Thương Trường Đại Chiến

Chương 255

Tên mặt sẹo đấm mạnh vào mặt của Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa lại xem như không có gì, vẻ mặt chế giễu nhìn thẳng vào gã, không nháy mắt lấy một cái, cũng không cần suy nghĩ xem nếu nắm đấm này mà trúng mặt hắn thì hậu quả sẽ như thế nào. Không sai, Lục Thiếu Hoa không lo lắng chút nào, bởi vì nắm đấm kia vốn không thể nào chạm đến mặt hắn được.

Quả nhiên không ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa, lúc nắm đấm của gã mặt sẹo gần sát đến khuôn mặt của Lục Thiếu Hoa, nắm tay kia liền dừng lại cách khuôn mặt Lục Thiếu Hoa ba phân. Như kịch hài, cho dù gã mặt sẹo tùy ý dùng sức thế nào cũng không được. Tay gã đã bị bàn tay to lớn giữ chặt, ngay sau đó gã mặt sẹo bụng đau như cắt, toàn bộ cơ thể bay ngược về phía sau.

Vốn tưởng rằng thân thể gã mặt sẹo bay ngược ra sẽ đụng phải cái bàn phía sau, nhưng không như vậy, gã bay ngược ra sau một hồi lại bị kéo ngược lại, sau đó ngã xuống đất, chỉ nghe gã mặt sẹo “hự” lên một tiếng, cả người mềm oặt trên mặt đất. Nếu tay chân gã không còn nhúc nhích, không chừng mọi người cho rằng gã đã tắt thở.

Mọi việc xảy ra dưới ánh sáng bóng đèn điện. Người bình thường cũng sẽ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc này xảy ra trước mắt Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa dĩ nhiên thấy rõ tất cả. Ngay lúc nắm đấm của gã mặt sẹo gần sát đến mặt hắn, Lý Thượng Khuê đứng bên trái đã ra tay. Bàn tay to lớn giữ chặt nắm tay của gã mặt sẹo, sau đó đưa chân lên hung hãn đá vào bụng gã khiến toàn bộ thân hình của gã mặt sẹo bay ngược ra sau, tiếp đó lại giữ chặt bên trái gã mặt sẹo, dùng sức kéo khiến cho thân thể của gã mặt sẹo đang bay phải dừng lại, ngay sau đó Lý Thượng Khuê lại nắm tay gã mặt sẹo hung hăng quăng xuống đất.

Một loạt động tác của Lý Thượng Khuê thoạt nhìn tựa như giống nhau, làm đi làm lại rất liên tục. Nói hơi khoa trương, nếu không xảy ra ở khách sạn hoa lệ như vậy, mọi người có cảm giác như đóng phim. Mà không, mấy bộ phim lớn của năm nay cũng không thể quay được như vậy.

Như Lục Thiếu Hoa dự đoán, gã mặt sẹo quả là cấp bậc quản lý trở lên. Nhìn thấy gã không thể dậy nổi, một lúc sau lại có sáu tên dáng vẻ lưu manh xông tới. Hai tên nâng gã mặt sẹo dậy, còn bốn tên khác hung hãn tấn công bọn Lý Thượng Khuê.

Đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được. Bốn tên kia xông lên, duy trì tư thế tấn công, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt mở thật to, lộ vẻ sợ hãi, trên trán còn có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống.

Hóa ra lúc Lý Thượng Khuê quăng gã mặt sẹo ra phía trước, mấy người Trương Khánh Vân đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc sáu tên lưu manh xông lên, mấy người Trương Khánh Vân đã mau chóng che phía trước người Lục Thiếu Hoa, sau đó lấy ra bốn khẩu súng màu bạc, lúc bốn tên lưu manh còn chưa tiến tới đã lấy súng nhắm ngay đầu bọn chúng.

Xã hội đen Hongkong không phải là cái gì cũng không sợ. Nếu lúc này trong tay mấy người Trương Khánh Vân là dao, không chừng bọn chúng sẽ liều lĩnh xông lên, nhưng là súng thì lại khác. Đó là vũ khí nóng, bọn chúng không mảy may nghi ngờ mấy người Trương Khánh Vân chỉ đang hù dọa chúng. Chúng thậm chí còn dám khẳng định, nếu bước tới một bước thì khẩu súng màu bạc sẽ khạc ra một viên đạn vào chúng.

Lấy thân thủ của mấy người Trương Khánh Vân mà nói, đối phó vài tên lưu manh không có chút vấn đề, không ngại việc, chỉ sợ nếu chẳng may, Lục Thiếu Hoa có gặp phải chuyện phiền phức gì. Hơn nữa, đây là khách sạn, vàng thau lẫn lộn, bọn họ cũng chỉ có thể rút cây súng chưa bao giờ dùng tới ra.

Rút súng ra chẳng khác nào cảnh cáo, Nến đám lưu manh kia không sợ lời cảnh cáo mà xông lên, không cần Lý Thượng Khuê chỉ bảo, mấy người Trương Khánh Vân sẽ nổ súng không chút do dự, an toàn của Lục Thiếu Hoa mới là quan trọng nhất, có nhân tố gì uy hiếp đến sự an toàn của Lục Thiếu Hoa, họ đều phải quét sạch.

