Việc thiếu hụt tiền vốn làm Lục Thiếu Hoa đau đầu vô cùng, thế nhưng hắn còn có thể làm gì được nữa đây? Số doanh thu mà công ty kiếm được ngoài việc phải dùng để duy trì hoạt động hàng ngày thì số dư thừa còn lại là có hạn, căn bản là chẳng có biện pháp nào để bổ sung thêm vốn cho hai cái thùng không đáy là công ty thông tin và dự án chế tạo hai vệ tinh.
Nhưng nếu không có cách nào để bổ sung vốn cho hai cái thùng không đáy đó thì vì sao hắn vẫn mạo hiểm mà bắt đầu đầu tư vào?
Vấn đề này cũng chỉ có bản thân hắn biết, vì mọi kế hoạch ngay từ đầu đều do hắn vạch ra, số tiền mà tập đoàn đang nắm trong tay và số vốn cần đến sau khi đưa vào sản xuất là tỉ lệ nghịch với nhau, chuyện đó đương nhiên hắn cũng đã tính qua.
Nhưng nếu đã tính qua rồi sao còn có thể phát sinh ra chuyện thiếu hụt tiền vốn?
Điều này làm cho người khác có chút khó hiểu, trong đó bao gồm cả Lưu Minh Chương và Tần Tịch Thần. Ngay từ đầu họ đã khuyên hắn nên từ từ thận trọng thế nhưng hắn không nghe, vẫn dứt khoát quyết định cho công ty thông tin đi vào hoạt động.
Lục Thiếu Hoa tái sinh vào năm 1985, tính ra thì cũng đã gần mười năm trôi qua rồi. Trong vòng mười năm đó, hắn chưa bao giờ đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng, việc đầu tư vào công ty thông tin này cũng vậy, Lục Thiếu Hoa cũng đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Khi công ty thông tin bắt đầu đi vào hoạt động thì ngoài số tiền vốn dành để chế tạo vệ tinh ra tập đoàn chỉ còn lại có gần ba tỷ đô la Mỹ, khiến tiền vốn đầu vào chỉ có là ba tỷ đô la này thôi.
Căn cứ vào tính toán của hắn, ba tỷ đô la chỉ có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty thông tin trong vòng hai năm, tất nhiên đo là trong trường hợp cứ tiến hành bình thường, còn nếu muốn đẩy nhanh tốc độ thì bắt buộc phải rót thêm vào đó nhiều tiền hơn nữa, mà hiện tại hắn lại đang trong tình trạng thiếu hụt tiền vốn. Thực ra đó cũng là nguyên do khiến hắn phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không làm như vậy thì khó có thể duy trì hoạt động bình thường của việc vận chuyển.
Lục Thiếu Hoa đã sớm tính đến chuyện đó cho nên lúc đầu hắn mới cương quyết cho đầu tư, mà hiện tại lại thiếu vốn, hắn lại muốn đẩy nhanh tiến độ nên càng làm hắn đau đầu vô cùng.
“ Ai…Xem ra chỉ có thể hoãn lại thôi, đợi nửa năm sau thì chẳng còn phải sợ nữa.” Hắn thì thào tự nói với mình.
Đúng vậy, nửa năm nữa thôi mọi việc sẽ tốt hơn, chỉ có điều nửa năm nữa có thể lại xảy ra chuyện gì thì chẳng ai nói trước được.
Lắc đầu thở dài Lục Thiếu Hoa quay trở về với thực tại, nhìn đồng hồ thì thấy hắn đã ngồi suy nghĩ miên man như thế hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda vẫn chưa thấy gọi lại cho hắn, chỉ đành tiếp tục chờ thôi.
Lại mười phút nữa trôi qua, Tăng Vũ Linh vẫn chưa gọi tới, Lục Thiếu Hoa bắt đầu sốt ruột, hắn quyết định ra ngoài hít thở một lát.
Nghĩ là làm, hắn đứng dậy định đi ra ngoài cửa, thế nhưng mới đi được hai bước thì điện thoại đã reo lên.
