Sự sắp đặt Lục Thiếu Hoa có điểm khó tin, dù sao Bao Ngọc Võng cũng là một tên tuổi lớn. Chiếm đoạt công ty vận chuyển của y rất khó khăn, nhưng hiện tại đã khác. Năm trước sau khi Bao Thuyền Vương qua đời, toàn bộ quyền kinh doanh giao lại cho con rể. Không biết con rể y kinh doanh không tốt hay vì lý do gì mà làm ăn bắt đầu xuống dốc, toàn bộ tập đoàn đã có hiện tượng sụp đổ.
Cũng đang là tập đoàn Bao Thuyền Vương bắt đầu có dấu hiệu đi xuống, Lục Thiếu Hoa mới tính thâu tóm thuyền hàng trên biển của họ. Bao Ngọc Võng, Bao Thuyền Vương khi còn sống, dốc sức làm hết tâm huyết, Lục Thiếu Hoa không muốn ông ấy ra đi là liền mà biến mất trong lịch sử.
Đương nhiên, người bên ngoài sẽ cho rằng đó là cái cớ, trên thực tế là tập đoàn Phượng Hoàng muốn thâu tóm sản nghiệp của Bao Thuyền Vương. Đúng vậy, người bên ngoài cho rằng đó là một cái cớ, nhưng trên thực tế có phải Lục Thiếu Hoa muốn thâu tóm hay không?
Đây là một vấn đề không có đáp án, Lục Thiếu Hoa bản thân không dám vỗ ngực nói.
- Tôi không muốn thâu tóm sản nghiệp của Bao Thuyền Vương, mà là không muốn nó biến mất trong lịch sử.
Nếu không dám vỗ ngực nói, thì có phải là có?
Không! Lục Thiếu Hoa hơi chột dạ, không thể nói không có, cũng không thể nói có, cho nên chỉ có thể trả lời một cách chung chung là hai người cùng quản lý. Tuy nhiên điều này không còn là vấn đề quan trọng, quan trọng là Lục Thiếu Hoa hiện tại cần có sẵn thuyền, cùng với nền tảng chuyên môn phong phú sẽ làm cho công ty vận chuyển Phượng Hoàng trở nên phát đạt.
Lục Thiếu Hoa muốn nhận mua lại công ty thuyền vận Bao Thuyền Vương, như vậy bước tiếp theo sẽ là vấn đề của Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Phượng Hoàng – Tần Tịch Thần. Tần Tịch Thần cũng không muốn làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, sau khi nhận được kế hoạch bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.
Bao Thuyền Vương rất có tiếng ở Hồng Kông, thu thập tài liệu liên quan không phức tạp chút nào, chỉ cần hai ngày, tài liệu kể từ khi Bao Thuyền Vương bắt đầu thành lập công ty thuyền vận chuyển tới hiện tại tình hình kinh doanh của công ty đi xuống đều được sắp xếp lại và được bày ngay phía trước bàn làm việc của Tần Tịch Thần.
Xem qua tài liệu, Tần Tịch Thần trong lòng đã biết được ngọn nguồn, tiếp theo là bắt tay vào bắt đầu thu mua, ban đầu nghĩ năng lực tài chính tập đoàn Phượng Hoàng hiện tại có thể thu mua một lượng cổ phiếu lớn trên thị trường chứng khoán, tới khi đạt mục đích, nhưng ngại Lục Thiếu Hoa không có truyền đạt mệnh lệnh như vậy, mà ngược lại muốn Tần Tịch Thần dùng hình thức đàm phán để đạt được thỏa hiệp.
Đàm phán nói trắng ra là trả giá, bởi vì kinh doanh không tốt, đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc, con rể Bao Thuyền Vương cũng chỉ là bất đắc dĩ phải bán cổ phần để cầm tiền mặt trong tay. Bằng không một thời gian nữa, cổ phiếu trong tay sẽ bị nhấn chìm, khi đó có hối hận cũng không kịp.
