Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất kỳ lạ, Tăng Vũ Linh có quái chiêu gì mà hữu hiệu như thế nhỉ. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt mong chờ của Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa không thể nào từ chối cô được, chỉ có điều những điều nghe được chỉ ở lại sau cánh cửa này, nhất định không nói cho người khác, coi như là giúp cho mình một con đường lui.
Hiển nhiên tính cách Tăng Vũ Linh rất đơn giản, không phải lòng dạ hẹp hòi, không chú ý đến lời nói của Lục Thiếu Hoa bảo rằng phải để lại sau cánh cửa này, cô nói thẳng:
- Em nghĩ anh Tiểu Hoa trở về Thâm Quyến đi học, như vậy chúng ta có thể cùng ở một chỗ với nhau lâu dài.
Nói xong, Tăng Vũ Linh mỉm cười, hai mắt mơ màng như đang tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp đó.
Nhìn thấy biểu hiện của Tăng Vũ Linh như vậy, Lục Thiếu Hoa không nỡ lòng nào từ chối đề nghị của Tăng Vũ Linh là quay về Thâm Quyến đi học, nhưng còn chuyện của hắn bên Hong Kong kia thì mặc kệ sao? Câu trả lời chắc chắn là không thể, hai bên mâu thuẫn, một bên là mong muốn của Tăng Vũ Linh, bên kia lại là sự nghiệp của hắn. Lục Thiếu Hoa lập tức lâm vào trạng thái khó lựa chọn.
Không thể nghi ngờ Tăng Vũ Linh chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Thiếu Hoa. Hơn nữa với chuyện về Anten Chiyoda, trong tâm Lục Thiếu Hoa tràn đầy áy náy, về công về tư mà nói, Lục Thiếu Hoa đều muốn đáp ứng đề nghị của cô. Nhưng ở Hong Kong nếu không có Chủ tịch là hắn trấn thủ thì dường như cũng không được. Cho dù Lục Thiếu Hoa ở bên kia cũng chỉ nắm đại cục trong tay nhưng có người ở nhà hay không thì kết quả hoàn toàn khác nhau.
Sự mẫu thuẫn trong nội tâm hoàn toàn thể hiện trên nét mặt Lục Thiếu Hoa. Tăng Vũ Linh tư tưởng đang nhìn về tương lai nên không chú ý, nhưng cô cũng lẳng lặng ngả vào lòng Lục Thiếu Hoa. Anten Chiyoda bên cạnh cũng cảm giác được mâu thuẫn của Lục Thiếu Hoa.
- Anh Tiểu Hoa, anh đồng ý đi, đến lúc đó hai người bọn em đều có thể được ở cạnh anh.
Anten Chiyoda lắc lắc tay Lục Thiếu Hoa, làm nũng nói.
Tăng Vũ Linh hy vọng Lục Thiếu Hoa đáp ứng mong muốn của mình, Anten Chiyoda cũng như cô, họ đều hy vọng Lục Thiếu Hoa ở Thâm Quyến, làm bạn bên cạnh họ, bằng không như hồi trước, Lục Thiếu Hoa đi Hong Kong đến một năm rưỡi không về lấy một lần, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, đừng nói gì đến chuyện làm bạn.
Thâm tình của hai cô, Lục Thiếu Hoa đều có thể cảm nhận được, nhưng dù sao hắn cũng là một người tái sinh, có khát vọng bao la, nhất định không thể để tư tình nhi nữ ảnh hưởng đến. Cho nên, Lục Thiếu Hoa dẹp mâu thuẫn sang một bên, trong lòng đưa ra quyết định, hắn nói:
- Bên Hong Kong cần anh Tiểu Hoa đi trấn thủ, trong thời gian ngắn không thể quay về Thâm Quyến học được.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa còn nhìn lại xem các cô phản ứng thế nào. Thấy hai người đều bĩu môi, ra vẻ oan ức, khóe mắt hơi đỏ, dường như đang khóc, trong lòng hắn không khỏi sốt ruột. Lục Thiếu Hoa không thể chịu nổi phụ nữ khóc, liền nhanh chóng nói:
- Anh tuy rằng trong thời gian ngắn không quay về nhưng chờ bên kia thu xếp ổn thỏa là có thể buông tay cho người khác làm, đến lúc đó có thể làm bạn lâu dài với các em.
Hai cô nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy thì trở nên vui vẻ, nhưng nhớ tới câu nói đầu tiên của Lục Thiếu Hoa, mặt họ lại xịu xuống như cũ. Tăng Vũ Linh mở miệng hỏi:
-Cần nhiều hay ít thời gian vậy hả anh?
- Ừ, chị Vũ Linh nói đúng, anh phải đưa ra một khoảng thời gian chính xác cho bọn em.
Anten Chiyoda cứng rắn nói:
- Nếu anh không đưa ra cho bọn em một khoảng thời gian cụ thể, bọn em sẽ khóc thật đó.
Lục Thiếu Hoa còn có thể làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian chính xác. Hắn nói:
- Hai năm đi, sau hai năm anh có thể trở về bên này, lúc đó anh có thể cùng các em đi học rồi.
