Thương Trường Đại Chiến

Chương 116

Phó Trấn Thái không nói gì nữa, nhưng Anten Chiyoda không chịu, khi nghe Lục Thiếu Hoa bảo mới 11 tuổi, hễ mở miệng là bắt cô bắt hắn gọi bằng chị, vỗ ngực ra đây ta đã lớn.

Lục Thiếu Hoa nhìn cô một cái, vẻ mặt cười gượng gạo, trong lòng bao buồn bực, về mặt tuổi tác hay tâm lý thì hắn cũng phải hơn 30 rồi , bảo một người hơn 30 tuổi gọi một tiểu a đầu mới mười mấy tuổi là chị gái, hắn muốn gọi chăng!

- Ha ha! Tôi gọi cậu là Tiểu Hoa nhé, Chiyoda năm nay đã 12 tuổi rồi, hơn cậu một tuổi!
Phó Trấn Thái dường như chọc không được thì xen thêm một câu vào, có điều ông lại nói sự thật, Anten Chiyoda quả là đã 12 tuổi rồi.

- Ha ha! Tiểu đệ ngoan, gọi tiếng chị đi, đợi lát chị mua kẹo cho em ăn. Anten Chiyoda lúc này chẳng khác gì tiểu hồ ly, mặt cười gian xảo.

Lục Thiếu Hoa càng thêm phiền muộn, trong lòng thầm nghĩ, lần đầu gặp Anten Chiyoda vẫn cứ tưởng cô là một cô bé ngoan, nhưng bây giờ đã hiện nguyên hình là một con tiểu hồ ly. Lại còn mua kẹo cho hắn ăn nữa chứ, nếu lừa kẻ khác còn được chứ hắn thì…

- Ha ha! Thưa ông, cháu phải về nhà rồi ạ, có thời gian cháu lại qua chơi. Lục Thiếu Hoa quả thật không biết tiếp theo nên nói gì, để tránh bối rối, chỉ còn cách trốn tránh, dẫu sao bây giờ người nhà Anten Chiyoda đều có ở nhà, nếu đôi co với ả thì có chút bất lịch sự.

- Ừ! Vậy cháu về đi kẻo mọi người lo lắng.
Phó Trấn Thái cười cười nói. Có thời gian thì lại đến nhà ông chơi nhé, ông vẫn còn nhiều chuyện trong nước muốn cùng cháu tìm hiểu.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu tỏ ý có thời gian sẽ đến.

- Vậy thì cháu xin phép về trước ạ.

- Này! Vẫn chưa gọi chị đâu đấy, chưa được đi. Anten Chiyoda giữ vạt áo Lục Thiếu Hoa tỏ ý không gọi chị là không được.

Lục Thiếu Hoa vẻ mặt càng thêm khổ sở, thật sự phải gọi chị sao? Vậy thì là chuyện tuyệt đối không thể, không nói những lời khó chịu đó thì sẽ không cảm thấy khó chịu, hắn không muốn gọi. Nhìn vẻ mặt của Anten Chiyoda ngoài cái vẻ con tiểu hồ ly ra thì chắng khác gì con tiểu quỷ cả, gọi một tiếng chị, không khéo tương lai…

- Được rồi, Chiyoda, không được vô lễ.
Phó Trấn Thái nói thêm vào, ông đang nghĩ, trẻ con chỉ đùa chơi thôi thì không sao, nhưng không được đùa quá trớn, dẫu sao cũng không giống với Lục Thiếu Hoa, nếu để con bé nghịch ngợm nữa thì tính chất lại khác rồi, con hư tại cha!
- Ha ha! Chiyoda là vậy, mong cậu đừng trách.

- Ha ha! Không sao ạ, cháu xin phép về trước.
Lục Thiếu Hoa cười tủm tỉm, hơn nữa trong lòng cũng không bận tâm.


Về đến ngôi biệt thự đã sắp chiều rồi, vậy là đã ở nhà Anten Chiyoda hơn ba tiếng. Sắp đến chiều rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không định ra ngoài đi dạo phố Tokyo nữa, thực tâm muốn ở trong ngôi biệt thự.


Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã hết vài ngày, nhìn lịch đã đến ngày 25/6, đã năm hôm kể từ hôm đến nhà Anten Chiyoda, trong suốt năm ngày đó, Lục Thiếu Hoa buổi sáng thỉnh thoảng đều quanh quẩn trong khu nghỉ dưỡng, nhưng không biết tại sao lần nào cũng gặp Anten Chiyoda, không biết là do cô cố ý hay vì nhà cô ở gần khu nghỉ dưỡng.

Mỗi lần gặp mặt, câu đầu tiên luôn luôn là thế này.
- Gọi tiếng chị đi.

Nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ gọi sao? Kết quả là không thể nào, chẳng đời nào đi gọi một tiểu a đầu là chị cả, thế là hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng những lần đó Lục Thiếu Hoa đều thua cuộc.

Uy hiếp, làm nũng, tỏ vẻ đáng thương, lợi dụng, những thủ đoạn đó của Anten Chiyoda đều rất tinh vi, đầu tiên đến uy hiếp, gặp Lục Thiếu Hoa có chết cũng không thèm gọi, cô ấy lại làm nũng, làm nũng không xong lại tỏ vẻ đáng thương, cuối cùng đều không thành, chỉ còn thủ đoạn dùng những thứ như kẹo lừa Lục Thiếu Hoa, nhưng mỗi lần như thế đều thất vọng, Lục Thiếu Hoa nhất quyết có chết cũng không mở miệng gọi câu chị, khiến cô đành chịu.

