Thương Trường Đại Chiến

Chương 356

Lục Thiếu Hoa lòng đầy nghi vấn đi theo Tăng Kiến Quốc vào thư phòng. Tăng Kiến Quốc đóng của, khóa trái lại, ra vẻ rất thần bí. Lúc này Lục Thiếu Hoa ý thức được tiếp theo chuyện Tăng Kiến Quốc định nói với hắn phải là chuyện ngoài trí tưởng tượng nếu không đã không cần phải bí mật như vậy.
- Ngồi đi.
Tăng Kiến Quốc đóng cửa xong ngồi vào bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế trước mặt nói.
Lục Thiếu Hoa không chờ đợi, liền ngồi xuống, nhìn Tăng Kiến Quốc, nửa thắc mắc, nửa chờ đợi.
Đợi Lục Thiếu Hoa ngồi vào chỗ của mình, Tăng Kiến Quốc không nói ngay mà trầm ngâm một hồi, dường như đang chiếm lấy tình cảm của người đối diện, hoặc là đang sắp xếp lại từ ngữ để nói, bất luận thế nào cũng tốt. Lục Thiếu Hoa thấy vẻ mặt Tăng Kiến Quốc có vẻ thận trọng, nghiêm túc.
- Lục Thiếu Hoa!
Tăng Kiến Quốc gọi Lục Thiếu Hoa, gọi đầy đủ cả họ tên. Gọi xong, ngừng lại một chút, hình như dành thời gian để Lục Thiếu Hoa chú ý,
- Hôm nay, ta lấy thân phận là phó cục trưởng cục an ninh quốc gia nói chuyện với cháu. Hi vọng cháu có thể nghiêm túc, đồng thời cũng hi vọng cháu có thể giữ bí mật, đừng nói cho người thứ hai biết.
Không thể ngờ, Tăng Kiến Quốc nói cho Lục Thiếu Hoa hai tin tức. Thứ nhất là chức vụ của Tăng Kiến Quốc, phó cục trưởng cục an ninh quốc gia, quân hàm trung tướng, một chức vụ rất lớn. Về tin tức thứ hai, tiếp theo sẽ nói, phải được giữ bí mật tuyệt đối, không được lộ ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa không phải người không hiểu chuyện, gật mạnh đầu nói:
- Ông nói đi.
- Ừ, đáng lẽ chuyện này tôi không nên nói với cháu.
Nói tới đây, Tăng Kiến Quốc ngừng lại một lúc lâu mới nói tiếp.
- Ừ, không nói này nọ nữa, chúng ta tiến vào chủ đề chính. Sự tình là như vầy, đất nược hiện tại trang bị đạn đạo, kỹ thật cũng không được tiên tiến, đặc biệt là tên lửa tầm xa, kỹ thuật đã quá lạc hậu, cho nên…
- Tìm cháu để nghĩ ra biện pháp.
Lục Thiếu Hoa tuy biết rằng chen ngang lời của người khác là không lễ phép, nhưng hắn không kìm nổi đã chen ngang lời của Tăng Kiến Quốc.
Không thể phủ nhận, Tăng Kiến Quốc gật đầu, nói:
- Ta biết cháu sẽ có biện pháp, trước đây cháu đã có biện pháp làm máy bay chiến đấu, tàu tuần tra, máy bay tuần tra ở Liên Xô. Nên hiện tại ta tin tưởng cháu cũng có giải pháp.
Thật ra Tăng Kiến Quốc muốn diễn đạt ý tứ sâu xa nên ngừng lại đó, ông ta vẫn còn một câu chưa nói ra. Đó chính là việc Lục Thiếu Hoa không ngừng chuẩn bị về kỹ thuật quân sự này vẫn còn dấu kín, chưa lộ ra.
Sự thật chứng tỏ Tăng Kiến Quốc không nói hết là rất sáng suốt. Cho dù Lục Thiếu Hoa biết rõ nhà nước biết hắn chuẩn bị nhiều trang thiết bị quân sự, nhưng hắn không nghĩ là sẽ bị hỏi thăm, hai bên vẫn duy trì quan hệ hài hòa.
Lục Thiếu Hoa không trả lời câu hỏi của Tăng Kiến Quốc ngay, vẻ mặt trầm tư, ai cũng biết tên lửa tầm xa đối với một quốc gia có tầm quan trọng rất lớn. Hắn cũng có năng lực trong kỹ thuật tên lửa tầm xa. Bởi vì trước đó khônglâu, căn cứ bên Châu Phi tuyên bố, tên lửa tầm xa đã có bước đột phá, nói cách khác là thành công không xa.
Biết tên lửa tầm xa quan trọng, Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn dùng nó làm lợi thế cho mình, tranh thủ có được những lợi ích lớn nhất. Hiện tại hắn là thương nhân, đúng Lục Thiếu Hoa chính là thương nhân, thương nhân thì thế nào, tin rằng không cần giải thích ai cũng biết, thương nhân là những người kinh doanh thế nào cho không lỗ vốn.
