Thương Trường Đại Chiến

Chương 414

Món ăn bổ dưỡng thì phải ăn từng ít một, đường đi thì phải đi từng bước một, Lục Thiếu Hoa cũng không vội giải quyết mọi việc. Không phải việc gì cũng có thể giải quyết được một cách nhanh chóng, Lục Thiếu Hoa cũng còn nhiều thời gian để giải quyết việc này, nên hắn không vội, đi về trước để nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, đợi đến ngày mai tiếp tục giải quyết dần dần.

Về đến biệt thự, hắn có vẻ hơi mệt, bảo Ông Văn Đức lấy vài món ở nhà hàng của anh ta ăn đóng hộp đem về, sau khi ăn một chút, hắn đi tắm, nhanh chóng chui vào chăn ngủ một giấc.

Qua một đêm tĩnh mịch yên ắng, sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Lục Thiếu Hoa liền chuẩn bị đến căn cứ, nhưng lúc chuẩn bị đi thì Ông Văn Đức đến. Anh ta cười, nói muốn đi cùng Lục Thiếu Hoa, nhưng anh ta không đến Căn cứ, mà là đến một nhà máy cách Căn cứ không xa, để sắp xếp người chuẩn bị cho giai đoạn vận chuyển.

Không biết Ông Văn Đức đã đi nhờ xe biết bao nhiêu lần rồi nữa, Lục Thiếu Hoa không nói gì ngoài vài câu khách sáo, Ông Văn Đức vì tiếc tiền nên mới như thế. Ông Văn Đức đúng là mặt dày, giả vờ như không biết gì cả, nói một cách văn hoa là tiết kiệm tiền để lấy vợ, làm cho Lục Thiếu Hoa dở khóc dở cười.

- À, đúng rồi, hình như chú của cậu sắp lấy vợ?

Ông Văn Đức đột nhiên hỏi một câu, sau đó lại tự hỏi tự trả lời:

- Này, đại gia, cậu chuẩn bị lễ vật gì cho chú ấy?

- Chú Tư sắp lấy vợ ư?

Lục Thiếu Hoa hỏi một cách mơ hồ:

- Việc này sao tôi không biết gì hết vậy?

Lục Thiếu Hoa đi Châu Phi gần một tháng, có mang theo di động nhưng cũng không liên lạc gì về nhà cả, đương nhiên là không biết chuyện này rồi.

- Cậu không biết thật à?

Ông Văn Đức nhìn Lục Thiếu Hoa một cách ngạc nhiên, thật là khó hiểu, không biết Lục Thiếu Hoa đang lừa anh ta hay là hắn thực sự không biết chuyện này.

- Tôi thật sự không biết.

Lục Thiếu Hoa cười nói.

Ông Văn Đức lúc này mới tin, anh ta tin rằng Lục Thiếu Hoa không lừa mình, hắn thật sự không biết chuyện Lục Xương sắp cưới vợ, anh ta liền nói :

- Theo tôi tính toán thì còn một tuần nữa.

Lục Thiếu Hoa không có khái niệm về thời gian, thậm chí hôm nay ngày bao nhiêu hắn cũng không nhớ rõ nữa, điều duy nhất hắn nhớ đó là tháng, chỉ biết bây giờ đang là tháng mười, từ lời nói của Ông Văn Đức hắn có thể suy đoán hôm nay khoảng ngày bao nhiêu

- Hôm nay là ngày đặc biệt à?

- Ừ.

Ông Văn Đức đã sớm không cảm thấy lạ đối với chuyện Lục Thiếu Hoa không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, vì trước đây Lục Thiếu Hoa cũng thường xuyên hỏi anh ta như vậy.

- Vẫn còn một tuần là được rồi.