Lục Thiếu Hoa nghĩ là đến khi Thâm Quyến bên này có thể đem sản phẩm tung ra thị trường. Sau đó, thông qua Hong Kong đưa vào các quốc gia Đông Nam Á, rồi đến các quốc gia khác trên thế giới, việc này cần một khoảng thời gian nhất định, mà theo như lời Lục Thiếu Hoa thì hai năm chính là khoảng thời gian để mở rộng thị trường sang các nước khác, khi đó Lục Thiếu Hoa có thể an tâm vào trường học.
- Lời đã nói ra phải giữ đấy.
Tăng Vũ Linh có vẻ cao hứng, nói xong cô còn duỗi ngón tay út, chuẩn bị ngoắc tay hứa hẹn với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa được một trận dở khóc dở cười, hắn không nghĩ Tăng Vũ Linh còn chơi trò trẻ con này. Tuy nhiên hắn cẩn thận nhớ lại thì thời kỳ đó đúng là tuổi của Tăng Vũ Linh cũng chưa lớn, cũng chỉ như một đứa trẻ mà thôi, vậy nên hắn đưa ngón tay út ra ngoắc tay cô.
- Nói rồi một trăm năm không được thay đổi.
- Tốt lắm, như vậy được rồi.
Lục Thiếu Hoa cười nói.
- Dạ, anh Tiểu Hoa chỉ biết làm em đau lòng thôi.
Tăng Vũ Linh nói xong còn chủ động đưa lên môi thơm, chẳng qua chỉ hời hợt giống như chuồn chuồn lướt nước, mới ngoắc tay đã rút ra rồi.
Anten Chiyoda cũng có chút phấn khích với thỏa hiệp cùng Lục Thiếu Hoa, cũng đưa lên môi thơm.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda ở lại biệt thự chơi cùng Lục Thiếu Hoa một ngày rồi không còn cách nào khác cũng phải về. Tăng Kiến Quốc còn ở Thâm Quyến, ông ta rất yêu thương Tăng Vũ Linh, liền gọi điện thoại yêu cầu Lục Thiếu Hoa đưa Tăng Vũ Linh về, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể nghe theo lời ông ta.
Anten Chiyoda muốn ở lại, nhưng nhìn thấy Tăng Vũ Linh nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ, cô lùi bước. Anten Chiyoda hơi chột dạ, bởi vì lần trước cô lén chạy tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa một tối mà Tăng Vũ Linh phát hiện ra, đến tận nơi, Tăng Vũ Linh lấy cớ này thỉnh thoảng đánh đập cô, làm cô hiểu sâu sắc rằng thân phận mình chỉ là ‘vợ hai’. Mọi việc cô đều phải chịu theo sự sắp đặt của ‘vợ cả’ Tăng Vũ Linh này.
Anten Chiyoda đành phải mở miệng đòi về, bởi vì Lục Thiếu Hoa không nhìn thấy Tăng Vũ Linh trừng mắt nhìn Anten Chiyoda nên cũng không biết có chuyện gì. Hắn cũng không nghĩ ngợi gì, liền đưa hai cô về, sau đó hắn đi ngủ.
Một đêm im lặng, ngày hôm sau, hai cô cũng không qua chỗ hắn, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể ở một mình ngồi trong phòng khách xem ti vi. Giữa lúc đó hắn còn nhận được điện thoại của Trần Quốc Bang từ châu Phi gọi về với nội dung là Trần Quốc Bang sẽ mang theo bốn vệ sĩ lên phi cơ tối nay, giữa trưa ngày hôm sau tới Thâm Quyến. Đồng thời anh ta cũng đề nghị Lục Thiếu Hoa chuẩn bị một chiếc xe để đưa bốn vệ sĩ lại cho hắn sử dụng.
Không cần nhiều lời, Lục Thiếu Hoa không hề phản đối những gì Trần Quốc Bang nói, sau khi đề xuất đi đón bị Trần Quốc Bang cự tuyệt, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể cử lái xe đi đón bọn họ. Sau đó hắn hàn huyên vài câu rồi gác máy. Tiếp theo, hắn gọi điện cho Lưu Minh Chương bảo y đặt hàng một chiếc Mercedes Benz chống đạn và nghĩ cách xin giấy phép dùng súng ở Hong Kong.
Lục Thiếu Hoa vốn có thể gọi điện thoại bảo Hoắc Anh Đông xin giấy phép dùng súng, nhưng lần trước đã làm phiền đến y rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nhờ y lần nữa, dù sao cũng nhờ ảnh hưởng của Lưu Minh Chương ở Hong Kong. Việc này xử lý cũng chỉ hơi phiền toái một chút là xong, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy thoải mái vì không phải mang ơn ai.
Ở Hong Kong muốn có giấy phép dùng súng cũng dễ nhưng ở trong nước muốn dùng súng không hề dễ dàng. Dù sao trong nước và Hong Kong là hai nơi khác nhau, muốn được phép mang súng phải là những người cấp cao mới được. Vì thế, Lục Thiếu Hoa vừa gọi điện thoại đến chỗ Tăng Ái Dân, rồi hỏi cách liên hệ với ông già mà không nghiêm Tăng Kiến Quốc sau đó lại gọi điện cho Tăng Kiến Quốc..
