Thời khắc cuối cùng, tổng chỉ huy Tiền Khiêm đã trở lại, y đã trở về sau một trận chiến đấu. Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì thu dọn chiến trường coi như là một phần của cuộc chiến, làm chỉ huy, Tiền Khiêm phải ở lại cùng nhóm người cuối cùng, cho nên đợi khi Tiền Khiêm trở lại thì Lục Thiếu Hoa mới có thể cảm thấy cuộc chiến đã thực sự chấm dứt.
Hơn hai giờ chiến đấu, cuối cùng cũng có được thắng lợi mà chấm dứt, Tiền Khiêm nhìn Lục Thiếu Hoa mặt tươi cười, đúng vậy, đúng là tươi cười, nụ cười này bao hàm rất nhiều điều, có niềm vui có kì vọng. Lục Thiếu Hoa có thể nhìn thấy vẻ mặt Tiền Khiêm mà thấy được rất nhiều điều, tuy nhiên hắn cũng không nói gì thêm, tiếp đón Tiền Khiêm vào cửa, đi vào phòng họp, nghe Tiền Khiêm báo cáo về trận chiến. Trận chiến kết thúc, công tác thống kê cuối cùng đã có được kết quả, mà làm tổng chỉ huy Tiền Khiêm phải báo cáo.
- Tình trạng thương vong con số cụ thể khoảng bao nhiêu?
Lục Thiếu Hoa tuy rằng qua miệng Lý Chí Kiệt biết được một số điều nhưng dù sao cũng là biết một chút, không toàn diện, Lục Thiếu Hoa liền hỏi Tiền Khiêm để biết được toàn bộ đáp án.
- Tổng cộng khoảng hai mươi ba người
Tiền Khiêm dừng lại
- Toàn bộ đều là vết thương nhẹ.
Lại là một lần con số thương vong trong chiến đấu là 0, đối với thành tích này Lục Thiếu Hoa tương đối vừa lòng, về phần vết thương nhẹ, cơ bản là đã cố hết sức có thể.
- Có thu hoạch gì không?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
Tiền Khiêm lắc lắc đầu, nói.
- Chỉ có một chút vật tư chiến chiến, cũng có mấy thứ đáng giá, tuy nhiên có một két an toàn có mật mã, tôi đã phái người đem lại đây, đang chuẩn bị gọi người mở khóa ra.
- Hả.
Đột nhiên đến đây Lục Thiếu Hoa thấy hứng thú, không nghĩ là ở đoàn lính đánh thuê Khô Lâu này lại có một két an toàn, thật đúng là khiến Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng được.
- Đại khái là bao lâu có thể mở ra được?
Lục Thiếu Hoa nghe Tiền Khiêm nói đến két bảo hiểm, đột nhiên thấy hứng thú, vội vàng hỏi. Theo suy nghĩ của hắn, cất vào tủ bảo hiểm phải là một thứ gì đó xa xỉ quý giá, mà không ngờ đoàn lính đánh thuê Khô Lâu lại có két bảo hiểm, vả lại rất lớn, Lục Thiếu Hoa đoán bên trong hẳn là có thứ gì quan trọng.
- Chắc là không lâu lắm.
Tiền Khiêm trả lời.
- Vậy hãy nhanh nhanh mở ra đi, tôi muốn xem bên trong là thứ gì.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lập tức đứng lên khỏi ghế.
Gặp chuyện hứng thú như vậy, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là muốn thấy tận mắt.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Thiếu Hoa, Tiền Khiêm cũng không ngăn cản, đi theo Lục Thiếu Hoa đứng dậy đi ra khỏi phòng họp. Sau đó mới dẫn đường đi xuống lầu, đi vào tầng hai của tầng hầm kho hàng.
Tầng hầm tòa nhà được chia làm hai tầng. Tầng thứ nhất là một nhà giam bí mật, tầng thứ hai là kho hàng, tuy nhiên kho hàng cũng không chất đống một chỗ mà phân làm nhiều loại, những thứ quan trọng thì bình thường là đặt ở một gian kín.
Đi vào kho hàng, Lục Thiếu Hoa rút cục cũng nhìn thấy két bảo hiểm như lời Tiền Khiêm nói. Két bảo hiểm hình chữ nhật, chiều dài khoảng bốn thước, chiều cao hai mét, chiều rộng hơn một mét. Tại thời điểm này đang có hai người đang cố gắng cẩn thận thử mật mã, bởi không biết được mật mã két bảo hiểm.
Lục Thiếu Hoa tiến vào không quấy rầy bọn họ, đi quanh tủ bảo hiểm một vòng, mới trở lại chỗ cũ, nhìn hai người đang giả phá mật mã.