Bốn tên lưu manh đứng yên không dám nhúc nhích, hai tên phía sau gã mặt sẹo cũng vậy, đỡ gã mặt sẹo, nhìn khẩu súng màu bạc đổ mồ hôi lạnh. Mà căn nguyên của chuyện này, chính là người phụ nữ tên Diễm Diễm kia, dường như cũng đã ý thức được đã lớn chuyện rồi, sợ tới mức toàn thân run rẩy. Nói giỡn sao, đối phương còn có súng, vả lại xem ra cả bốn người mấy người Lý Thượng Khuê đều lạnh lùng tàn khốc, vừa nhìn thấy đã biết là vệ sĩ. Vệ sĩ mà mang súng, không cần nghĩ cũng biết Lục Thiếu Hoa không phải là người đơn giản, mà cô ta là một diễn viên hạng ba, không ngờ lại gặp phải đúng nhân vật này, cô ta còn có thể không sợ hãi sao?

Trong đại sảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, tổng giám đốc khách sạn đương nhiên phải biết chuyện này trước tiên. Y cũng không biết nhiều, chỉ nghe cấp dưới báo cáo là một đám xã hội đen đang đối đầu không khoan nhượng với một đám vệ sĩ cầm súng.

Không còn cách nào, giám đốc Ngô chỉ có thể nhanh chóng chạy đến, là lúc nhìn thấy bên phía Lục Thiếu Hoa rút súng ra. Y giật mình. Chuyện mới đây vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ của y. Chỉ vì một câu nói của một tên giữ cửa khách sạn, đã hại khách sạn mất một mớ tiền. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, khiến trong lòng y lại đảo lộn một phen.

Biết là đám người của Lục Thiếu Hoa, giám đốc Ngô lại nhìn về phía mấy người xã hội đen. Vừa nhìn thấy đã hoảng sợ, y biết gã mặt sẹo, mọi người bên ngoài đều gọi là anh Ba Sẹo, là nhân vật cực kỳ hung ác trong đám xã hội đen khu vực Cửu Long, nhưng phong thái lúc trước của anh Ba Sẹo lại không thấy nữa, hiện giờ nhìn không khác gì con chó chết.

Thật ra người có thể làm cho gã mặt sẹo kỳ quái như vậy, chính là Lý Thượng Khuê ra tay, là bộ đội đặc chủng xuất sắc đã xuất ngũ, nhưng như cũ vẫn không yếu đi, đã ra tay thì mạng chỉ còn sáu phần, mà gã mặt sẹo là ví dụ tốt nhất.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, giám đốc Ngô trước hết thở phào, trong lòng thầm nói “không có tai nạn chết người”. Đúng vậy, cũng may mắn là không có tai nạn chết người. Chỉ cần có người chết, khách sạn của y cũng giống như bị chìm xuống dòng nước. Là tổng giám đốc khách sạn, giám đốc Ngô trước hết phải suy nghĩ đến lợi ích của khách sạn. Mặc kệ là phe của Lục Thiếu Hoa hay phe của gã mặt sẹo đều không tốt cho y. Đầu óc quay mòng mòng, hy vọng có thể tìm ra được giải pháp đứng giữa, thuận lợi giải quyết chuyện này. Nhưng hiện tại hình như không có cách nào dễ dàng, y cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi.

- Các vị, có việc gì từ từ nói mà.
Giám đốc Ngô nói.
Nghe tiếng nói, Lục Thiếu Hoa nhìn lại. Đối với vị giám đốc này Lục Thiếu Hoa cũng rất có ấn tượng, thản nhiên gật đầu với anh ta, rồi bình tĩnh nói tiếp:
- Anh là giám đốc Ngô?
- Dạ dạ… tôi đây. Xin hỏi có…

Lúc giám đốc Ngô đang chuẩn bị hỏi “có chuyện gì”, còn chưa nói được nửa câu đã bị Lục Thiếu Hoa cắt ngang:

- Giám đốc Ngô, ở đây có phòng nào yên tĩnh không, cho tôi một căn đi.
Mấy người Trương Khánh Vân đã rút súng ra, sự việc đã trở nên nghiêm trọng, nếu không giải quyết tốt, có thể ảnh hưởng đến khách sạn. Còn mấy người đang ăn cơm trong khách sạn nhìn thấy súng, nhất định có người sẽ đi báo cảnh sát.

Tuy rằng mấy người Lý Thượng Khuê có giấy phép dùng súng của Hongkong, nhưng cảnh sát đến đây cũng không tốt lắm. Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, lúc này nên giải quyết chuyện gã mặt sẹo trước. Nếu đã xác định goã mặt sẹo là xã hội đen, xã hội đen ắt có tổ chức, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn chuốc lấy phiền phức về sau.