Đương nhiên, cãi cọ có cái tốt của nó là khiến hai người dần dần thành thân thiết, Lục Thiếu Hoa mỗi lần ở cạnh Anten Chiyoda đều có cảm giác trở lại thời thơ ấu, khoảnh khắc đó sống lại, từ lúc bảy tuổi hắn đã mất đi cái vẻ thơ ngây của tuổi ấu thơ, giờ đây tìm lại cảm giác đó, hắn cũng đơn giản vứt bỏ tất cả, lộ ra vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.

Trong thời gian năm ngày đó, Lục Thiếu Hoa cũng qua nhà Anten Chiyoda, cùng Phó Trấn Thái nói chuyện trong nước, đôi khi nói về chuyện gia đình, đương nhiên, Phó Trấn Thái cũng thường hỏi vài câu về gia đình Lục Thiếu Hoa nhằm tìm ra chút thân phận của hắn, nhưng đều thất vọng, Lục Thiếu Hoa mỗi lần trả lời đều rất cẩn thận, không tìm ra chút sơ hở nào.

Nhưng ở trong khu biệt thự này, cái gọi là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Lục Thiếu Hoa từng mấy lần quanh quẩn bên ngoài, bên cạnh có Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê cũng đụng mặt Phó Trấn Thái, người có thể mua nhà ở khu biệt thự này đa phần là dân làm ăn hoặc mở công ty kiếm tiền, người có thể kiếm tiền thì chẳng có ai đơn giản cả, Phó Trấn Thái nhìn là biết Lý Thượng Khuê hai người bọn họ là bảo vệ, hơn nữa cái khí chất điềm tĩnh của Lục Thiếu Hoa cũng cho thấy hắn không phú thì là quý rồi.

Mặc dù Lục Thiếu Hoa mấy ngày qua đều rất nhàn rỗi, nhưng hắn chẳng bao giờ vì chuyện này mà quên mất chính sự, biết đã sắp hết tháng sáu chuẩn bị sang tháng bảy, nhưng sáng nay, nhân dịp Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích vẫn chưa ra ngoài hắn đã cố ý mở tiệc đặc biệt.

- Cậu nói là bán hết tất cả những mảnh đất đã mua được? Hà Thừa Ích sợ mình đã nghe nhầm, nhưng không dám hỏi lại lần nữa.

- Không, không phải bán hết tất cả mà chỉ bán một vài miếng lúc đầu đã mua được, mặc dù bây giờ giá đất lên không nhiều nhưng cũng có lợi nhuận.
Lục Thiếu Hoa ung dung tự tại nói.

Giá đất lên không nhiều, nhưng đâu có mâu thuẫn với lời nói của Lục Thiếu Hoa, trong mắt hắn quả thật giá đất lên không nhiều, nhưng trong mắt người khác lại hoàn toàn khác, giá đất lên không nhiều nhưng lại hoàn toàn vượt xa cái giá Lục Thiếu Hoa mua ban đầu, cho nên lúc này bán ra, lợi nhuận tuy không lớn, nhưng cũng là có lợi nhuận rồi.

Nhưng Lục Thiếu Hoa khổ công vượt muôn trùng xa xôi đến Nhật Bản chỉ là kiếm chút lợi nhuận cỏn con vậy sao? Điều này đương nhiên là không thể rồi, Lục Thiếu Hoa mỗi bước đi đều đã trải qua suy tính cặn kẽ, muốn kiếm thì kiếm khoản to, khoản nhỏ hắn hà tất phải chạy đến đất Nhật Bản.

Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích đều biết lúc này vung tay ra là có tiền, nhưng kiếm không nhiều, bọn họ tính, thời gian để giá đất Nhật Bản lên cao là rất lớn. Cứ theo đà đó, đợi khi giá đất lại lên rồi bán chẳng phải kiếm nhiều hơn sao? Đây chính là nghi vấn của hai người bọn họ.

Mặc dù có hoài nghi, nhưng bọn họ đều biết Lục Thiếu Hoa bảo bọn họn bán là có cái lý bán, hơn nữa, bọn họ chỉ là kẻ làm công ăn lương, cũng không nói thêm gì nhiều, hai người cùng gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Nếu đã dặn dò xong, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại lâu nữa, trước tiên bảo bọn họ ra ngoài giải quyết việc, nhưng Lý Tông Ân lại phải ở lại, hiện giờ Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích bên cạnh đều có phiên dịch rồi, Lý Tông Ân không đi cũng không sao.
- Cậu Lý, đợi Minh Chương đến rồi nói tiếp, tôi có việc nhờ cậu làm.

Lý Tông Ân bình tĩnh gật gật đầu, nhưng trong lòng hắn lúc này sắc mặt có vẻ không bình tĩnh, hắn là một tay môi giới chứng khoán, sau khi ký hợp đồng đó hắn vẫn làm công việc phiên dịch, nào đã làm cái việc hắn nên làm! Bây giờ Lục Thiếu Hoa có việc nhờ hắn làm, nghĩ đến là hiểu việc có liên quan đến chuyên ngành của hắn, không khỏi mong chờ Lục Thiếu Hoa rốt cuộc sai bảo hắn làm chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment