Thương Trường Đại Chiến

Chương 243

Đêm trước ngày hôn lễ ngủ không được nhiều, bảy giờ sáng ngày thứ hai, Lục Thiếu Hoa đã dậy. Bình thường hắn quen chưa đến chín giờ là chưa thức dậy nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là ngày lành của Lưu Minh Chương, nếu chín giờ mới dậy thì hôn lễ đã bắt đầu mất rồi.

Người Hồng Kông có thói quen là đến nhà thờ làm lễ trước, sau đó mới trở về biệt thự tổ chức tiệc cưới, gần giống như là tiệc rượu. Lục Thiếu Hoa không đi nhà thờ, hắn đến luôn biệt thự của Lưu Minh Chương, đến nơi rồi hắn lên luôn tầng ba, cũng là tầng cao nhất của biệt thự. Đây chính là nơi yên tĩnh mà Lưu Minh Chương sắp xếp cho Lục Thiếu Hoa, ở chỗ này có thể nhìn được toàn bộ tình hình bên dưới, cũng sẽ không có người đến quấy rầy.

Một bàn lớn hình tròn làm bằng gỗ lim, bên trên bày tám đĩa trái cây lớn, còn có hai bình rượu đỏ lâu năm, xung quanh bàn là mười cái ghế dựa cũng làm bằng gỗ lim, cách bàn không xa có đặt một cái ghế lớn dành cho ông chủ và một cái bàn làm bằng thủy tinh, bốn phía của bàn là bốn ghế bọc da mềm. Trên tầng cao nhất này còn có mười lăm cái ghế dựa nữa. Lục Thiếu Hoa không khỏi lắc đầu cười khổ, trong lòng nghĩ thầm: “Có vài người mà để nhiều ghế thế để làm chi?”

Kỳ thực, Lưu Minh Chương cũng không có ý gì khác, anh ta chỉ đơn thuần cảm thấy để nhiều ghế dựa cũng không vướng gì, chỉ có điều anh ta không biết vì cảm giác đơn thuần này mà giảm được rất nhiều phiền toái.

Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, điều chỉnh một chút rồi ngồi lên ghế ông chủ, đầu gối lên thành ghế, hai mắt nhìn vào không trung xanh lam. Bốn phía của tầng cao nhất này đều bịt kín, nhưng không phải xây bằng tường, mà là bằng thủy tinh, đỉnh đầu cũng bằng thủy tinh, vả lại chọn loại ánh sáng mặt trời không xuyên qua được, còn bên trong thì lại dễ dàng nhìn ra bên ngoài, Lục Thiếu Hoa đang ở bên trong hưởng thụ cảnh sắc bầu trời.

Không bao lâu sau, từ cổng lớn của biệt thự có một chiếc ôtô đi vào, có bao nhiêu chiếc xe nữa đi vào thì Lục Thiếu Hoa không biết bởi vì hắn đang ngồi trên ghế, cũng không nhìn xem có nhiều hay ít ôtô. Từ sau khi một chiếc ôtô phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh của biệt thự thì sau đó không còn được yên tĩnh nữa, cứ cách một lúc lại nghe tiếng ôtô lái vào.

Lục Thiếu Hoa ngồi trên tầng cao nhất mà nghe rõ trong tai tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đất, tiếng gào của mọi người, tiếng bước chân. Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng phía dưới ồn ào náo nhiệt đến mức nào, có lẽ dùng từ kinh khủng để miêu tả cũng không phải quá đáng.

Tuy nhiên chuyện đó giống như là không liên quan đến Lục Thiếu Hoa, đẩy cái ghế ông chủ đến gần phía trước bàn, lấy một cái ly, mở một bình rượu hồng, một tay cầm ly rượu một tay cầm hoa quả, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh tuyệt vời. Chỉ có điều thật đáng tiếc là sự yên tĩnh này chưa được lâu thì đã bị một âm thanh phá vỡ.

- Haha, nếu không có người nói ta còn không biết hóa ra thằng nhóc này trốn ở đây, ah, lại còn uống rượu đỏ, cậu cũng đúng là biết hưởng thụ.

Lục Thiếu Hoa nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại thì thấy người tới không phải ai khác mà chính là Lý Gia Thành, không cần nghĩ cũng biết là Lưu Minh Chương đã nói cho Lý Gia Thành biết là hắn tránh ở tầng ba.
- Haha, tôi thích yên tĩnh, tuy nhiên bây giờ cũng tốt, anh đến tôi lại có bạn. Haha, uống ly rượu đỏ trước đã!

Nói xong, Lục Thiếu Hoa lấy một cái ly chuẩn bị rót cho Lý Gia Thành một ly rượu, nhưng chưa rót xong lại có một tiếng nói.

- Haha, chẳng lẽ cậu không mời tôi uống một ly?

Lần này Lục Thiếu Hoa không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến, vì tiếng này rất quen, đúng là Hoắc Anh Đông, ông Hoắc.

- Haha, không ngờ Minh Chương cũng có tên tuổi, mời được ông Hoắc tới.
Lục Thiếu Hoa cười nói.

- Haha, tôi muốn đến góp vui nên tới thôi.
Hoắc Anh Đông cũng không khách khí, đi tới kéo một cái ghế rồi ngồi xuống nói.

- Vậy sao.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, không nói gì thêm, lấy mấy cái ly rót cho Hoắc Anh Đông một ly.

- Haha, Tiểu Hoa à, tôi khuyên cậu rót thêm vài ly nữa đi, bởi vì mấy lão già mà không kính kia cũng biết cậu trốn ở đây rồi. Tôi đoán chỉ chốc lát nữa thôi là họ sẽ lên đây.
Ngay lúc Lục Thiếu Hoa đang rót ly rượu thứ hai, đang chuẩn bị để lên trước mặt Hoắc anh Đông thì ông ta lại mở miệng.

- Hả?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, suy nghĩ thì liền hiểu ra, người Hồng Kông quen gọi cái ‘già mà không kính’ như Hoắc Anh Đông nói đơn giản chính là chỉ các vị tổng giám đốc của tám Công ty đứng đầu trong Thương hội Hoa Hạ.

Biết được bọn họ sẽ lên đây, trong lòng Lục Thiếu Hoa buồn bực, rốt cuộc hôm nay là tới tham gia hôn lễ của Lưu Minh Chương hay là lên họp ở trên tầng cao nhất.

Lắc đầu không thèm nghĩ đến nữa, lấy thêm hơn tám cái ly rót đầy rượu đỏ, cũng may là Lưu Minh Chương chuẩn bị chu toàn, để sẵn gần hai mươi cái, bằng không thì đúng là đến cái ly rượu cũng không có.

Trùng hợp ngẫu nhiên thế nào mà Lục Thiếu Hoa vừa rót đầy tám ly rượu thì lại có tiếng nói vang lên.

- Chú Lý, anh Hoắc, các người cũng thật là, đi lên đây cũng không nói cho người ta một tiếng, hại ta tìm cả buổi cũng không thấy đâu, đang nghĩ không biết đi đâu rồi?

Người tới Lục Thiếu Hoa cũng biết, chính là một vị tổng giám đốc trong tám Công ty hàng đầu. Có người thứ nhất thì có người thứ hai, tiếp theo cả sáu người cũng sẽ lên, bây giờ có tám người thì bảy người đã lên, còn thiếu một người nữa là đầy đủ toàn bộ.

- Ôi, các lão già này, chạy lên đây cũng không nói một tiếng, hại ta bị người ta bám theo nửa ngày cũng không yên thân.
Cuối cùng còn một người cũng lên nốt, người này Lục Thiếu Hoa ấn tượng sâu sắc, mọi người gọi lão là lão Trương, chính là người lần trước quấy rối người của Lục Thiếu Hoa.

- Haha, tôi thấy ông đúng là rất biết hưởng thụ, gọi ông là Trương tổng cũng đúng, không gọi gì mà đã tự lên đây rồi.

- Lão già này, hưởng thụ cái gì, bị người ta làm phiền, nếu không lấy cớ đi toilet, chắc tôi còn bị người ta cuốn chặt, lấy đâu ra lão Trương cho ông bắt bẻ.

Quả thật, hôm nay Lưu Minh Chương mời rất nhiều người, tự nhiên chắp nối mà làm quen được cả mấy vị lão tổng của các công ty hàng đầu, nói không chừng về sau còn có thể hợp tác với nhau.

- Tốt lắm, các vị đều đến đông đủ, ngồi đi, chúng ta uống rượu, uống cạn bình.
Lục Thiếu Hoa mở miệng hô.

- Ai da, anh Lục Thiếu Hoa này, ầy, không được, từ sau giống như anh Hoắc gọi cậu là Tiểu Hoa đi. Nói cậu đúng là, Lưu tổng là một nhân viên đắc lực của cậu, người ta kết hôn, cậu lại chạy lên đây trốn.
Lão Trương vừa nói chuyện đã nhằm ngay Lục Thiếu Hoa mà nói.

Lục Thiếu Hoa không biết nói gì, không biết nói thế nào cho tốt, liền chuyển đề tài:
- Mọi người về sau đừng gọi tôi là anh Lục Thiếu Hoa, nghe không được tự nhiên, cứ gọi tên cũng cơm là Tiểu Hoa đi.

- Đúng, tôi cũng thấy khó chịu, gọi Tiểu Hoa là được rồi. Nhưng cậu đừng lảng sang chuyện khác, cậu là Chủ tịch thế nào cũng phải xuống phía dưới chứ?
Lão Trương lại nói.