Ngoài việc tranh thủ lợi ích cho chính mình, Lục Thiếu Hoa còn suy xét một việc khác, một điều đáng lo lắng. Lục Thiếu Hoa không dám chắc sau khi hắn đưa ra mấy thứ này có thể khiến nhà nước ý thức rằng hắn nguy hiểm. Nếu quốc gia ý thức được hắn là nhân vật nguy hiểm thì trong nước Lục Thiếu Hoa nửa bước cũng khó đi.
Liên quan đến tương lai của chính mình, Lục Thiếu Hoa không thể không thận trọng được. Cho dù biết rất rõ, sau khi mình đưa ra mấy thứ này không phải nhận được điều tốt. Lục Thiếu Hoa cũng không thể không suy xét một chút về tương lai của mình, dù sao so sánh với tương lai sau này thì những điều không tốt đó thật không đáng nhắc tới. Lục Thiếu Hoa như bị Tăng Kiến Quốc nhìn thấu mọi tâm tư, lại nói:
- Cái này là do ông Đặng đề nghị, ông ta cũng đã đứng ở lập trường của cháu để xem xét, cuối cùng bảo ta tìm cháu nói chuyện.
- Ông Đặng?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày hỏi.
- Ừ,
Dừng một chút Tăng Kiến Quốc lại nói thêm một câu.
- Ông ấy bảo ta nói cho cháu, chuyện này trăm lợi không có một điều hại nào, mặc dù có điểm nguy hiểm nhưng ông ta sẽ không đem sóng gió đổ lên người cháu đâu.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, nhắm mắt lại, im lặng suy nghĩ. Không phải hắn không tin lời Tăng Kiến Quốc, cũng không phải hắn không tin ông Đặng, mà vì ở mặt chính trị, người có chức có quyền cũng có khi bản thân không thể quyết, tình thế thay đổi, không phải người có quyền là có khả năng kiểm soát, cho dù là người có quyền lực chính trị cao nhất, cũng chưa chắc có khả năng kiểm soát.
- Có nên đưa ra không đây?
Lục Thiếu Hoa trong lòng tự hỏi chính mình.
Thật là khó xử, một bên là Tăng Kiến Quốc và Đặng lão, bên kia là tương lai của chính mình. Lục Thiếu Hoa không dám lấy tương lai của chính mình ra nói giỡn, cũng không muốn hai lão nhân gia thất vọng. Đạo lý đối nhân xử thế, Lục Thiếu Hoa rất xem trọng, muốn chống lại cũng không đúng, muốn thuận theo cũng không phải, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.
- Nếu đưa ra, cháu có thể có được những ưu đãi gì?
Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa mới nói.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa đồng ý đưa ra kỹ thuật tên lửa tầm xa mà là thử hỏi. Hắn muốn mạo hiểm một chút để so xem lợi ích mình đạt được có đáng giá hay không. Đương nhiên, mang vấn đề này ra hỏi vào thời điểm này, Lục Thiếu Hoa đã suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng muốn tìm đường tốt để rút lui.
- Trước mắt thì chưa thể đưa ra kết luận, nói có thể cho cháu cái gì. Có thể khẳng định, tiền là vấn đề của cháu. Nhưng về chuyện này quốc gia tuyệt đối không giống như lần trước, dùng điều kiện trao đổi với cháu.
- Tiền?
Lục Thiếu Hoa để ý đến tiền sao? Lục Thiếu Hoa để ý đến tiền sao? Lời nói dễ nghe, về tiền, hiện tại hắn so với bộ trưởng bộ tài chính còn nhiều hơn. Cái này hắn không cần quan tâm. Điều hắn muốn chính là tạo điều kiện thật tốt, hỗ trợ hắn phát triển.
- Có tiền hay không đừng bàn luận.
Lục Thiếu Hoa không mặn mà lắm nói một câu, tiếp đó nói:
- Cháu nói vậy hẳn ông đã biết, nếu điều kiện không thật sự tốt thì cháu sẽ không đưa ra.
Thái độ của Lục Thiếu Hoa lập tức mạnh mẽ hẳn lên. Lúc này hắn không còn xem Tăng Kiến Quốc là người có chức vụ cao cấp mà xem ông ta như một đối thủ trong đàm phán. Ai bảo Tăng Kiến Quốc lấy thân thế là cục phó cục An ninh Quốc gia nói chuyện cùng hắn.
Có lẽ mọi người cũng nghi ngờ, đối mặt với quan chức cao cấp của quốc gia mà Lục Thiếu Hoa lại dám lớn tiếng, khác nào gián tiếp đắc tội với quốc gia, có mang đến hậu quả trầm trọng cho hắn?
Lục Thiếu Hoa cũng không phải là người dễ kích động, mỗi lời đang nói lúc này đều đã cân nhắc rất kỹ, không phải hắn không sợ đắc tội với quốc gia mà vì hắn có cơ sở để nói như vậy. Suy cho cùng thì sau lưng hắng không đơn giản là bộ trưởng tài nguyên mà trước đây đã dựa vào các quốc gia để kiềm chế.
- Ừ, như ta đã nói, ở điều kiện chính sách ưu đãi, chúng ta sẽ thỏa mãn điều kiện của cháu, dĩ nhiên, ưu đãi như thế nào còn phải qua thảo luận mới nói được.