Tập đoàn Phượng Hoàng là công ty đứng đầu Hồng Kông, ai có thể không hiểu, ai có thể không biết. Con rể Bao Thuyền Vương đương nhiên là biết tập đoàn này. À! Không nên nói là biết tập đoàn này mà nói chuẩn xác phải là quen biết với tập đoàn Phượng Hoàng, vì y cũng là một thành viên của thương hội Trung Hoa mà Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng bí mật để ý tới thương hội.
Tập đoàn Phượng Hoàng từng mua cổ phần của một ngân hàng trong tay Bao Thuyền Vương, là con rể của Bao Thuyền Vương, tự nhiên y cũng biết chuyện này.
Tập đoàn Phượng Hoàng là tập đoàn rất lớn ở Hồng Kông quả không sai, lại từng có quan hệ làm ăn cùng Bao Thuyền Vương. Tập đoàn Phượng Hoàng ngay lập tức suy nghĩ biến con rể Bao Thuyền Vương làm đối tượng đàm phán trung gian. Vì thế sau khi Tần Tịch Thần tỏ ý muốn thu mua, con rể Bao Thuyền Vương liền mau chóng đáp lại và đàm phán cùng tập đoàn Phượng Hoàng.
Trên đời không có bức tường nào không có cửa ra, chuyện tập đoàn Phượng Hoàng thu mua công ty thuyền vận chuyển không bao lâu mọi người sẽ biết được, khi tiến hành rồi bốn phía đưa tin rất nhanh. Người ngoài đều biết thông tin này, đặc biệt trong giới thương nhân Hồng Kông, sẽ lại có sóng to gió lớn.
Tập đoàn Phượng Hoàng chen chân vào lĩnh vực vận chuyển bằng thuyền, có lẽ với công ty không có quan hệ đều cảm thấy không có gì, nhưng đối với những công ty làm nghiệp vụ vận chuyển bằng thuyền thì khác. Dù sao năng lực của tập đoàn Phượng Hoàng không cần nói ai cũng biết, dù là lĩnh vực tài chính, bất động sản, hay lĩnh vực giải trí đều làm rất thành công. Có tiền lệ thành công, như vậy khi lấn chân vào lĩnh vực vận chuyển bằng thuyền, có lẽ cũng thành công như vậy? Không cần thời gian để chứng minh, người trong giới kinh doanh đều biết rằng chắc chắc sẽ thành công, vả lại sẽ ngày càng phát triển.
Trong lúc nhất thời, làm các công ty vận chuyển thuyền đều cảm thấy bất an, sợ tập đoàn Phượng Hoàng kinh doanh lĩnh vực của bọn họ. Tập đoàn Hoắc Thị cũng có cùng suy nghĩ, tuy nhiên vì hai gia đình quan hệ thân thiết, nhìn qua mặt ngoài bọn họ cũng không có phản ứng gì, nhưng trong lòng nhất định có cùng chung ý tưởng.
Lục Thiếu Hoa cũng biết thành lập công ty vận chuyển thuyền Phượng Hoàng sẽ làm cho người ngoài nhận thấy nguy cơ, nhưng hắn muốn làm. Bởi vì thành lập công ty vận chuyển thuyền, đối với Tập đoàn Phượng Hoàng đúng là có sẽ trợ giúp nhiều.
Người khác muốn nghĩ thế nào Lục Thiếu Hoa không để ý. Duy nhất có ông Hoắc, thì có vẻ để ý cảm nghĩ của bọn họ. Hiện tại, Tần Tịch Thần đại diện cho tập đoàn Phượng Hoàng đàm phán với con rể Bao Thuyền Vương. Lúc đó Lục Thiếu Hoa dẫn theo Lý Thượng Khuê bọn họ đi tới biệt thự ông Hoắc.
Đại sảnh biệt thự của Hoắc gia.
- Ông Hoắc! Cháu hôm nay tới thăm ông không vì điều gì khác, chỉ vì chuyện vận chuyển thuyền .
Lục Thiếu Hoa đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói.
- Ha hả!
Ông Hoắc cười ha hả. Vẻ mặt rất bình tĩnh, sau đó nói nửa đùa nửa thật.
- Cháu thành lập công ty vận chuyển thuyền Phượng Hoàng, thiếu chút nữa khiến ta mắc bệnh tim.
