Lục Thiếu Hoa không suy nghĩ gì nữa. Hắn chỉ biết rằng mục đích của hắn hôm nay đã đạt được, tiếp theo là chờ đợi đến kết quả của ngày mai. Đối với mảnh đất này hắn nhất định phải mua bằng được. Nếu bên trong Ủy ban thành phố không đồng ý, thì hắn có thể phân tán ra mua làm hai hoặc ba mảnh đất.
- Tốt lắm! Chú Chủ tịch Tăng, xin phép cháu được về trước nha.
Lục Thiếu Hoa thấy không còn công viêc gì nữa mới ngỏ lời từ biệt. Chủ tịch một thành phố đặc khu kinh tế này, mỗi ngày ông phải xử lý rất nhiều chuyện, có thể nói mỗi ngày hàng trăm công ngàn việc. Thế nên Lục Thiếu Hoa cũng không tiện quấy rầy nữa.
- Ừ!
Tăng Ái Dân gật gật đầu, đứng dậy cùng bắt tay Phó Trấn Thái nói câu “hẹn gặp lại vào lúc khác” rồi còn hàn huyên một phen xong mới đưa Lục Thiếu Hoa và Phó Trấn Thái ra tận ngoài cửa.
- Ồ! Đúng rồi, Tiểu Hoa à, Vũ Linh bảo cậu đến nhà tìm nó đấy. - Vâng! Cháu biết rồi.
Lục Thiếu Hoa đáp lại. Cho dù Tăng Vũ Linh không bảo hắn đến nhà tìm cô ấy, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ tới vì đã hẹn trước đưa cô ấy đi chơi từ ngày hôm qua, mà hôm nay không thấy cô ấy đi cùng ông Tăng Ái Dân đến Ủy ban nhân dân đợi, chứng tỏ là đang ở nhà đợi hắn.
Ra khỏi phòng làm việc cứ theo lối đi thẳng là đến phòng làm việc của Lục Xương. Lục Thiếu Hoa thấy bộ dáng Lục Xương hình như rất bận nên cũng không tiện quấy rầy. Hướng về phía Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân vẫy vẫy tay, sau đó nói lời tạm biệt với Lục Xương rồi đi đến chỗ để xe.
Khi đi về phía để xe, bỗng nhiên hắn quay đầu lại hỏi Phó Trấn Thái :
- Chỗ ở hiện nay của ông có cách đây xa không?
- Ồ, không xa lắm.
Phó Trấn Thái ngạc nhiên đáp lại. - Vậy cháu đưa ông về, tiện thể cháu muốn trao đổi với ông một vài chuyện.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói. Nếu trụ sở của Phó Trấn Thái cách xa Ủy ban thành phố thì Lục Thiếu Hoa phải nói ngay tại đây. Còn bây giờ nơi ở của Phó Trấn Thái cách không xa, đưa người về nhà lại còn có thể tiện nói chuyện ngay trên xe, đúng là một công đôi việc,vừa đỡ mệt vừa đỡ mất thời gian. Lên xe xong, theo Phó Trấn Thái nói qua địa chỉ, Trương Khánh Vân liền khởi động máy xe từ từ lái ra khỏi sân Ủy ban nhân dân thành phố. Còn Lục Thiếu Hoa gần như từ lúc mới khởi động xe đã hỏi Phó Trấn Thái:
- Công ty của ông chắc sẽ có người biết vẽ bản hoạ phải không ạ? - Có khoảng ba ,bốn người.
Phó Trấn Thái đáp lại.
- Ha ha…thế thì tốt quá rồi.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả,quay đầu lại nói:
- Anh Lý, lấy ra giúp tôi tư liệu hồi sáng với. - Được.
Lý Thượng Khuê lên tiếng, sau đó mở ngăn tủ nhỏ từ phía trước lấy ra văn kiện gồm hai mươi trang.
Đón lấy tư liệu từ tay Lý Thượng Khuê, Lục Thiếu Hoa liền trao cho Phó Trấn Thái, cười nói:
- Đây là bàn kế hoạch của hạng mục Cửa Sổ Thế Giới đã được phân tích tỉ mỉ, cặn kẽ. Ông mang về để mọi người có chuyên môn cùng xem, sau đó thì làm bản vẽ ra cho cháu. Lục Thiếu Hoa đau đầu nhất chính là vấn đề bản vẽ. Không có cách nào khác, vì hắn không biết vẽ, nên phải nhờ vào người khác mới có thể hoàn thành . - Không thành vấn đề, khoảng vài hôm mới có thể hoàn thành.
Phó Trấn Thái không dám khẳng định ngay nhưng cũng là vui vẻ nhận lời. - Vâng, còn có một việc....
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngừng phút giây, nói tiếp:
- Vừa rồi ông cũng nghe thấy, cháu muốn mua mảnh đất để xây dựng xưởng và một số ký túc xá. Bộ phận công trình có thể sẽ giao cho ông phục trách đấy. Lục Thiếu Hoa lúc này cũng là không có biện pháp gì khác, đến ngày giải thể của Liên Xô không còn bao lâu, thời gian chỉ có hơn một năm. Hà Thừa Ích và Lâm Tề Toàn cũng đang tổ chức thành lập công ty xây dựng bất động sản ở Hồng Kông. Nếu muốn công ty nhanh đi vào quỹ đạo ít nhất cần phải có thời gian hơn một năm, cho nên thật sự không thể đến Thâm Quyến, ra tay tổ chức một đội ngũ của mình được. Đây cũng là lý do Lục Thiếu Hoa phải bỏ một số công trình giao cho công ty của Phó Trấn Thái phụ trách. Một số công trình này chủ yếu là ký túc xá, dù sao người ta cũng từ ngàn dặm xa xôi đến Trung Quốc, không có một nơi ra hồn cho người ta ở thì không được. Lúc này Phó Trấn Thái trong lòng chứa đầy cảm kích. Không kể chuyện khác, Lục Thiếu Hoa giao Cửa Sổ Thế Giới cho công ty ông phụ trách, ông cũng vô cùng cảm kích rồi. Bây giờ lại giao thêm công trình khác, khiến ông không biết phải nói gì để bày tỏ sự cảm kích bây giờ, cũng chỉ có thể cố gắng làm tốt những công trình Lục Thiếu Hoa đã giao cho coi như là đáp ơn. - Cảm ơn cháu, Tiểu Hoa
Phó Trấn Thái chân thành nói. - Ha ha…, không có gì phải cảm ơn đâu ạ.