Là của Tăng Vũ Linh. Cô gọi cho hắn chỉ đơn giản là để thông báo rằng Tăng Ái Dân đã đồng ý cho cô đi Hồng Kông và các giấy tờ thủ tục cũng đã được tiến hành làm. Cô hẹn hắn cuối tuần trở lại Thâm Quyến đón cô.
Đến lúc này thì hắn chẳng dám nói không nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Hắn với Tăng Vũ Linh nói thêm vài câu nữa thì cúp máy.
Điện thoại vừa cúp xuống thì lại reo lên, chưa cần nghe cũng biết rằng là của Anten Chiyoda gọi tới. Quả đúng là như vậy thật, mà nội dung thông báo của cô với Tăng Vũ Linh thì giống hệt nhau, cũng là Phó Trấn Hải đã đồng ý chuyện cô đi Hồng Kông với hắn và các giấy tờ thủ tục thì cũng đã bắt đầu làm.
Hai cô đều đã được phép đi Hồng Kông, hắn cũng chẳng còn gì để nói nữa, chỉ có thể nhất nhất đáp ứng yêu cầu là tuần sau sẽ trở lại Thâm Quyến đón hai cô. Đến lúc này Lục Thiếu Hoa mới có thể lên máy bay trở về Hồng Kông.
Một tuần trôi qua rất nhanh. Lục Thiếu Hoa cũng giữ đúng lời hứa của mình, vào buổi sáng thứ sáu tuần sau đó đã bay tới Thâm Quyến, nhưng lần này sẽ không như những lần trước, hắn sẽ không lưu lại ở đó. Chờ Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda tới biệt thự của hắn thì lại bắt đầu quay trở lại Hồng Kông.
Đúng mười một giờ sáng, một chiếc xe Phượng Hoàng đen mang biển số 00001 lái vào cổng biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Chỉ cần nhìn qua biển số là có thể biết được chiếc xe này chính là của đại lão gia ở Thâm Quyến- Tăng Ái Dân.
Năm trước khi Tăng Ái Dân thuận lợi ngồi vào cái ghế Bí thư Thành ủy, trở thành người đứng đầu Thâm Quyến thì biển số xe của ông cũng từ 00002 mà đổi thành 00001. Có điều người ngồi trong chiếc Phượng Hoàng đen mang biển 00001 đó ngày hôm nay không phải là Tăng Ái Dân mà là Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda. Hai cô mỗi người một túi đồ, xuống xe một cách đầy hưng phấn, sau khi xuống xe Tăng Vũ Linh còn căn dặn lái xe một chút rồi mới đi vào bên trong biệt thự.
Lúc mà ôtô tiến vào biệt thự thì cũng là lúc hắn nhận được thông báo, hắn đứng dậy ra ngoài đón thì gặp hai cô đang đứng ở cửa lớn.
- Đi luôn hay nghỉ ngơi một chút đã? Lục Thiếu Hoa hỏi ý kiến hai cô
- Giờ đi luôn! Tăng Vũ Linh đã quá hăm hở cho chuyến đi, còn nghỉ ngơi gì được nữa.
Tăng Vũ Linh nói xong thì Anten Chiyoda cũng gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành.
- Vậy được, giờ chúng ta đi luôn.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói, rồi hắn dẫn đầu cả đám đi ra ngoài, hạ lệnh cho Lý Thượng Khuê khởi động máy chuẩn bị cất cánh.
Lên máy bay ổn định xong chỗ ngồi thì máy bay khởi động rồi cất cánh, nhằm hướng Hồng Kông mà bay.
Lục Thiếu Hoa vốn đã quen với việc ngồi trên máy bay ngắm cảnh dưới mặt đất nên với hắn cũng chẳng có gì là mới mẻ. Nhưng với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda thì khác, đây là lần đầu tiên các cô đi máy bay. Vậy nên khi máy bay vừa cất cánh thì hai cô đều ghé sát vào cửa sổ, vui sướng nhìn xuống mặt đất, vừa reo vừa hò, hình như là thấy được công trình quên thuộc nào đó.