Hoắc Anh Đông nhìn qua bên ngoài là biết nói đùa, nhưng kỳ thật cũng là như thế, Hoắc Anh Đông biết Lục Thiếu Hoa thành lập công ty vận chuyển thuyền Phượng Hoàng, ông ta ý thức được nguy cơ hiện tại. Người khác có thể không biết thực lực của Lục Thiếu Hoa nhưng Hoắc Anh Đông biết Lục Thiếu Hoa ở thời điểm Nhật Bản khủng hoảng chứng khoán nhưng hắn kiếm được hơn 4200 tỷ đô la Mỹ.
Khái niệm hơn 4200 tỷ đô la Mỹ là gì? Ông Hoắc khắc sâu chuyện 4200 tỷ đô la Mỹ này đều nằm trong tay Lục Thiếu Hoa. Hắn muốn làm chuyện gì đều chỉ biết có thành công, không thất bại, làm lĩnh vực vận chuyển thuyền cũng thế thôi.
Tuy nhiên hiện tại rất tốt, Lục Thiếu Hoa tự mình tới thăm hỏi ông ta, vả lại về chuyện thành lập công ty vận chuyển thuyền, rốt cục trong lòng Hoắc Anh Đông cũng yên tâm, bởi vì ông ta biết Lục Thiếu Hoa tự mình đến đây chính là để giải quyết chuyện này.
- Ha hả!
Lục Thiếu Hoa cũng cười hả hả, tuy nhiên hắn cũng khóc trong lòng.
- Ông Hoắc. Cháu cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.
Chưa xong, Lục Thiếu Hoa lại liếc Hoắc Anh Đông rồi nói tiếp.
- Ông cũng biết, thị trường tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng là các quốc gia Đông Nam Á, không lâu sẽ tiến vào thị trường Âu Mĩ, nếu vận chuyển sản phẩm sang Âu Mĩ bằng đường hàng không rất tốn kém, cháu chỉ có thể lựa chọn vận chuyển bằng thuyền.
Nghe vậy, mặt Hoắc Anh Đông có chút tươi cười, ông ta biết Lục Thiếu Hoa không phải là cố ý chen chân vào lĩnh vực vận chuyển thuyền, mà là không còn cách nào khác, ông ta gật đầu thở dài và nói.
- Cháu có thể duy trì tình trạng hiện tại, không mở rộng làm ăn không?
Ý của Hoắc Anh Đông rất rõ ràng, đó là hy vọng Lục Thiếu Hoa sau khi thu mua thì chỉ duy trì, không mở rộng làm ăn kinh doanh.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội trả lời, mà là cười với Hoắc Anh Đông, một lúc thật lâu sau đó mới nghiêm sắc mặt và nói.
- Thu mua sản nghiệp của Bao Thuyền Vương là vì muốn làm phong phú thêm cho công ty vận chuyển thuyền của tập đoàn Phượng Hoàng, mau chóng thành lập tuyến vận chuyển, chứ cũng không phải vì muốn làm làm ăn mà đi mua.
Dừng lại một lúc, Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
- Sau khi thu mua xong, cháu sẽ không mở rộng công việc làm ăn ra ngoài, ngược lại cháu sẽ biến nó thành một phần của doanh nghiệp.
Theo chính lời Lục Thiếu Hoa nói, hắn không có mở rộng công việc làm ăn, mà ngược lại sẽ biến nó thành một phần của doanh nghiệp. Trong lòng Lục Thiếu Hoa nói như thế bởi vì Lục Thiếu Hoa thu mua công ty vận chuyển thuyền của Bao Thuyền Vương mục đích chính là muốn làm phong phú đội tàu của chính mình, thật nhanh bắt đầu đi vào vận chuyển.
Căn cứ vào kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, mục đích là muốn thành lập đội thuyền, còn làm ăn là mục đích thứ hai. Tuy nhiên, hiện tại công ty Bao Thuyền Vương tình trạng kinh doanh cũng không tốt, ngược lại phát triển làm ăn sẽ dẫn tới phiền toái.
