Thương Trường Đại Chiến

Chương 365

Lục Thiếu Hoa lập tức đứng lại, miệng hỏi, đồng thời nét mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút mong đợi.
- Cũng không có chuyện gì to tát cả, ông với Hoắc Anh Đông quen biết đã lâu, khi cháu gặp y, thay ông ân cần thăm hỏi y một tiếng và nếu có thể được, gọi y theo cháu trở về một chuyến, cũng đã lâu ông không gặp y.
Đặng lão nói.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, lại nói:
- Cháu sẽ dẫn ông ấy về gặp ông.
Tuy Lục Thiếu Hoa biết hồi còn đương chức, ông Đặng có từng gặp Hoắc Anh Đông, nhưng hắn không ngờ là Hoắc Anh Đông quen Đặng lão đã lâu. Có điều, khi chợt nhớ ra hồi chiến tranh kháng Nhật, Hoắc Anh Đông đã hỗ trợ nhiều cho quân đội, Lục Thiếu Hoa liền cảm thấy đó là chuyện bình thường.
- Ừ, cháu đi đi.
Đặng lão phất phất tay, xoay người lại, đi về phòng.
Tiểu Lý là cận vệ lâu năm của Đặng lão, đương nhiên muốn ra ngoài là chuyện quá dễ dàng. Tuy vậy y cũng vẫn phải trình giấy chứng nhận, lính cảnh vệ gác cổng mới cho ra. Còn Lục Thiếu Hoa, vì lần này không có Đặng lão tiễn, dù là đi với tiểu Lý, cũng không tránh khỏi bị kiểm tra giấy tờ. Rất may là Lục Thiếu Hoa có mang giấy chứng nhận hắn là đại tá, bèn lấy ra để bảo vệ xem xét, rồi mới thuận lợi rời khỏi.
Hoắc Anh Đông và những thành viên thương hội Trung Hoa khác ở đâu, Lục Thiếu Hoa cũng không biết, nhưng tiểu Lý lại biết rõ, cho nên Lục Thiếu Hoa không cần phải nhắc, tiểu Lý liền dẫn Lục Thiếu Hoa tới một khách sạn, rồi sau khi hỏi thăm bèn đưa hắn lên tầng bảy.
Hồng Kông bây giờ còn chưa được trả về cho Trung Quốc, mà bmấy người Hoắc Anh Đông tuy rằng là người Trung Quốc, nhưng lại cầm hộ chiếu Hồng Kông, coi như là người nước ngoài, hơn nữa bọn họ là do người lãnh đạo cao cấp của quốc gia mời đến thủ đô, cho nên việc bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, Lục Thiếu Hoa muốn tìm Hoắc Anh Đông, đương nhiên cũng phải chứng minh được thân phận mới có thể vào. Tuy nhiên khi tiểu Lý đưa ra giấy chứng nhận bản thân mình là cảnh vệ Trung ương, bảo vệ liền không do dự để Lục Thiếu Hoa và tiểu Lý đi vào.
Trong phòng, chỉ có một mình Hoắc Anh Đông đang ngồi, thấy Lục Thiếu Hoa, mặt Hoắc Anh Đông hơi lộ ra nét cười, có chút oán giận nói:
- Cậu dù sao cũng là một trong những người quản lý thương hội Trung Hoa, vậy mà vừa xuống phi cơ, đã bỏ chạy mất dạng, ngược lại để cho mấy bộ xương già này phải đứng ra chịu trận.
Lục Thiếu Hoa cười cười, cũng không khách sáo, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, nói:
- Cháu theo mọi người đến thủ đô cũng không định lộ diện, dù sao tuổi tác của cháu cũng là một vấn đề lớn.
Nói xong, không đợi Hoắc Anh Đông mở miệng, hắn lại tiếp:
- Hôm nay cháu tới đây chủ yếu là đại diện cho ông cháu ân cần thăm hỏi ông.
- Ồ, ông cậu sao?
Hoắc Anh Đông nhíu mày hỏi.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tùy tiện lại nói thêm:
- Ông cháu họ Đặng, hẳn ông cũng đã biết từ lâu?
Giọng Lục Thiếu Hoa có thể nói là rất bình thản, nhưng vừa nghe xong, tai Hoắc Anh Đông lùng bùng như sông cuộn biển gầm, như núi lở rung trời. Ở thủ đô, ông ta quen biết nhiều người, thế nhưng người họ Đặng mà Hoắc Anh Đông quen biết đã lâu, ngoại trừ Đặng lão, thì không có ai khác.
- Ha ha.
Hoắc Anh Đông cười khổ một tiếng, lại nói:
- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới ông ta nhận cậu là cháu.
Cảm thán một hồi, Hoắc Anh Đông hình như chợt tỉnh ngộ, hỏi:
- Dạo này Đặng lão vẫn khỏe chứ?
- Vâng, ông cụ vẫn khỏe.
Lục Thiếu Hoa nói rồi, còn không quên bổ sung một câu:
- Trưa nay ông còn ăn hai chén cơm lớn đấy!
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Hoắc Anh Đông lộ vẻ kích động.
