nam, mọi người ngồi lại thảo luận một chút.

Bây giờ Tăng Kiến Quốc hỏi, chỉ là để thỏa mãn sự hiếu kì của mình, ừ, có lẽ nói là Tăng Kiến Quốc muốn biết trước, biết đáp án trước.

- Vậy để sau hãy nói đi, bây giờ nói một lần, đi biển Trung Nam lại nói một lần nữa
Ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, hắn không muốn lẵng phí nước bọt.

Đối với chuyện này Tăng Kiến Quốc cũng bất lực, chỉ có thể buồn rầu lắc đầu, nhìn lại biết trước được câu trả lời.

Bữa sáng đã làm xong rất nhanh, Lục Thiếu Hoa ôm Lục Khiếu lên bàn, lại bị đứa trẻ này gắp hai sợi bánh quẩy, không ngờ, Lục Khiếu lại nảy sinh sự kháng nghị, vứt đũa đi, chu cái miệng nhỏ, ý đó rất rõ ràng, nó không ăn.

Nhưng mà, lúc này hai tay Lục Thiếu Hoa lại phát hỏa, con kháng nghị thì kháng nghị,nhưng mà vứt đũa đi dỗi là không được, đây là mô hình ăn chơi trác tán điển hình trước đây, là cảnh tượng mà Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy nhất.

- Nó chê ít rồi
Tăng Kiến Quốc gần như là cảm giác được không khí hơi không đúng, liền đánh một câu bảo vệ cho Lục Khiếu.

Trẻ con , có thể ăn bao nhiêu, ừ, coi như có thể ăn được, cũng ăn không nghèo được Lục Thiếu Hoa, nhưng vấn đề là tính cách không được như thế này, Lục Thiếu Hoa tức giạn hoàn toàn là bởi vì tính cách của Lục Khiếu, cái gọi là tính cách khống chế cách làm của nó, trứ bây giờ Lục Khiếu bao nhiêu tuổi, điểm này Lục Thiếu Hoa không dễ dàng tha thứ.

- Không muốn ăn thì cút đi
Lục Thiếu Hoa giận rồi, nói một cách cứng rắn.

Không phải là Lục Thiếu Hoa không muốn nể mặt Tăng Kiến Quốc, mà là một đứa trẻ thật sự không thể hoành hành như vậy, nếu không thì sẽ làm sao đây.

Ngoài ra, biểu hiện của Lục Khiếu rõ ràng là lòng tham, nó muốn ăn bao nhiêu thì gắp cho nó bấy nhiêu, nếu không sẽ dỗi không ăn, có thể nói tác phong rất kém, nếu như con có thể ăn nhiều, ăn xong lại gắp là được, lại không được vứt đũa.

Vấn đề gia giáo, đặc biệt Lục Thiếu Hoa là người sinh ra ở khu Triều Sán, mặt gia giáo bao gồm mặt rất rộng, trên bàn ăn, càng là có rất nhiều chỗ cần chú ý, trong đó có một mục chính là vứt đũa ném bát vân vân, miêu tả điềm xấu.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của văn hóa Triều Sán, hơn nữa Lục Khiếu cũng thwucj sự quá đáng, cho nên, Lục Thiếu Hoa tức giận rồi.

Trong Lục gia, có rất nhiều con trai, nhưng mà người thừa kế địa vị trước mắt chỉ có mình Lục Khiếu, Lục Thiếu Hoa không hy vọng trong tương lai nó sẽ là một đứa con ăn chơi trác tang, càng không hy vọng nó sẽ là một đứa chỉ biết gây họa lại cần cha giúp đỡ lau mông cho.

Nhưng mà, dẫu sao Lục Khiếu còn nhỏ, bị Lục Thiếu Hoa nghiêm khắc một trận, cuối cùng đã khóc rồi.

Con nhỏ khóc là chuyện rất bình thường, Lục Thiếu Hoa làm như không thấy, đúng lúc này Tăng Vũ Linh cũng đi ra từ trong bếp, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tăng Vũ Linh, để cô ấy ôm Lục Khiếu đi.

Bây giờ thời gian rất cấp bách, Lục Thiếu Hoa không có thời gian dạy bảo Lục Khiếu, đợi đến khi hết bận bịu công chuyện, Lục Thiếu Hoa sẽ dạy bảo Lục Khiếu cẩn thận.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã quyết định rồi.
Bình Luận (0)
Comment