Thương Trường Đại Chiến

Chương 1162

Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ, Tiền Khiêm, thanh danh bên ngoài của ba người này, rất nhiều người đều biết bọn họ là người cầm quyền căn cứ Hổ Gầm, nhưng những người trông thấy bọn họ cũng không phải là nhiều, tuy nhiên, hạm trưởng tàu sân bay Washington, ông ta đã thấy ảnh chụp của mấy người Lý Chí Kiệt, tam đại đầu sỏ căn cứ Hổ Gầm nên đương nhiên cũng liền nhận ra ba người bọn họ

Trên người khoác quân trang, nhìn qua rất uy phong, nhưng, giờ khắc này, không còn thấy uy phong của một tướng quân, tóc không dài, có phần hỗn độn, nhìn qua có chút thảm hại.

Không phải do ông ta không thể tự chủ, dù sao hiện tại ông ta cũng là một tù binh, làm một quân nhân, bị bắt xem như là điều sỉ nhục nhất, nếu không vì bảo toàn mạng sống, chỉ e ông ta cũng không đầu hàng, nhưng mà, điều này không quan trọng, quan trọng là … ông ta đầu hàng, ông ta hiện tại là tù nhân của người ta, đây chính là thân phận của ông ta vào giờ phút này.

Trừ điều đó ra, ông ta còn là một kẻ bại trận, chính là vết đen của đời người, đối mặt với người thắng ông ta, sắc mặt ông ta không thể vui vẻ, càng không biết nên phải đối mặt như thế nào

Giấc mộng luôn tốt đẹp, sự thật luôn tàn khốc.

Làm hạm trưởng tàu sân bay Washington, thời điểm bị bắt, ông ta còn nghĩ, có khả năng nhìn thấy mấy người Lý Chí Kiệt là ba đại đầu sỏ căn cứ Hổ Gầm, nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ đến, vừa mới lên bờ, ông ta liền được gặp họ.

Ánh mắt rất không tốt, đúng vậy, thời điểm ông ta nhìn về phía mấy người Lý Chí Kiệt, ánh mắt không mấy thiện cảm, mang theo tia lạnh lùng và dáng vẻ già nua, trong lòng lại ngấm ngầm thề, sau này có cơ hội nhất định phải tự tay xử lý ba người Lý Chí Kiệt.

Nhưng mà, ông ta có cơ hội sao?

Đáp án rất rõ ràng, ông ta không có cơ hội, bởi vì vào lúc này, dường như thấy ánh mắt ông ta, nhưng ba người Lý Chí Kiệt vẫn lơ đễnh, còn tươi cười rời đi.

Tươi cười sao?

Có lẽ là vậy, nhưng, người có ý cũng không khó phát hiện, vẻ tươi cười rất tà ác, đặc biệt là Tiền Khiêm, anh ta tươi cười lại hợp với dáng vẻ già nua, tỏa ra tín hiệu rất độc đáo.

Từ trước khi xuất phát, Tiền Khiêm cũng đã nói qua, anh ta chọn hạm trưởng tàu sân bay Washington, hiện tại anh ta đã đến rồi, Tiền Khiêm giống như một ác lang chạm tới con mèo nhỏ, đó là thức ăn ngon thơm ngát à.

Tiền Khiêm đúng là người có năng lực, hiện tại đã thể hiện ra đầy đủ, anh ta không chút do dự lấy ra súng, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn tiến lên trực tiếp xử lý ông ta.

Sợ, đúng vậy, hạm trường tàu sân bay Washington sợ hãi, ông ta cảm giác được ý đồ của Tiền Khiêm, đó là muốn giết ông ta làm khúc nhạc dạo, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì đó

Phải mở miệng cầu xin tha thứ sao?

Không ai biết, có lẽ chỉ có một mình ông ta biết, tuy nhiên ông ta chắc chắn không có cơ hội, bởi vì vào lúc này, Lý Chí Kiệt đã rat ay ngăn cản Tiền Khiêm hành động, dùng ngôn ngữ bản địa nói với Tiền Khiêm một câu:
- Để ông ta nhìn thấy kế tiếp mình như thế nào, không phải càng thú vị sao? Cuối cùng mới đến lượt ông ta, để ông ta xuống dưới Địa ngục cũng biết cuộc sống hàng ngày khó mà an vui.

Độc, rất rất độc, chiêu này của Lý Chí Kiệt rất độc ác, so với một người thi triển ngàn vạn đao quả là độc. Đồng thời, chiêu này cũng là tuyệt chiêu đánh tan tư tưởng phòng tuyến

Một quân nhân, đặc biệt một quân nhân ở địa vị cao, trong cuộc đời quân nhân của ông ta, nhất định là có một số lớn người thân tín và người cần thiết, mà nhìn những người thân tín và phiên dịch của ông ta ngã xuống dưới họng súng, kiểu tấn công vào tâm linh này tuyệt đối không phải người nào cũng có khả năng chịu đựng

Một quân nhân, bị ảnh hưởng tâm lý rất mạnh, chính tâm lý cường thịnh đã rèn luyện hàng ngày cũng không dùng được, nhìn bộ hạ mình ngã xuống, cho dù ông ta bình thường, không coi bộ hạ ra gì, khẳng định cũng sẽ sụp đổ.