Thời gian trôi qua không lâu, chỉ nghe “Tách” một tiếng. Khóa mật mã đã được mở, hai người mở khóa đã hoàn thành nhiệm vụ, không liếc mắt nhìn két bảo hiểm, đúng dậy đi khỏi phòng, bọn họ biết đã hoàn thành nhiệm vụ, không thể ở lại, đây là nguyên tắc của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm.
Hai người rời khỏi, cửa chính cũng đóng lại. Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lục Thiếu Hoa và Tiền Khiêm. Tiền Khiêm mở cửa két bảo hiểm ra, trong phút chốc, ánh sáng từ các lỗ thông hơi chiếu vào két bảo hiểm, lập tức, cả căn phòng lấp lánh ánh sáng đến chói mắt.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thiếu Hoa là lấy tay để che mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên chữ “Vàng”, đúng vậy, đúng vậy, đúng là ánh sáng màu vàng, ánh sáng chiếu vào vàng toát ra ánh hào quang, toàn màu vàng.
Chậm rãi bỏ tay khỏi mắt, thích nghi với ánh sáng, tầm mắt Lục Thiếu Hoa hướng về một chỗ, trong lòng không kìm nổi thốt lên: “Ôi, nhiều vàng thỏi vậy.”
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy bên trong két bảo hiểm là đầy vàng thỏi, vô tình thốt lên đồng thời trong lòng cũng không kìm nổi mừng thầm. Nếu có người hỏi trên đời này vật gì giá trị nhất Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ trả lời là vàng, tuy rằng vàng trên thị trường cũng có khi hạ giá nhưng khả năng đó là rất nhỏ.
Còn nhớ rõ kiếp trước, Lục Thiếu Hoa nhất thời hứng khởi, muốn mua một chiếc nhẫn vàng để đeo trên ngón tay út của mình, hắn đã tới cửa hàng đồ trang sức Kim Lục Phúc để xem vàng, vừa nhìn giá đã bị dọa cho phát khiếp, những thỏi vàng mười nhưng giá cả thực sự là vô cùng đắt đỏ.
Cuối cùng với tính cách của Lục Thiếu Hoa sẽ không thể tay không mà về, mua một chiếc nhẫn nhỏ 3gram vàng ước chừng cả trăm triệu đồng, rồi sau đó nhanh chóng trở về để ngăn không kìm hãm ước muốn lại.
Cho nên nói, loại khoáng chất này là vàng, cũng là loại tiền tệ trao đổi trên thế giới và rất được Lục Thiếu Hoa yêu thích. Bây giờ đặt trước mặt Lục Thiếu Hoa là nửa két bảo hiểm vàng, ít nhất cũng hơn một ngàn cân.
- Thắng lớn rồi, thắng lớn rồi.
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Mặc dù hiện tại giá vàng đang ở mức thấp, nhưng Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng với giá trị hiện tại, hắn có thể thu mua chúng, rồi ngồi chờ giá cả lên cao, dù sao hắn cũng không thiếu tiền, huống chi tập đoàn Phượng Hoàng còn có cả một ngân hàng, hoàn toàn có thể làm ngân hàng dự trữ vàng.
Tiền Khiêm nhếch mép cười, cũng không nói năng gì, y cũng vô cùng sung sướng, lúc trước y đã kêu ba mươi mấy binh lính dùng sức mới đem được thứ quan trọng này về, nhưng không nghĩ tới bên trong lại là nửa két đầy vàng.
Ngất ngây, nhưng cũng chỉ được một hồi, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, quét tầm mắt lại một lần nữa, tiền, kim cương, châu báu, còn có một sấp giấy, nhìn thì thấy đó chính là tài liệu.
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy tiền mặt không có phản ứng gì, mặc dù toàn đô là Mỹ, hắn cũng không thèm để ý. Cái hắn để ý chính là sấp giấy, có thể được lãnh đạo của đoàn Khô Lâu đặt trong két an toàn chắc chắn là tài liệu quan trọng, ngay lập tức khiến Lục Thiếu Hoa tò mò.
- Xem tài liệu đó là cái gì vậy?
Lục Thiếu Hoa mở miệng nói.
- Ừ
Tiền Khiêm gật gật đầu, không chần chừ, ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy chồng tài liệu, giữ nguyên tư thế đó xem xét tài liệu.
Thời gian trôi qua từng phút, Tiền Khiêm nhìn suốt ba phút đồng hồ, ngẩng mặt lên, vẻ mặt khiếp sợ, miệng thành hình chữ o, không nói nửa lời.
- Làm sao vậy?