Lục Thiếu Hoa biết, chuyện này không trả lời là không được, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tôi chưa muốn để lộ thân phận, nếu đi xuống dưới, sẽ có người nhận ra mất.

- Ừ, nói cũng đúng, nếu lộ ra ngoài thì sẽ thành một tin trọng đại, đứa nhỏ hơn mười tuổi lại có gia tài mấy tỷ, chuyện này xưa nay chưa từng có, sau này chắc cũng không.
Lần này không ai nói gì mà là Hoắc Anh Đông mở miệng, tuy hắn biết rằng gia sản của Lục Thiếu Hoa có hơn trăm tỷ nhưng ông ta không nói ra.

- Phải rồi!

- Phải rồi!

Máy hát mở nhạc, mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện, uống rượu hồng, thỉnh thoảng còn chạy ra lan can xem tình hình bên dưới. Lục Thiếu Hoa thì từ đầu đến cuối không nhìn xuống hôn lễ phía dưới vì hắn biết phía dưới náo nhiệt đến mức khó mà tưởng tượng nổi, về phần tại sao náo nhiệt như vậy Lục Thiếu Hoa nghĩ là tại Lưu Minh Chương mời quá nhiều người đến dự.

Thời gian từ từ trôi qua, hai bình rượu đỏ đã nhìn thấy đáy, nhưng thấy nhã hứng của mọi người vẫn còn cao, Lục Thiếu Hoa cũng không thể làm mất hứng, vì thế bảo Lý Thượng Khuê đi xuống dưới lấy mấy chai rượu đỏ mang lên.

Không nói nhiều, Lý Thượng Khuê gật đầu đứng dậy đi về phía cầu thang, nhưng mới đi được hai bước thì dừng lại, vì thấy Lưu Minh Chương lên, trong tay cầm hai chai rượu đỏ, bên cạnh anh ta còn có một cô gái mặc váy cưới, nhìn là biết ngay là bà xã mới cưới của Lưu Minh Chương.

- Haha, mọi người, tôi đến muộn, ứng phó đến bây giờ mới rảnh được một chút.
Lưu Minh Chương cười lớn nói.

- Haha, chúc mừng Lưu tổng.

- Tân hôn vui vẻ.

Lập tức mồm năm miệng mười đồng thanh hô lớn, tiếng chúc phúc vang khắp tầng cao nhất.

Lưu Minh Chương đáp lễ, sau đó mới giới thiệu bà xã của anh ta cho mọi người biết, lúc này Lục Thiếu Hoa mới biết bà xã anh ta tên là Vương Thiến. Giới thiệu chung xong, Lưu Minh Chương lại đem bà xã đi giới thiệu với từng vị lão tổng.

Lúc Lưu Minh Chương giới thiệu, Lục Thiếu Hoa có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Vương Thiến chợt lóe lên kinh ngạc nhưng rồi lại biến mất, Vương Thiến sinh ra ở Hồng Kông, tuy rằng đi sang Mỹ du học nhưng vẫn có những hiểu biết nhất định về Hồng Kông, mà mười mấy người ngồi đây đều là những ông trùm nổi danh ở Hồng Kông, thử hỏi làm sao Vương Thiến không sợ hãi? Đặc biệt Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông là hai người khá nổi bật, nhất định là cô biết.

- Bà xã, lại đây, anh giới thiệu với em một người.
Nói xong, Lưu Minh Chương kéo Vương Thiến lại gần, đi đến trước mặt Lục Thiếu Hoa nói:
- Vị này chính là Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, cũng là ông chủ của anh, Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa cười thản nhiên nói:
- Xin chào, chúc hai người tân hôn vui vẻ, mãi mãi một lòng.

Mặc dù năng lực tiếp thu của Vương Thiến khá tốt, nhưng lúc này cô thật sự cảm giác mình ngu muội, mấy ông trùm nổi danh Hồng Kông thì không nói, không ngờ một đứa trẻ hơn mười tuổi lại là ông chủ của Lưu Minh Chương, cô chưa tiếp thu được chuyện đó, cả người sững sờ.

Lưu Minh Chương hình như cũng nhận thấy Vương Thiến thất lễ, nhanh chóng kéo kéo tay áo khiến cô khôi phục lại. Bị Lưu Minh Chương kéo thì Vương Thiến cũng tỉnh người, hít sâu một hơi ngăn chặn sự kinh ngạc trong lòng, mỉm cười nói:
- Cảm ơn lời chúc phúc của cậu, cũng cảm ơn cậu bận trăm việc mà vẫn bớt thời gian tham dự hôn lễ của tôi và Lưu Minh Chương.

Lục Thiếu Hoa cười nhạt gật đầu, đúng là cảm giác của Vương Thiến rất cao, Vương Thiến này đúng là kiểu người đó, sử sự rất xã giao.
- Đừng khách khí, à, suýt chút nữa là quên mất.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cho tay vào trong túi.
Bình Luận (0)
Comment