Lục Thiếu Hoa gạt tay không để ý đến, chuyển sang chủ đề khác, giả đùa giả thật nói:
- Không bao lâu sau cháu cũng thành lập công ty xây dựng kiến thiết ở tại Thâm Quyến, không chừng đến lúc đó lại biến thành kẻ địch của nhau cũng nên, ha ha... Phó Trấn Thái không ngốc, ông ta không nghĩ rằng câu nói vừa rồi của Lục Thiếu Hoa có kèm theo chút nói đùa nào cả. Tuy không rõ nguyên nhân gì khiến Lục Thiếu Hoa chịu giao công trình cho mình, nhưng ông ta cũng biết không bao lâu Lục Thiếu Hoa sẽ tự thành lập công ty
- Ha ha..., chuyện về sau thì đến sau này tính, sự cạnh tranh tốt lành ngược lại còn khiến cho công ty càng phát triển nhanh chóng hơn.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật gật đầu, không nói gì thêm nữa . - Ồ! Đến phía trước dừng xe là được.
Phó Trấn Thái hướng về Trương Khánh Vân đang lái xe bảo, sau đó quay đầu lại hỏi:
- Tiểu Hoa, có vào nhà tôi ngồi một tí không? - Ha ha…thôi ạ, cháu còn có việc.
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu từ chối, hắn quả thật là có việc, phải dẫn Vũ Linh đi chơi thôi. - Vậy cháu đi mau đi.
Nói xong, Phó Trấn Thái liền mở cửa để xuống xe. Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, đang chuẩn bị chờ Phó Trấn Thái đóng cửa xe xong liền bảo Trương Khánh Vân lái xe đến nhà Tăng Vũ Linh, không ngờ một âm thanh đã truyền vào tai Lục Thiếu Hoa . - Này ông em, đang định đi chơi đâu đấy?
Lục Thiếu Hoa nhìn lại, không phải Anten Chiyoda thì còn ai vào đây chứ. Thật ra là Lục Thiếu Hoa không để ý, từ lúc Trương Khánh Vân dừng xe lại, Anten Chiyoda đã chạy về phía chiếc xe, khi Phó Trấn Thái mở cửa xe, thì bóng dáng của Lục Thiếu Hoa đã hiển hiện toàn bộ vào trước mắt Anten Chiyoda rồi. - Ồ, tôi định đi chơi.
Lục Thiếu Hoa thuận miệng đáp lại. - Hô hô...thích quá,tôi cũng muốn đi.
Anten Chiyoda vừa nói vừa lên xe ngay, ngoảnh đầu lại nhìn Phó Trấn Thái vừa xuống xe lễ phép chào câu:
- Nội ơi, con cùng em Hoa đi chơi nha.
Phó Trấn Thái mỉm cười gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn Lục Thiếu Hoa chỉ biết cười gượng. Người ta đã lên xe rồi, hắn có thể đuổi xuống xe được sao? Hiển nhiên là không được. Hơn nữa, theo hắn được hiểu về tính tình của Anten Chiyoda, thì có muốn đuổi cũng không đuổi nổi. Tự mình lẩm bẩm nói “thôi,thấy cô ấy chơi với Vũ Linh rất thân, hai người cùng chơi một chỗ cũng không có việc gì”.
- Này em, đang lẩm bẩm điều gì đó, nói cho chị nghe coi.
Anten Chiyoda cười hỏi.
- Dạ không có gì.
Nói xong ,Lục Thiếu Hoa sợ Anten Chiyoda vẫn còn hỏi quanh vấn đề này ,liền bảo Trương Khánh Vân:
- Anh Trương, lái xe đi đến nhà ông Chủ tịch Tăng. - Vâng!
Ô tô bắt đầu khởi động, từ từ chạy theo con đường đến nhà Tăng Vũ Linh. Anten Chiyoda ngồi ở một bên tuy không hỏi thêm về vấn đề lúc nãy ,nhưng lại luôn hỏi "Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đi đâu chơi". Lục Thiếu Hoa cũng không có nói cho cô hay, chỉ nói rằng"đến nơi thì sẽ biết". Nơi ở của Phó Trấn Thái thuộc vào quận Phúc Điền, nhà của Tăng Vũ Linh cũng ở quận Phúc Điền, đường đi giữa hai nhà cách cũng không xa lắm, đi ô tô khoảng chừng mười mấy phút là tới nơi. Lục Thiếu Hoa bảo Anten Chiyoda cùng xuống xe, muốn cô ấy cùng theo vào nhà Tăng Vũ Linh, không cách nào khác, vì hắn còn có chuyện nói với ông Tăng Kiến Quốc, vẫn chưa biết phải mất bao thời gian, còn tính hiếu động của Anten Chiyoda, cho dù hắn có để cô ta ở trên xe, thì cũng chỉ được vài phút là sẽ không chịu nổi rồi.