Nếu là phiền toái, Lục Thiếu Hoa tại sao không thiết lập bộ phận nghiệp vụ, giải quyết phiền toái, cũng là nhanh chóng gia nhập tập đoàn Phượng Hoàng. Thành lập một công ty con thuộc tập đoàn Phượng Hoàng.
- Thực vậy sao?
Hoắc Anh Đông có chút không tin, ông ta cho rằng, Lục Thiếu Hoa thu mua công ty vận chuyển thuyền chính là thu lợi nhuận từ công việc làm ăn vận chuyển thuyền, nhưng hiện tại cách nói của Lục Thiếu Hoa lại ngược lại với suy đoán của ông ta, điều này làm sao ông ta tin được? Tuy nhiên nghĩ lại dường như Lục Thiếu Hoa cũng không có lừa ông ta, ông ta xấu hổ cười nói.
- Cũng không phải ta không tin lời cháu nói, nhưng vận chuyển bằng đường biển là một công việc làm ăm có thể có lợi nhuận rất lớn.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tiếp nhận lời nói của Hoắc Anh Đông, hắn hỏi.
- Ông Hoắc, ông cảm thấy tiền của cháu còn ít sao? Còn có thể lưu tâm tới chỗ lợi nhuận này sao?
Hoắc Anh Đông liền tin tưởng lời nói ban đầu của Lục Thiếu Hoa không hề nghi ngờ. Chỉ có một điều, theo quan điểm của một thương gia nghe lời nói của Lục Thiếu Hoa thì có thể nghi ngờ về tài sản. Hiện tại rất tốt, lời nói của Lục Thiếu Hoa như vậy rất rõ ràng, Hoắc Anh Đông cũng không muốn nghĩ khác.
-Ài!
Hoắc Anh Đông thở dài nói tiếp.
- Cháu nói cháu muốn thành lập một bộ phận nghiệp vụ? À, ý của ta là như thế này, cháu thành lập bộ phận nghiệp vụ, có thể để công ty của ta tới nhận hay không?
Lục Thiếu Hoa cười, ban đầu hắn vốn có ý như vậy, gật đầu rồi nói.
- Không thành vấn đề, tuy nhiên cháu phải nói trước cho rõ. Công việc làm ăn lớn cháu sẽ không để ra ngoài, cho ra ngoài đều là những công việc nhỏ.
- Ha ha!
Hoắc Anh Đông cười ha ha, ông ta nói.
- Ta chính là đi thu nhận đồ phế phẩm.
Tới đây, sự nghiêm túc ngay từ đầu đã thay đổi, Hoắc Anh Đông trở nên tươi cười, còn Lục Thiếu Hoa cũng được một chút thư giãn.
Hoắc Anh Đông mỉm cười bởi vì Lục Thiếu Hoa mang tới cho ông ta công việc làm ăn, còn Lục Thiếu Hoa được một hơi thư giãn là giải quyết được vấn đề.
- Đúng rồi, ông Hoắc. Cháu còn một việc muốn nhờ ông giúp đỡ được không?
Lục Thiếu Hoa nói.
- Ủa?
Hoắc Anh Đông thoáng liếc mắt có chút thâm ý. Sau khi cười lớn một tiếng, đùa nói.
- Ta cũng biết rằng con người cháu không đơn giản như vậy, mang công việc làm ăn tới tặng lại cho ta là muốn kiếm lợi thế để trao đổi.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cũng cười ha ha.
- Đoán trúng, đoán trúng.
Hoắc Anh Đông thấy Lục Thiếu Hoa cười ha ha, lại tưởng hắn chột dạ.
Nói thật, Lục Thiếu Hoa đúng là có ý như vậy, dùng công việc làm ăn để đổi lấy sự hỗ trợ của Hoắc Anh Đông.
- Tốt lắm, tốt lắm. Cháu thừa nhận chuyện này là được rồi!
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa chuyển đề tài hỏi tiếp.
- Ông có thể giúp đỡ tận tình hay không?
- Ha hả! Nói đùa vậy thôi, chỉ cần tôi có thể, liền giúp đỡ.