Thương Trường Đại Chiến

Chương 125

Lục Thiếu Hoa có chút khó hiểu. Từ khi đưa cho Lưu Minh Chương một tỷ đô la thì liền không thấy y đâu cả. Đem một tỷ đô la đầu tư vào năm chỗ cũng không mất nhiều thời gian như vậy, mà bóng dáng của Lưu Minh Chương vẫn bặt tăm.

Sự thật điều này cũng không phải kỳ lạ bởi vì đây là cách làm việc của người môi giới chứng khoán, ngoại trừ một tỷ đô la cần phải xử lý. Đối với Lưu Minh Chương mà nói, tất cả những yêu cầu của Lục Thiếu Hoa nhất định phải có một kết quả hoàn mỹ. Cho nên y luôn đích thân chọn người làm việc cho mình.

- Chuyện lần trước mà em nói thì hôm nay toàn bộ mười bốn nhân viên môi giới chứng khoán đã đến nhận công việc, đang chờ sự sắp xếp của chúng ta?
Lưu Minh Chương trước tiên đề cập đến việc của các nhân viên môi giới chứng khoán rồi mới nói tiếp:
- Một tỷ đô la kia anh đầu tư vào năm chỗ. Mỗi chỗ hai trăm triệu.

- Ừ. Về sau mọi công việc anh cứ tự mình giải quyết, không cần phải thông báo với em đâu.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.

Nguyên tắc dùng người của Lục Thiếu Hoa chính là đừng bao giờ tỏ ra nghi ngờ. Nếu đã nghi ngờ thì đừng bao giờ dùng người. Lưu Minh Chương đã làm việc cho hắn ít nhất hai năm, tay nghề rất khá. Cho nên Lục Thiếu Hoa rất yên tâm khi giao việc cho Lưu Minh Chương.

- Anh biết rồi!
Lưu Minh CHương có chút kích động nói. Đây chính là sự tin tưởng của Lục Thiếu Hoa dành cho y. Có đôi khi, một người làm công bình thường cũng có sự bất đồng với ông chủ. Cho dù ông chủ có trả nhiều tiền đi chăng nữa nhưng vẫn không có được sự tín nhiệm.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười vỗ vai Lưu Minh Chương chuyển đề tài:
- Công việc đã được hoàn tất, mọi người cần phải nghỉ ngơi. Đến lúc tiến hành sẽ không mắc phải sai lầm.

Lưu Minh Chương hiểu rõ sai lầm sẽ dẫn đến việc không có tiền hoặc kiếm ít tiền. Y liền gật đầu đồng ý, tỏ ra quyết tâm không mắc phải bất cứ sai sót nào.

- Ừ, vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa chỉ hơi lo lắng, cho nên mới không kìm nổi dặn dò Lưu Minh Chương một câu. Lưu Minh Chương thì quá hiểu điều đó. Vì vậy không cần hắn phải quá nhạy cảm.
- Anh làm việc cho em cũng đã hai năm rồi. Trong hai năm này tiền thưởng và những thứ khác anh nhận không ít chứ?

-Ha…ha!
Lưu Minh Chương xấu hổ cười.
- Được khoảng bốn, năm triệu đô la Mỹ.

Trong hai năm mà có thể kiếm được bốn, năm triệu đô la Mỹ thì có lẽ trong mắt Lục Thiếu Hoa chẳng là gì cả. Nhưng với Lưu Minh Chương thì lại khác. Hai năm trước, y chỉ là lưu học sinh mới tốt nghiệp. Nếu không gặp gỡ Lục Thiếu Hoa thì chắc y không có ngày hôm nay chứ đừng nói đến việc có mấy triệu đô la gửi ngân hàng.

- Trong hai năm mà kiếm được bốn, năm triệu đô la cũng không nhiều lắm.
Về vấn đề tiền thưởng nhiều hay ít thì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết. Chuyện của công ty hắn cũng không hề hỏi đến. Tất cả đều do một mình Lưu Minh Chương quản lý.
- Lần hành động này, mọi người có thể đầu tư tiền của mình vào. Nhưng điều kiện đầu tiên chính là không được để ảnh hưởng đến công việc của công ty, kéo công ty đi xuống.

Lục Thiếu Hoa biết rõ, nhân dịp này lôi kéo nhân viên tham gia vào. Việc này đôi bên cùng có lợi. Hắn vừa có tiền để đầu tư vừa có thể mua chuộc lòng người. Đây chính là chiêu một hòn đá ném chết hai con chim. Lòng người đã được mua chuộc thì sợ gì người ta không dốc sức làm việc cho mình.

- Ừ, anh sẽ thông báo với mọi người!
Lưu Minh Chương cao hứng gật đầu.

- Vậy việc này anh tự xử lý đi.
Lục Thiếu Hoa phất tay, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Hiện tại đã là tháng bảy, chờ sau khi anh sắp xếp ổn thỏa những nhân viên môi giới chứng khoán thì hãy điều tra giùm em về quỹ Quantum. Sau khi điều tra xong thì báo cho em biết.