Lục Thiếu Hoa quan sát vẻ mặt biến đổi của Hoắc Anh Đông, thấy ông ta đúng là chân thật kích động, chứ không hề có chút nào giả dối, trong lòng hắn thầm tán thưởng, lập tức chuyển đề tài:
- Ông còn bảo, ông chờ cháu đưa ông về gặp ông ấy đấy!
- Hay quá!
Nói xong, Hoắc Anh Đông nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, lại hỏi:
- Hay là bây giờ chúng ta đi luôn?
- Lát nữa rồi đi, lúc cháu rời nhà, ông vừa đi ngủ trưa.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói.
Hoắc Anh Đông không phản đối, gật gật đầu, sắc mặt cũng trở lại bình thường, lại nói:
- Ngày hôm qua thương hội Trung Hoa chúng ta được cấp lãnh đạo cao cấp khoản đãi, lại tổ chức một cuộc toạ đàm, quốc gia rất hoan nghênh chúng ta về nước đầu tư.
Hoắc Anh Đông không phải là người cấp tiến, nói chuyện gì cũng có trình tự nhất định, đem chuyện ít quan trọng hơn nói trước.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, chuyện này hắn đã dự liệu từ trước, tùy tiện phụ họa vài câu, rồi đi thẳng vào chủ đề chính:
- Cháu vừa biết tin từ ông cụ. Nói là quốc gia có ý dùng thương hội chúng ta tạo ảnh hưởng để ổn định tình hình Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa không như Hoắc Anh Đông, một câu liền đi thẳng vào chủ đề, đương nhiên vì đó là mục đích chính của Lục Thiếu Hoa khi tìm đến Hoắc Anh Đông, và hắn cũng muốn thăm dò ý tứ của ông ta một chút.
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Anh Đông nghiêm nghị lên nhiều, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Người lãnh đạo có ý này, thật là lý thú, nhưng ta sợ dùng thương hội Trung Hoa tạo ảnh hưởng không có có tác dụng cho lắm
Hoắc Anh Đông là Chủ tịch tập đoàn Hoắc Anh Đông Hồng Kông, có ảnh hưởng rất lớn ở Hồng Kông cũng như khu vực châu Á, hơn nữa lúc này danh tiếng của thương hội Trung Hoa ở Hồng Kông cũng đang lên, theo lẽ thường thì chịu khó trồng cây sẽ có ngày được hái quả, nhưng Hoắc Anh Đông cũng không hoàn toàn tin tưởng một cách chắc chắn, ngược lại, ông ta còn có vẻ lo lắng.
Nguyên nhân đều là do tình hình Hồng Kông hiện tại mà ra. Bề ngoài, Hồng Kông trông rất tĩnh lặng nhưng thật ra với địa vị của Hoắc Anh Đông, có nhiều nguồn tin mật, ông ta cũng như nhiều người khác, đều hiểu rõ sự lặng lẽ này chỉ là phút chuẩn bị cho một trận phong ba bão táp sắp nổ ra. Mặt khác, lúc này, ở Hồng Kông, những hoạt động ngấm ngầm đã bắt đầu khởi động.
Lục Thiếu Hoa đã ở Hồng Kông nhiều năm, nhìn như đóng cửa không ra ngoài, không biết tình hình, nhưng có thật là hắn không biết không? Không! Tình hình hiện tại của Hồng Kông, hắn nắm rõ hơn ai hết. Chỉ có điều trước kia hắn cũng không thế làm được gì, giờ đến Bắc Kinh, gặp gỡ mấy người Tăng Kiến Quốc, hắn mới có cơ hội nói ra.
Thầm than một tiếng, Lục Thiếu Hoa nhìn Hoắc Anh Đông hỏi:
- Về việc này, những người khác nói như thế nào vậy?
Lục Thiếu Hoa nói “những người khác” đương nhiên là nhắc đến những Giám đốc khác của thương hội Trung Hoa.
- Bọn họ ngỏ ý sẽ làm hết sức mình.
Hoắc Anh Đông lên tiếng. Sau đó nói ra điều ông ta lo lắng:
- Thương hội Trung Hoa ở Hồng Kông có ảnh hưởng nhất định, tuy nhiên ảnh hưởng này cũng chỉ giới hạn trong chính thương hội mà thôi. Nếu chỉ một mình thương hội tham gia, ta e là cũng không có hiệu quả.
- Vâng, trước hết phải ổn định nội bộ thương hội, còn việc thương hội tham gia có ảnh hưởng nhiều hay ít, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều quá.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Ý Lục Thiếu Hoa là rất rõ ràng. Phải hết sức nỗ lực, nhưng phải nằm trong khả năng của mình, vượt quá khả năng thì chỉ có thể tùy ở mệnh trời. Điều này Lục Thiếu Hoa đã suy xét thật lâu mới kết luận, hắn tuy muốn trợ giúp quốc gia, nhưng cũng không phải một mình hắn có thể liệu tính hết được, chủ yếu là phải chờ xem ý kiến của những khác đã.
- Trước mắt chỉ có thể như vậy, chúng ta cứ làm hết sức đi.