- Là một đề nghị tốt, ha ha
Tiền Khiêm cười cười, thời điểm nói chuyện vẫn không quên liếm liếm môi, như thể nói mình khát máu cỡ nào.

Vốn, Tiền Khiêm cũng không tính toán nghe theo đề nghị của Lý Chí Kiệt, bởi vì anh ta hiểu được mùi vị nhìn thấy cấp dưới của mình ngã xuống như thế nào, muốn trực tiếp kết thúc hạm trưởng tàu sân bay Washington, cũng coi như là tôn trọng ông ta đi.

Nhưng, tưởng tượng việc căn cứ Hổ Gầm bị áp chế, làm cho Lục Thiếu Hoa gặp nguy cơ thật lớn, trong lòng Tiền Khiêm liền khó chịu.

Quan trong hơn là nước Mỹ đứng đầu sóng ngọn gió, chiếm vị trí chủ đạo, có thể nói, tất cả việc này đều do chính phủ Mỹ gây ra, nếu không có chính phủ Mỹ, còn chưa đến mức phát sinh sự tình như hôm nay.

Mặt khác, sau lưng chính phủ Mỹ là gia tộc Rockefeller và gia tộc Morgan, tiếp theo mới là gia tộc Rothschild, tất cả đều là bọn họ muốn làm, Tiền Khiêm hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu căn cứ Hổ Gầm không dũng mãnh, chỉ e Lục Thiếu Hoa chết không có chỗ chôn.

Mà bọn họ là người cầm quyền căn cứ Hổ Gầm, nếu không có thực lực, chỉ sợ cũng sẽ như vậy thôi.

Không phải ngươi sống, chính là ta sống.

Đúng vậy, vào hoàn cảnh như vậy, mặc kệ là ai, đều muốn sống sót, chính vì mục đích này, nhất định phải ra tay độc ác một chút, không cần có chút cảm thông.

Chỉ tiếc, mấy người Lý Chí Kiệt nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ bản địa, hạm trưởng tàu sân bay Washington không hiểu, bằng không, ông ta thế nào.

Bị dọa sợ ngất xỉu đi không.

Tuy nhiên cũng nhanh, bởi vì không bao lâu, hạm trưởng tàu sân bay Washington đã được mở mang kiến thức về sự mạnh mẽ, cứng rắn của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, Lý Chí Kiệt ra lệnh một tiếng, lính đánh thuê dàn trận lấy súng đặt ngang ngực, nhắm thẳng vào bọn họ.

Vâng, chưa có nổ súng, chỉ có điều dùng tiếng anh hô to một tiếng, đại ý là để cho bọn họ xếp thành hàng trên bãi đất trống

Xếp hàng?

Vì sao vậy? Ở tù binh xem ra, đó là âm thanh căn cứ Hổ Gầm làm cháy sém số tù binh, nhưng Lý Chí Kiệt cũng không phải suy nghĩ chặt hẹp, chỉ là tập trung cùng một chỗ mà thôi.

Tập trung cùng một chỗ làm gì, còn không phải để xử bắn bọn họ, như vậy không sợ làm thương đến người cùng nhà, cũng có thể giải quyết việc này rất nhanh, không đến mức lãng phí nhiều sức lực.

Thử nghĩ một chút, đem người tập trung cùng một chỗ, sau đó bốn phía đều bố trí người mình, sau đó súng tự động bắn, một phát đi ra, bao nhiêu người nằm xuống?

Làm tù binh, nhưng không có tù binh nào tỉnh ngộ.

Vốn tưởng rằng pháp luật quốc tế có thể khống chế người căn cứ Hổ Gầm, cái gì đối xử tệ với tù binh, vì thế, gọi bọ họ xếp hàng để “che giấu hương thơm mát”, rất lười nhác, điều này chọc giận Lý Chí Kiệt, cũng chọc giận đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm.

Đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, ai không mang trong mình vài mạng người, bọn họ cũng sẽ không khách khí cùng người ta, đương nhiên, không kể tam đại đầu sỏ căn cứ Hổ Gầm, những người khác không ở bên trong hàng ngũ tôn trọng của họ.

Cho nên, hễ là người lười nhác, bọn họ liền bị đấm đá, thậm chí là tiếp đón bằng súng.

- Các anh không thể như vậy, quốc tế có quy định phải đối xử tử tế với tù binh
Thấy thế hạm trưởng tàu sân bay Washington lớn tiếng kháng nghị

Quả thực cũng đến lượt ông ta ngẩng đầu, dù sao ông ta cũng là cấp trên cao nhất.