Lục Thiếu Hoa cười nói làm mọi người không ai hiểu gì cả, ngay sau đó vẻ mặt hơi biến đổi, hắn lẩm bẩm:

- Phải gọi điện hỏi chú về việc này mới được, không ngờ lại giấu mình.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa đang định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ ra, bây giờ đang ở trên xe, không có điện thoại để gọi, còn di động thì sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, lại có thể có tình trạng như thế này, bản thân hắn cũng không mua di động, ngay cả chiếc di động lần trước hắn cũng để ở Hồng Kông rồi, cơ bản là không có phương tiện để liên lạc.

- Cậu không phải gọi cho chú ấy đâu, bây giờ chú ấy không có ở Thẩm Quyến.

Ông Văn Đức nhắc nhở một câu.

Nghe lời nhắc của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi ngượng, hỏi:

- Không ở Thâm Quyến? Thế cũng không đi làm à?

Ông Văn Đức không nói gì một lúc lâu, anh ta hơi nghi ngờ không biết Lục Thiếu Hoa và Lục Xương có phải là họ hàng không.

- Ha ha!

Lục Thiếu Hoa cười, vẻ mặt khổ não nói:

- Tôi vừa đi nước ngoài, không ở Hồng Kông, hôm kia mới về mà.

- À

Ông Văn Đức cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân là như vậy, sau đó mới nói:

- Một tháng trước, à, là lúc trước cũng là khoảng thời gian cậu đi Hồng Kông chưa lâu, chú cậu đã đi học ở trường Đảng trung ương, phải một tháng, tính ra cũng tầm tầm như vậy, ba ngày nữa sẽ trở về.

Lục Thiếu Hoa cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm, đi học ở trường Đảng trung ương đã nằm trong dự định của hắn, theo như lời của ông Đặng, không có vấn đề gì cả, đi trường Đảng một thời gian, khi trở về chuẩn bị để thăng chức, thêm nữa đây chính là làm theo sự chỉ đạo của ông Đặng, điều Lục Xương đi học trường Đảng học cũng là tạo cho Lục Xương cơ hội để đến Bắc Kinh.

Nhưng Lục Thiếu Hoa lại thấy có gì đó kì lạ, vì một tháng trước Lục Xương đi học, thế thì hôn sự lần này là quyết định từ bao giờ, liền hỏi:

- Ngày cưới được quyết định khi nào thế?

- Cũng như thế, một tháng trước.

Ông Văn Đức nói

Trong thoáng chốc, Lục Thiếu Hoa hiểu ra mọi chuyện, khoát tay lại, hỏi tiếp:

- Chú Ba với chú Tư như thế là thế nào? Hai người bọn họ cùng cưới một lúc à?

Chuyện ba anh am cùng nhau lấy vợ không biết có phải là một chủ ý tốt hay không, hắn nên quan tâm một chút.

Ông Văn Đức đập mạnh tay xuống đùi, cũng may là khoang xe đủ rộng, suýt chút nữa thì tay anh ta đập vào thành xe, vẻ mặt nuối tiếc nói:

- Vốn định để cậu bất ngờ một phen, không ngờ cậu biết chuyện rồi.

- Vứt!

Lục Thiếu Hoa nói, nhìn Ông Văn Đức với vẻ khinh thường. Bây giờ đã biết chuyện kết hôn của ba anh em chú ấy là sự thật, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.

- Đúng rồi, mấy hôm nữa bố cậu với bố tôi cùng nhau đi Thâm Quyến đó.

Ông Văn Đức biết có thể Lục Thiếu Hoa không biết chuyện này, nên nói với Lục Thiếu Hoa.

- Bác Ông cũng đến à?

Lục Thiếu Hoa hỏi rồi quay sang nhìn Ông Văn Đức, như muốn xác định xem chuyện này có phải sự thực không, ngay lập tức, hắn nhận được câu trả lời, bởi vì Ông Văn Đức gật gật đầu. Lục Thiếu Hoa nói nhỏ:

- Thế thì phải chuẩn bị thật tốt, có thể ông bà nội cũng sẽ đến.

- Ừ, không ngờ là tiểu tử nhà ngươi cũng biết quan tâm đến họ.

Ông Văn Đức không quên cười giễu cợt Lục Thiếu Hoa vài câu.