Nói xong, Hoắc Anh Đông phất phất tay. Dường như không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, bèn chuyển đề tài:
- Tối hôm qua ta cùng những người khác thương lượng, sau khi xong việc ở thủ đô, thì quay về Thâm Quyến, khảo sát tình hình đầu tư một chút, nếu thuận lợi, tất cả hạng mục đầu tư đều sẽ đặt ở Thâm Quyến.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tán thành phân tích của Hoắc Anh Đông:
- Thâm Quyến đích thực là một thành phố không tồi, vừa là đặc khu kinh tế, vừa gần Hồng Kông, lại có cảng, quả đúng là lựa chọn số một.
Đương nhiên Hoắc Anh Đông cũng hiểu rõ ưu thế của Thâm Quyến, ông ta đáp:
- Chúng ta cũng coi trọng nơi đó, chủ yếu là vì một nguyên nhân, chính là cậu đã xây dựng nên một cơ sở lớn như vậy. Chúng tôi cũng chỉ là dựa theo cậu mà làm thôi!
Lục Thiếu Hoa cười, cũng không nói gì thêm. Hắn ước gì mấy người Hoắc Anh Đông có thể đầu tư ở Thâm Quyến. Như vậy sẽ thật sự náo nhiệt, đồng thời huy động được rất nhiều sản nghiệp, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Anh Đông không cùng hắn cạnh tranh.
- Các ông định đầu tư vào ngành nào ở đó?
Hoắc Anh Đông nhìn Lục Thiếu Hoa, liếc mắt một cái đầy thâm ý, rồi cười, nói:
- Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ không cạnh tranh với cậu, dù sao tất cả mọi người đều là người một nhà, nên đầu tư vào nhiều ngành nghề khác nhau…Sau này mới có thể giúp đỡ lẫn nhau được.
Hoắc Anh Đông đã nói như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không còn băn khoăn nữa, nói:
- Đợi lúc trở về khảo sát cho thật tốt đã.
Thật ra Lục Thiếu Hoa lo lắng hơi thừa, mấy người Hoắc Anh Đông gần như cả cuộc đời đều ở chốn thương trường, đương nhiên là biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Về nước, họ còn cần Lục Thiếu Hoa hỗ trợ nhiều hơn, đi cạnh tranh với Lục Thiếu Hoa làm gì? Vả lại, cạnh tranh với Lục Thiếu Hoa cũng không được ích lợi gì. Bởi vì lĩnh vực đầu tư của Lục Thiếu thật sự là quá mức hùng hâu, muốn cùng hắn cạnh tranh ư, kết quả cuối cùng cũng chỉ là thất bại mà thôi.
- À, đúng rồi, cậu có công ty bất động sản nào ở Thâm Quyến không?
Hoắc Anh Đông đột nhiên hỏi. Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, công ty bất động sản Phượng Hoàng ở Thâm Quyến đã thành lập cách đây vài năm, Lâm Tề Toàn đang theo Lục Gia Thành chinh chiến khắp nơi, chiếm lĩnh phần lớn thị phần.
- Ông luôn sẵn sàng chuẩn bị đầu tư bất động sản ở Thâm Quyến ư?
Lục Thiếu Hoa không trả lời, mà hỏi lại.
- Đúng vậy, công ty của ta ở Hồng Kông chủ yếu là kinh doanh bất động sản, trở về Thâm Quyến ta cũng sẽ đầu tư vào ngành này.
Hoắc Anh Đông nói ra ý nghĩ trong lòng.
- Trung Quốc rộng lớn như vậy, chỉ mình ta thì làm không xuể đâu.
Lục Thiếu Hoa không đầu không đuôi nói một câu.
Thoạt nghe như hắn vô tình mà nói, nhưng Hoắc Anh Đông lại từ lời của Lục Thiếu Hoa nhìn ra đáp án, đó là hắn đã thành công trong việc kinh doanh bất động sản. Đồng thời, Lục Thiếu Hoa còn tỏ ý tán thành việc ông ta tham gia đầu tư kinh doanh bất động sản chung với hắn..
Mặc dù Lục Thiếu Hoa không thích người khác cạnh tranh với hắn. Nhưng việc gì cũng đều có ngoại lệ của nó, mà kinh doanh bất động sản chính là một trong những ngoại lệ ấy. Đúng như lời Lục Thiếu Hoa đã nói, Trung Quốc lớn như vậy, mình hắn làm cũng không xuể, hơn nữa, mục tiêu của Lục Thiếu Hoa cũng không phải là Thâm Quyến, mà là thành phố khác.
Nhận được đáp án mong muốn, đương nhiên là Hoắc Anh Đông cảm thấy thỏa mãn, đối với dự án sắp đầu tư rất tự tin:
- Ta cũng không nói nhiều lời, tất cả mọi người đều là người một nhà, sẽ không xảy ra tình huống không mong muốn đâu.
Lục Thiếu Hoa hiểu đó là sự chấp thuận của Hoắc Anh Đông, hắn chỉ gật gật đầu, liền chuyển đề tài, đem mấy chuyện lặt vặt ra tán gẫu.
Bình Luận (0)
Comment