Căn cứ theo trí nhớ, Lục Thiếu Hoa biết George Soros, người đứng đầu công ty tài chính điều hành quỹ Quantum là một người không thể coi thường. Mặc kệ là khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản năm 1989 hay là những biến cố khác trong thị trường cổ phiếu đều nhìn thấy bóng dáng của ông ta. Đó chính là cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Mặc dù lúc này danh tiếng của quỹ Quantum chưa lớn mạnh nhưng lăn lộn trong lãnh vực tài chính hai năm, Lưu Minh Chương đã có nghe qua. Cho nên khi nghe Lục Thiếu Hoa đề xuất việc này, y liền lập tức đồng ý.

Việc sắp đặt ở Nhật Bản cơ bản đã thành hình. Việc thu mua bất động sản cũng đã mở rộng đến hơn phân nửa thị trường Nhật Bản, số lượng cộng tác viên kinh doanh cũng hơn ngàn người. Công việc của Hà Thừa Ích và Lưu Tề Toàn hàng ngày cũng chỉ là ký hợp đồng, sau đó ghi chi phiếu. Về phần khảo sát và đánh giá bất động sản đã có một số lượng lớn nhân viên trong công ty đảm nhận.

Từ Hồng Kông mang theo mười lăm nhân viên môi giới chứng khoán được Lưu Minh Chương đào tạo bài bản. Lúc này Lưu Minh Chương có thể một mình một ngựa chỉ huy. Về phần tìm người môi giới chứng khoán tại Nhật Bản thì do Lý Tông Ân phụ trách. Lưu Minh Chương chỉ theo giám sát, cũng không có vấn đề gì xuất hiện.

Tất cả mọi việc đều được mọi người tự tiến hành. Lục Thiếu Hoa đâm ra nhàn hạ, không có việc gì làm, suốt ngày đi dạo xung quanh biệt thự. Cuối cùng quá nhàm chán nên hắn quyết định đến Tokyo.

Thật ra từ lần trước, Anten Chiyoda luôn bắt hắn phải dẫn cô bé ra ngoài dạo phố. Lục Thiếu Hoa cảm thấy tốn bao nhiêu tiền cũng được nhưng cái kiểu đi bộ vòng vòng cả mấy tiếng đồng hồ thì không thể nào chịu nổi.

Dần dần, Lục Thiếu Hoa cũng ít đến nhà Phó Trấn Thái bởi vì mỗi lần đến, Anten Chiyoda đều quấn quit lấy hắn. Tuy nhiên, muốn tránh cũng tránh không được. Anten Chiyoda đã tự mình chạy đến căn biệt thự của Lục Thiếu Hoa.

- Cậu tự mình ra ngoài đi dạo được không? Muốn mua đồ gì thì tôi sẽ đưa tiền cho cậu.
Lục Thiếu Hoa không còn biện pháp nào khác.

- Không được, cậu phải dẫn tôi đi!
Anten Chiyoda làm ra vẻ đáng thương, nói nhỏ vào tai của Lục Thiếu Hoa:
- Cậu theo giúp tôi thôi. Khi về tớ cho cậu hôn một cái.

Đây chính là lời đề nghị hấp dẫn. Lần trước Lục Thiếu Hoa đã được hôn môi hai lần. Cho nên lần này Anten Chiyoda đem điều này ra làm mồi nhử, hy vọng Lục Thiếu Hoa có thể mắc câu. Nhưng…..

- Không đi. Nếu cậu muốn đi thì đi một mình đi.
Lục Thiếu Hoa liếc mắt một cái, nói thầm:
- Đâu phải chưa từng được hôn qua. Nếu bây giờ mà hôn nữa thì chẳng khác nào cưỡng hôn.

- Hứ! Cậu không dẫn tôi đi thì tớ sẽ về nhà mách ông nội là cậu ăn hiếp tôi.
Anten Chiyoda thấy cách của mình không hiệu nghiệm thỉ chỉ còn biết đem ông nội ra uy hiếp Lục Thiếu Hoa.

- Đi đi! Đi mách với ông nội của cậu đi.
Lục Thiếu Hoa đúng là lợn chết không sợ nước sôi mà. Mấy ngày nay hắn đã tìm ra không ít phương pháp đối phó với tiểu ma nữ này.

- Ha…ha! Người ta nói giỡn với cậu đó mà.
Anten Chiyoda nở nụ cười:
- Tôi không mách với ông nội đâu. Cậu dẫn tôi đi được không? Tôi sẽ hôn cậu một cái ngay bây giờ.

- Ừ, nếu cậu hôn tô một cái thì tớ có thể xem xét….

Lục Thiếu Hoa còn chưa dứt lời thì Anten Chiyoda đã bất ngờ hôn lên môi hắn. Sau khi hôn xong, cô bé liền kéo Lục Thiếu Hoa chạy ra ngoài cửa.

- Từ từ, lúc nãy tô vẫn còn chưa nói xong mà. Tớ nói là nếu cậu hôn tô một cái thì tớ có thể suy xét lại.
Không để ý đến phản ứng của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa tiếp lời:
- Nhưng xem xét của tôi chính là không dẫn cậu đi.

Nét mặt của Anten Chiyoda trầm xuống, hai mắt long lên tức giận nhìn Lục Thiếu Hoa.

Nhìn sắc mặt của cô bé, Lục Thiếu Hoa đã biết cô nổi giận. Hắn nói:
- Tuy nhiên…..!

- Tuy nhiên cái gì?
Anten Chiyoda dịu xuống.
Bình Luận (0)
Comment