Về việc vì sao Lục Tiếu Hoa lại cần một căn phòng yên tĩnh, giám đốc Ngô rất thắc mắc, nhưng nghĩ lại hai phe ở trong đại sảnh có ảnh hưởng rất lớn. Y sẽ đồng ý, liền mỉm cười nói luôn:

- Có chứ, có chứ, xin mời theo tôi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói nhỏ với Trương Khánh Vân đang che chắn phía rước hắn:
- Đem toàn bộ chúng theo.

Vốn Lục Thiếu Hoa chỉ cần mang theo gã mặt sẹo và người phụ nữ tên Diễm Diễm kia, nhưng vì sợ mấy tên lưu manh kia mật báo, Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách mang tất cả bọn chúng đi. Lục Thiếu Hoa tuy nói rất nhỏ, nhưng mấy người Trương Khánh Vân nghe rất rõ ràng. Liếc mắt khiến tất cả bọn chúng theo sau Lục Thiếu Hoa như cảnh sát áp giải phạm nhân, còn Lục Thiếu Hoa còn phải kéo Hoắc Khoái Nguyệt đang kinh sợ đi.

Theo giám đốc Ngô dẫn đường, đi vào phòng họp nhỏ ở lầu hai. Lục Thiếu Hoa vừa vào cửa đã nhìn quanh như tìm kiếm vật gì, một hồi sau, mắt Lục Thiếu Hoa dừng lại nơi một cái bảng nhỏ, sau đó bước đến cái bảng nhỏ ấy.

Đúng vậy, cái mà Lục Thiếu Hoa tìm kiếm chính là cái điện thoại. Sự việc lớn đến thế này, bên ngoài lại không ai biết hắn là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, hắn chỉ có thể gọi người giúp đỡ. Lúc cảnh sát đến, nhìn thấy bọn Lý Thượng Khuê có súng, mặc dù có mang giấy phép dùng súng, nhưng không tránh khỏi phiền phức. Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy mấy người Lý Thượng Khuê bị dẫn đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.

Ngoại trừ viện binh bên ngoài, Lục Thiếu Hoa còn có một việc quan trọng hơn cần xử lý, có liên quan đến người phụ nữ Diễm Diễm kia, một diễn viên hạng ba mà quá phô trương, đã vậy còn đem danh tiếng tập đoàn Phượng Hoàng rêu rao khắp nơi, là ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, hắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Cầm ống nghe lên, Lục Thiếu Hoa liền gọi điện thoại cho Lưu Minh Chương, nói qua chuyện ở khách sạn một lần, bảo hắn đến đồn cảnh sát Cửu Long chào hỏi, không còn chuyện gì khác nữa. Lục Thiếu Hoa không sợ cảnh sát, nếu không sợ phải đi lấy khẩu cung, Lục Thiếu Hoa cũng lười biếng gọi cho Lưu Minh Chương mau chóng đến đồn cảnh sát chào hỏi.

Gọi xong cuộc điện thoại đầu tiên, Lục Thiếu Hoa lại gọi tiếp, lần này là gọi cho Trần Đạt Vinh, giám đốc công ty giải trí của Tập đoàn Phượng Hoàng. Giám đốc Trần Đạt Vinh có trách nhiệm nhất định, không phải là không được đào tạo diễn viên, nhưng đối tượng đào tạo phải được tuyển chọn kỹ, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đào tạo như người tên Diễm Diễm này. Phụ nữ, tuy rằng cần khuôn mặt đẹp, nhưng nhân phẩm cũng cần không kém.

Điện thoại đã kết nối, Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói:

- Là tôi, Lục Thiếu Hoa, anh lập tức đến phòng họp nhỏ lầu hai khách sạn.
Giọng của Lục Thiếu Hoa nghe rất bình tĩnh, nhưng mang theo oai phong, không cho cự tuyệt, Trần Quang Vinh bên đầu kia điện thoại cũng cảm nhận được giọng của Lục Thiếu Hoa không giống lúc trước, tiếng nói hơi dồn dập:
- Tôi đến lập tức.

Cúp điện thoại, Lục Thiếu Hoa ôm Hoắc Kính Nguyệt vào lòng, vỗ vỗ lưng cô bé:
- Tiểu Nguyệt đừng sợ, không có việc gì nữa rồi.

Từ đại sảnh đến hiện giờ đã vào phòng họp nhỏ, Hoắc Khoái Nguyệt đều dựa vào lòng Lục Thiếu Hoa, bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng không biết. Giờ nghe được lời an ủi của Lục Thiếu Hoa, ngẩng đầu nhìn lên Lục Thiếu Hoa, lấy tay quệt nước mắt, gật đầu tỏ vẻ cô không có việc gì.

Lục Thiếu Hoa theo thói quen xoa đầu Hoắc Khoái Nguyệt nói:

- Tốt lắm, tìm một chỗ ngồi đi, đợi bọn anh quay lại.
- Ôi!

Hoắc Khoái Nguyệt lên tiếng, nhưng cô không thực sự nghe lời Lục Thiếu Hoa tìm một chỗ ngồi xuống, mà chỉ là tránh khỏi ngực của Lục Thiếu Hoa.
Bình Luận (0)
Comment