Nhưng sau khi kháng nghị, cũng bị hai thanh súng nhắm ngay đầu ông ta, tiếp theo là một bàn tay to của Tiền Khiêm

- Ông đừng ầm ĩ nữa, tôi không ngại dùng viên đạn này tiếp đón ông
Tiền Khiêm lạnh lùng dùng một câu tiếng Anh.

- Anh…

Hạm trưởng tàu sân bay Washington muốn nói nữa, nhưng vừa mới nói ra, lại là một bàn tay, vẫn là Tiền Khiêm
- Pháp luật khắc chế… Vì đánh các ông, chúng ta lãng phí không ít đạn đạo, mạng chó của ông không đủ mua một quả đạn đạo đâu.

Buồn bực, lời nói của Tiền Khiêm làm cho người ta buồn bực, một tướng quân cấp cao nước Mĩ, nhưng mạng của ông ta không bằng một quả đạn đạo, lời này nếu nói ra, tất sẽ nghênh đón một trận cười khinh bỉ.

Nhưng sự thật chính là sự thật, xem ra với người căn cứ Hổ Gầm, một tướng quân nước Mĩ, chính xác không đáng giá bằng một quả đạn đạo.

Môi giật giật, còn muốn tiếp tục nói cái gì đó.

Lúc này Tiền Khiêm phản ứng rất nhanh, không đợi lên tiếng, móc súng lục ra nhắm ngay đầu ông ta, ánh mắt đầy sát khí, mang theo vẻ cảnh cáo, rất rõ ràng, Tiền Khiêm muốn nói cho ông ta biết, nếu lại mở mồm, anh ta sẽ nổ súng.

Trò khôi hài bên này, tất cả tù binh đương nhiên cũng thấy được, Lý Chí Kiệt thấy, Tạ Kiên Vĩ cũng thấy, bởi vì việc phát sinh ở người bên bọn họ, nhưng hai người bọn họ lại không nói gì, tùy Tiền Khiêm quyết định.

Ngược lại Lý Chí Kiệt gọi một lính đánh thuê tới, nói bên tai anh ta một câu
- Để tất cả các tướng lĩnh tù bình đứng một bên nhìn.

Trong lòng Lý Chí Kiệt đã quyết định, nếu muốn hạm trưởng tàu sân bay Washington nhìn thấy cấp dưới của mình nằm xuống, sau đó giải quyết bọn họ, sao không để tất cả quan lớn liên quân cùng hưởng thủ cảm giác của buổi yến tiệc này.

Động tác rất nhanh, chưa đến mười phút, tất cả các quan lớn liên quân đều bị áp giải ra, xếp hàng đối mặt với các tù binh của họ, một cảnh yên ắng.

Đội đã lập, xem như đã có vở kịch hay, người xem cũng có, nhìn lại thời gian, dường như đã tới gần buổi trưa, thật có vẻ giống như thời cổ đại, hương vị trảm đầu vào giờ ngọ.

ở thời cổ đại, người phạm vào trọng tội sẽ bị xử trảm, mà hiện tại xem ra, Lý Chí Kiệt chính là muốn xử trảm bọn họ.

Nói thật, người bị bắt so với hình phạm trọng tội cổ đại còn là coi trọng, tuy rằng, bọn họ không có làm gì, nhưng bọn họ đối với căn cứ Hổ Gầm, với Tập đoàn Phượng Hoàng, với Lục Thiếu Hoa mà nói, cũng là phạm vào trọng tội.

Trải qua hơn hai mươi năm liều mạng, thật vất vả mới có Tập đoàn Phượng Hoàng hưng thịnh, hãy nhìn hiện tại đi, toàn bộ sản nghiệp Tập đoàn Phượng Hoàng giảm đi, ngoại trừ nghiệp vụ hải ngoại giữ lại vài cái không có bị tổn hao, toàn bộ cái khác đã kết thúc, điều này so với uống máu ăn lăng còn tàn khốc hơn.

Trong lòng Lục Thiếu Hoa đang chảy máu, lòng Lý Chí Kiệt, Tạ Kiên Vĩ, Tiền Khiêm làm sao lại không chảy máu.

Tội ác tày trời.

Nếu sự tình đã đến mức này, như vậy cũng không cần phải khách khí, hơn nữa phải chiếm lấy bốn tàu sân bay, giảm bớt phiền toái, phải giết bọn họ, cũng là việc đương nhiên.

- Chuẩn bị…

Lý Chí Kiệt lớn tiếng hô

Ở phía trước, tất cả mọi người đã biết, bọn họ hôm nay có nhiệm vụ bắn chết tù binh.

Cho nên, lúc Lý Chí Kiệt hô chuẩn bị, tất cả mọi người đều rõ, nhiệm vụ bắt đầu rồi.

Vì thế, họng súng tự động nhắm vào tù binh, đạn đã được lên, chỉ chờ Lý Chí Kiệt hô một tiếng nổ súng.
Bình Luận (0)
Comment