Lục Thiếu Hoa hỏi, hắn cảm giác việc này có vấn đề, hơn nữa lại không phải là vấn đề nhỏ, bằng không Tiền Khiêm sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Tiền Khiêm gật gật đầu, sau một hồi lâu mới nói đứt quãng.
- Đây là…đây là tài liệu tình báo.
- Tài liệu tình báo? Tài liệu tình báo về cái gì ?
Lục Thiếu Hoa vội vàng truy hỏi.
- Tình báo về đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm chúng ta.
Tiền Khiêm trả lời.
- Cái gì?
Lục Thiếu Hoa kinh ngạc, không tin, nhanh tay đoạt lấy tư liệu trên tay Tiền Khiêm xem, cũng may mắn, Lục Thiếu Hoa có học qua tiếng Anh, xem tài liệu có thể hiểu được tám phần.
Không xem không biết, vừa thấy đã giật nảy mình. Lục Thiếu Hoa mồ hôi lạnh toát trên trán, mắt mở tròn, không thể tin được, nhưng sự thật đang xảy ra trước mắt hắn, hắn không tin cũng phải tin.
Nội dung tài liệu rất chi tiết, tất cả đều là về đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, nhân viên, trang bị, cùng với mô tả sơ bộ về tình hình nội bộ của đoàn lính đánh thuê, bao gồm cả chuyên môn và thân phận trước kia của mỗi người đều được viết rõ ràng.
Tuy nhiên điều này không khiến Lục Thiếu Hoa phải giật mình, bởi những phạm vi này xem như bình thường. Dù sao danh tính của mấy người Lý Chí Kiệt đều công khai, muốn điều tra thân phận trước kia của bọn họ cũng không khó, điều này Lục Thiếu Hoa có thể lý giải.
Vần đề là tài liệu này lại đề cập đến căn cứ bí mật của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm. Tài liệu này chỉ phỏng đoàn phía sau là căn cứ bí mật, về phần bên trong căn cứ bí mật làm việc gì thì cũng không đề cập đến.
Không đề cập đến điều này làm cho Lục Thiếu Hoa yên tâm hơn một chút, bởi thấy được nội dung trong này, căn cứ bí mật vẫn chưa bị lộ ra ngoài, tuy nhiên vẫn khiến Lục Thiếu Hoa giật mình. Căn cứ bí mật vẫn là bí mật, ngay cả đoàn trưởng là Tiền Khiêm cũng mới được biết, nhưng vì sao kẻ thù lại đoán được bên trong là một căn cứ bí mật.
Lục Thiếu Hoa hiện tại chưa nghĩ ra, cuối cùng là quy kết cho nội gian của đoàn lính đánh thuê Khô Lâu để lại dấu vết. Lắc đầu, Lục Thiếu Hoa không cho phép mình nghĩ nhiều, chỉ bảo Tiền Khiêm tiếp tục tìm kiếm nội dung bên trong tập tài liệu.
- Rất nhiều tài liệu, tôi cần nhiều thời gian để hoàn thành.
Tiền Khiêm không phản đối, chỉ có điều tài liệu thực sự rất nhiều, y cũng đang cố gắng hết sức.
- À!
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ đầu, hơi ngượng ngùng nói.
- Như vậy đi, đem tài liệu này xem xét một chút, kêu vài người đem đến phòng họp, nhờ thêm một vài người khác trợ giúp.
- Ừ!
Tiền Khiêm gật gật đầu, đem tài liệu ra, chia thành ba tập, lấy một ít tài liệu có bìa đặt lên mặt trên để đề phòng nội dung bị lộ, sau đó mới mở cửa lớn gọi thêm hai người, đem tài liệu đi tới phòng họp.
Tài liệu được mang đi. Lục Thiếu Hoa và Tiền Khiêm cũng không ở lại kho hàng, cùng đi theo về phòng họp, tuy nhiên ở thời điểm rời kho hàng, Lục Thiếu Hoa bảo Tiền Khiêm nhờ người trông coi két bảo hiểm một chút.
Trên đường đi tới phòng họp, Lục Thiếu Hoa hai mắt vô thần nhìn về phía trước, nhưng lý trí lại thầm đoán tài liệu khả năng có cất giấu bí mật.
Hiển nhiên mỗi đoàn lính đánh thuê đều có tài liệu, chỉ có điều tài liệu nhiều như vậy, Lục Thiếu Hoa không tin trong số tài liệu này chỉ là tư liệu về những đoàn lính đánh thuê khác, mà sẽ còn có những thứ khác, còn về thứ khác là nội dung gì thì phải đợi mọi người xem xong, tổng hợp lại một chút thì mới biết được.