- Thôi đi.

Lục Thiếu Hoa nói với Ông Văn Đức, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn sang một bên, cân nhắc lại mọi chuyện.

Kết hôn là một chuyện rất hạnh phúc trong cuộc đời con người, mặc dù không phải là Lục Thiếu Hoa kết hôn, nhưng cũng là chú ruột của hắn, còn hắn là cháu trai của Lục Xương, thế mà việc kết hôn của Lục Xương lại phải để cho Ông Văn Đức nói với hắn, Lục Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

- Ai dà!

Lục Thiếu Hoa thầm thở dài một tiếng, nhưng lại viện cớ nói thầm:

- Mình cũng vì cố gắng cho sự nghiệp của gia đình, vẫn có thể tha thứ được..

Đây cũng là một lí do rất xuôi tai, cũng là lời mà Lục Thiếu Hoa tự an ủi bản thân mình, nhưng có một chuyện mà Lục Thiếu Hoa cũng không dám đối mặt với, đó là Tăng Vũ Linh, mấy năm trở lại đây, quả thật rất ít gặp mặt, đặc biệt là từ đầu hè đến bây giờ cũng đã nửa năm trôi qua rồi, Lục Thiếu Hoa cũng chưa gặp lại lần nào, cảm thấy thật sự xấu hổ.

- Thôi, để một thời gian nữa bù đắp lại cho cô ấy vậy.

Lục Thiếu Hoa âm thầm quyết định như vậy.

- Đang nghĩ cái gì thế?

Trong lúc Lục Thiếu Hoa đang nghĩ mọi chuyện thì tiếng của Ông Văn Đức lại vang lên:

-Đang suy nghĩ gì đấy?

- Không có gì.

Tâm trạng của Lục Thiếu Hoa lúc này đang không được tốt cho lắm, giọng nói không còn phấn chấn như lúc nãy nữa, có vẻ uể oải.

- Mau thật thà khai ra!

Từ vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, Ông Văn Đức có thể biết Lục Thiếu Hoa đang nghĩ đến chuyện gì đó không vui, nên không tin được lời nói của Lục Thiếu Hoa.

- Thật sự không có chuyện gì cả.

Lục Thiếu Hoa không nói chuyện này với Ông Văn Đức, liền chuyển đề tài, hỏi:

- Chuyện nhà xưởng như thế nào rồi?

Không thể phủ nhận là vấn đề mà Lục Thiếu Hoa chuyển sang rất trúng đích, nói đến chuyện công việc, à, chính xác là chuyện kiếm tiền, thì Ông Văn Đức quả thật tràn đầy nhiệt huyết, hưng phấn nói:

- Bây giờ bắt đầu tuyển người rồi, không bao lâu nữa sẽ khởi công.

- Phải nhanh một chút.

Lục Thiếu Hoa nhắc nhở một câu, sau đó có chút lo lắng, lại nói thêm:

- Tuy nhiên tạm thời không cần phải mở rộng quá, hiện tại kinh doanh không nhiều, sau này sẽ dần dần phát triển thêm.

- Ừ, tôi biết rồi, mới là bước đầu thôi, tôi chuẩn bị mua một dây chuyền sản xuất, sau này dần dần mở rộng.

Ông Văn Đức vô cùng hiểu điều cơ bản này, cũng biết hiện tại căn cứ cũng ít đơn đặt hàng để cho anh ta làm.

- Anh có thể suy xét mọi chuyện một cách chu toàn như vậy thì còn gì bằng.

Lục Thiếu Hoa có vẻ đồng ý với cách nghĩ của Ông Văn Đức, sau đó lại chuyển nói tiếp:

- Vậy chuyện về đĩa CD chuẩn bị thế nào, đầu năm sau là khởi công rồi.

- Yên tâm, tôi đã sớm khảo sát tình hình rồi, đến lúc đó chỉ việc mang máy móc đã mua tới, tìm thêm người làm, là có thể sản xuất được rồi.

Ông Văn Đức nói một cách đầy tin tưởng.