- À, ông Tăng ạ, cháu là Lục Thiếu Hoa đây.
Đợi cho điện thoại chuyển đến Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa trước tiên chào hỏi rồi sau đó mới xưng danh phận.
- Là cậu à, sao lại đột nhiên nhớ tới tôi mà gọi điện thoại cho tôi vậy?
Đầu dây bên kia, Tăng Kiến Quốc dường như rất cao hứng nói.
- Không phải là đột nhiên cháu nhớ đến đến ông đâu ạ.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ không hề nịnh bợ.
- Đừng nói linh tinh, tôi còn không biết cháu sao, không có chuyện thì làm sao mà gọi cho tôi chứ.
Im lặng không đến một giây đồng hồ, dường như Tăng Kiến Quốc thay đổi giọng điệu, không lâu sau, giọng ông ta lại vang lên:
- Tôi mấy ngày nay rất bận, có chuyện gì thì nói nhanh đi.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, cũng hiểu được là Tăng Kiến Quốc và Đặng lão đến Nam Tuần, Thâm Quyến nên Tăng Kiến Quốc cũng vội trước vội sau, bây giờ là mười giờ nên chắc chắn có nhiều việc phải làm, hắn nói không khách khí:
- Là như vậy, cháu bên này phải tăng lên bốn người vệ sĩ, muốn được ông hỗ trợ xin bốn giấy phép dùng súng cho họ.
- Cậu xem, lòi đuôi ra rồi nhé, tôi đã nói là cậu chắc chắn có chuyện mà.
Tăng Kiến Quốc cười mắng, ông ta lập tức giả bộ nghiêm trọng:
- Cậu tìm tôi nhờ vả việc này là không đúng người rồi, phải nhờ ông nội vớ bở của cậu kia, ông ấy có thể diện rất lớn mà.
- Sao?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt.
Ngay trong nháy mắt, đầu dây bên kia đã có người khác cầm điện thoại, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên:
- Là Tiểu Hoa à?
- Vâng?
Lục Thiếu Hoa tự nhiên có phản ứng, hắn suy nghĩ xem ai đang nói, rốt cuộc thì biết được người đó không phải là ai khác mà chính là Đặng lão. Hắn có chút kích động nói:
- Ông nội có khỏe không ạ?
- Ừ, vừa rồi ông có nghe Kiến Quốc nói gì đó đến chuyện xin giấy chứng nhận dùng súng, vậy có chuyện gì thế?
Đặng lão hỏi.
-Dạ, bên chỗ cháu bổ sung thêm bốn vệ sĩ nên muốn có thêm bốn giấy phép dùng súng ạ.
Lục Thiếu Hoa có chút ngượng ngùng khi nói chuyện với Đặng lão, nhưng vì chuyện giấy phép dùng súng nên hắn cũng mặt dày mày dặn mở miệng.
- Việc này hả.
Ông cụ không đáp ứng hắn ngay lập tức mà trầm ngâm một lát mới nói:
- Để tôi tìm người giúp cậu xin bốn tờ giấy phép.
- Cảm ơn ông nội.
Lục Thiếu Hoa biết việc này xem như đã xong.
- Ha ha.
Ông lão cười ha hả, còn nói tiếp:
- Đúng rồi, còn có một việc tôi muốn nói với cậu. Tôi sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, phỏng chừng hơn hai ngày nữa sẽ đến chỗ cậu đó.
Lục Thiếu Hoa ngây người ra. Cái gì, Đặng lão bố trí vệ sĩ? Vệ sĩ Trung Nam Hải ư? Đó là lực lượng bảo vệ mạnh nhất Trung Quốc. Lục Thiếu Hoa không nghĩ là Đặng lão lại bố trí giúp hắn như vậy. Tuy nhiên hắn lại cảm giác như mình bị giám sát.
Thấy đầu dây bên kia im lặng, ông cụ dường như đoán được suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa. Không đợi hắn mở miệng, ông liền nói tiếp:
- Có phải cậu có cảm giác tôi phái người giám sát cậu không?
Ý tưởng trong đầu bị người khác nói toạc ra làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn liền nói đứt quãng:
- Ông nôi, ông nội đừng hiểu lầm, cháu không có ý đó.
- Tốt lắm, mặc kệ cậu có ý đó hay không, cậu chỉ cần nhớ rõ một chút, căn cứ của cậu cũng là nơi trọng yếu của quốc gia, phái vệ sĩ đến thì cam đoan là sẽ bảo đảm được sự an toàn cho cậu.
Nói xong, ông lão dường như không biết nói gì tiếp với Lục Thiếu Hoa, liền nói tiếp:
- Thôi không nói nữa, tôi còn có việc, gác máy nhé.
- Dạ, cháu chào tạm biệt ông nội.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Buông điện thoại, Lục Thiếu Hoa một lần nữa nhớ lại lời ông, lập tức hắn hiểu được, ý ông cụ là sự an toàn của hắn là trọng yếu, phái vệ sĩ đến không phải để giám sát hắn mà là để bảo vệ cho hắn.