Để Lục Thiếu Hoa yên tâm, Tăng Kiến Quốc còn nói thêm một câu:
- Cháu là cháu rể tương lai của ta, coi như là người một nhà, ta bây giờ có quyền nói là, sẽ không để cho cháu lâm vào việc vạn kiếp bất phục.
Lục Thiếu Hoa cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tăng Kiến Quốc, gật đầu nói:
- Cháu rất cám ơn ông nội.
Lục Thiếu Hoa không gọi Tăng Kiến Quốc như thường gọi nữa, mà gọi “Ông nội”.
- Ừ, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, mọi việc cụ thể thế nào, ngày mai cháu đi cùng ta, xem họ nói thế nào. Cháu tới Bắc Kinh, họ muốn gặp cháu, ngày mai cháu cùng đi với ta.
Lục Thiếu Hoa trực tiếp gọi là ông nội, Tăng Kiến Quốc rất hài lòng, trên vẻ mặt không còn nghiêm nghị nữa, cười nói.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói:
- Lần này đến Bắc Kinh chỉ là một hình thức, cháu không muốn cho ai biết, dù sao hiện tại tuổi cháu cũng không thích hợp để đi, có nhiều thời gian mà.
- Sáng mai, cháu đi cùng ta nói xong chuyện vừa nói.
Tăng Kiến Quốc hít một hơi rồi nói tiếp:
- Nếu chuyện này hoàn thành, chức vụ nhàn hạ của cháu cũng nên được thăng chức.
Chức vụ nhàn tản của Lục Thiếu Hoa? Lục Thiếu Hoa ở phía chính phủ có chức vụ nhàn tản? Đáp án chỉ là một quân hàm đại tá, đại tá sẽ tăng lên cấp gì?
.
- Thiếu tướng sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Mặc dù hắn không có một chút quan tâm nào đối với quyền lực thực tế của quân hàm, nhưng cũng làm cho hắn kêu lên một tiếng “Tướng” thật to để thỏa mãn hư vinh của chính mình. Có thể tăng lên một bậc, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là rất thích thú.
- Ha ha! Chắc chắc rồi. Nếu ở nơi khác thì không thể nói, nhưng trong quân đội, ta và lão Đặng có thể nói vài câu. Nếu trước đây không cân nhắc đến tuổi của cháu thì cấp bậc thiếu tướng đã sớm được mang trên vai cháu.
Lục Thiếu Hoa cười nói:
- Thiếu tưởng mười tuổi, ha ha!
Là Lục Thiếu Hoa năm nay mới mười tuổi, nếu quân hàm thiếu tướng được phong cho hắn, thật đúng là từ trước tới nay hắn là nhân vật nhỏ tuổi nhất được phong cấp bậc này.
- Cháu đúng là nghịch ngợm.
Tăng Thiếu Hoa lắc đầu cười, không nghĩ Lục Thiếu Hoa có tính khí như vậy.
- Tốt lắm, việc chính đã bàn xong rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.
- Vâng, chúng ta nói chuyện khác đi, nhưng là chuyện gì vậy ạ?
Lục Thiếu Hoa nói câu cuối như lầm bầm tự nói với mình. Một lúc sau mới nói tiếp;
- Chúng ta nói chuyện về Hồng Kông đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Tăng Kiến quốc nói gì, nói tiếp:
- Ông là Cục phó cục An ninh Quốc gia, hẳn biết tình hình của Hồng Kông. Một năm nữa Hồng Kông sẽ trở về, đó là sự thật, không thể thay đổi. Nhưng nước Anh sẽ đem trả lại một Hồng Kông tình hình ổn định, hoàn chỉnh sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi. Hắn nhớ, lúc Anh trả Hồng Kông trở về đã có rất nhiều lời đồn đoán rằng về bên kia sẽ không có đường sống, biến Hồng Kông thành nỗi tức giận. Lục Thiếu Hoa không thế không nghĩ đến, huống chi hắn còn ra vẻ một người có chức vụ trong chính phủ, nên nhắc nhở một chút.
- Ừ, khoảng một năm nữa sẽ trở về.
Giọng Tăng Kiến Quốc có chút bồi hồi, nhưng khi nghe Lục Thiếu Hoa thắc mắc, ông ta cũng ý thức được đó là việc không đúng, nhưng ông ta cũng không thể làm gì. Dù sao Hồng Kông trước mắt chưa chính thức trở về, vẫn đang là thuộc địa của Anh, nhà nước chưa thể nhúng tay vào.
Nhà nước thật sự không thể ở bên ngoài tham gia, bí mật tham gia thì có thế, nhưng việc đó phát huy tác dụng tới đâu?
Miễn cưỡng mỉm cười, Tăng Kiến Quốc đột nhiên có cảm giác bất lực. Thở dài, từ từ nói:
- Cháu có biện pháp gì không?
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu để thể hiện ý của mình.
Thấy vậy Tăng Kiến Quốc dường như thấy được hi vọng, đôi mắt bừng sáng, dồn dập nói:
- Nói nhanh, nói nhanh
Bình Luận (0)
Comment