Đối với Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa có thể nói là vô cùng tin tưởng, có điều vẫn nên nhắc nhở anh ta một chút, còn mọi chuyện sau đó Lục Thiếu Hoa không cần phải quan tâm, Ông Văn Đức hoàn toàn có thể đối phó được.

- Được rồi.

Lục Thiếu Hoa lên tiếng đồng ý. Rất lâu sau đó mới nói tiếp:

- Việc sản xuất đĩa CD, nhà xưởng bên đó, còn phía buôn lậu bên Liên Xô nữa, còn có nhà hàng của anh, bận ngập đầu như thế, một mình anh có lo hết được không?

- Không có vấn đề gì.

Ông Văn Đức cười sau đó nói tiếp:

- Tôi vừa mới bảo là mấy hôm nữa cha tôi đến Thâm Quyến rồi, ông ấy sẽ không về đâu, mà ở lại Thâm Quyến luôn.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa chợt hiểu, hóa ra Ông Văn Đức định nhờ cha ở lại Thẩm Quyến để giúp anh ta:

- Bác có làm được không?

Đây là điều mà Lục Thiếu Hoa thắc mắc, hắn không hiểu rõ lắm về Ông Phúc Minh nên mới đặt ra câu hỏi như vậy.

- Cha tôi á?

Ông Văn Đức cười một cách thiểu não, lắc đầu nói thêm:

- Cha tôi còn buôn bán nhiều năm hơn tôi, cậu biết không? Hồi trước ông chính là người mở nhà hàng của gia đình tôi, sau đó vài năm ông mới giao lại chuyện kinh doanh này cho tôi.

- Hóa ra là như vậy.

Lục Thiếu Hoa như thông suốt mọi nghi vấn, thoạt nhìn, có thể thấy rằng nhà hàng này ít nhiều gì cũng đã mở được một thời gian, nhưng nhìn vào tuổi của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa cứ ngỡ Ông Văn Đức một mình mở ra nhà hàng đó, chỉ có điều lúc đó Lục Thiếu Hoa không hỏi mà thôi. Bây giờ Ông Văn Đức giải thích như thế, Lục Thiếu Hoa đã hiểu ra rồi:

- Nếu nói như vậy, anh sẽ phải quản lí ba nơi, như thế thật không dễ dàng gì.

- Đúng thế, tôi cũng không ngu ngốc như vậy

Ông Văn Đức cười một cách gian xảo nói tiếp:

- Ông già nhà tôi mới ngoài bốn mươi , ông cũng còn nhiều thời gian, không nên để ông rảnh rỗi quá, ngoài nhà hàng ra, tôi sẽ để ông quản lí việc buôn lậu với Liên Xô, như thế tôi cũng giảm bớt được gánh nặng.

- Anh dám sai bảo cả bác à?

Lục Thiếu Hoa lắc đầu, không có gì bất ngờ đối với việc Ông Văn Đức gọi cha anh ta là “ông già”, điều hắn không ngờ chính là anh ta dám tính kế để lôi kéo cả cha anh ta.

- Như thế được mà, ông tự bảo muốn giúp tôi, không liên quan đến tôi đâu.

Ông Văn Đức không thừa nhận điều đó.

Lục Thiếu Hoa im lặng một lúc, hắn đã quá hiểu Ông Văn Đức, nếu anh ta không nói ra, thì làm sao mà Ông Phúc Minh lại đến Thâm Quyến giúp anh ta cơ chứ, nhưng đó là chuyện nhà của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa cũng không nên nói nhiều, lắc lắc đầu chuyển sang nói những chuyện khác.

Lục Thiếu Hoa im lặng một lúc, hắn đã quá hiểu Ông Văn Đức, nếu anh ta không nói ra, thì làm sao mà Ông Phúc Minh lại đến Thâm Quyến giúp anh ta cơ chứ, nhưng đó là chuyện nhà của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa cũng không nên nói nhiều, lắc lắc đầu chuyển sang nói những chuyện khác.
Bình Luận (0)
Comment