Vài phút sau họ đã bay ra khỏi khu vực Thâm Quyến, ngay sau đó đã tới Hồng Kông. Kiến trúc của các toà nhà Hồng Kông đúng là quá mới lạ với các cô, cũng chính vì mới lạ mới có thể khiến hai cô vui vẻ như thế, cứ hướng xuống mặt đất mà chỉ trỏ nói cười, có lúc còn bắt hắn giới thiệu này giới thiệu nọ.
Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông cũng được một thời gian khá dài rồi, tuy rằng hắn ít khi ra khỏi cửa nhưng các toà nhà cao tầng ở đây thì hắn đều biết tên. Vậy nên khi giới thiệu cho hai cô gái hắn chỉ nói qua loa về tên của mỗi toà nhà, còn về việc toà nhà đó dùng để làm gì thì hắn tuyệt nhiên không đả động đến.
Không lâu sau thì máy bay đã bay vào địa phận của khu vực Cửu Long, khi mái của toà nhà Phượng Hoàng xuất hiện trong tầm mắt, Lục Thiếu Hoa chẳng buồn chú ý đến, mặc cho Lý Thượng Khuê lái máy bay bay về hướng toà nhà.
Thế nhưng Lục Thiếu Hoa không chú ý đến không có nghĩa là Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda không chú ý đến.
Máy bay đang bay ở tầng thấp, mà toà nhà Phượng Hoàng lại có đến ba mươi tầng. Ở Hồng Kông tuy rằng không được tính là cao nhưng cũng chẳng phải thấp. Ngồi từ trên máy bay nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ hình dáng của ngôi nhà, thêm vào đó là bốn chữ lớn màu vàng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời lại càng làm cho ngôi nhà thêm nổi bật.
- A! Toà nhà phượng Hoàng.
- Tăng Vũ Linh đột nhiên chỉ tay về phía toà nhà la lên.
Nghe vậy, Anten Chiyoda lập tức nhìn theo huớng mà Tăng Vũ Linh chỉ, quả nhiên nhìn thấy bốn chữ vàng đang rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cô cũng la lên:
- Đúng rồi, đúng rồi, là toà nhà Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng là tên công ty của Lục Thiếu Hoa, dĩ nhiên là Tăng Vũ Linh biết điều đó, vậy nên cô lập tức quay sang hỏi hắn:
- Anh Tiểu Hoa, toà nhà Phượng Hoàng này là của công ty anh đúng không?
-Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu ừ một tiếng, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ đắc chí.
Đúng thế, Lục Thiếu Hoa rất đắc ý, tính sỹ diện của hắn cũng theo đó mà nổi lên. Ở trước mặt nữ giới, có kẻ nào là không muốn khoe ra thành tích của mình đâu. Hơn nữa, toà nhà Phượng Hoàng cao ba mươi tầng này cũng đáng khoe lắm chứ.
- Wa, cao quá!
Tăng Vũ Linh tự nói với chính mình rồi lại quay sang hỏi:
- Toà nhà này có bao nhiêu tầng vậy?
- Ba mươi
Ngay khi Tăng Vũ Linh vừa dứt lời thì hắn đã lập tức trả lời.
-A! Ba mươi?
Tăng Vũ Linh lấy tay bịt miệng, hình như là không muốn cho mình la to lên.
Tăng Vũ Linh dùng tay che miệng nhưng Anten Chiyoda thì không, hơn nữa tính cách cô ấy xưa nay vẫn luôn tuỳ tiện, vậy nên cô đã không ngại mà lên “A!”
Lục Thiếu Hoa cũng bất giác cười lên, hình như đã sớm dự đoán trước được phản ứng của hai cô.
Khỏi cần phải nói, tình huống này Lục Thiếu Hoa đã từng gặp nhiều rồi. Từ mẹ của hắn cho đến Ông Văn Đức, lần đầu tiên hai người tận mắt nhìn thấy toà nhà Phượng Hoàng cao tới ba mươi tầng cũng đã vô cùng kinh ngạc, vậy nên khi thấy hai cô phản ứng như vậy thì hắn cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Tăng Vũ Linh hết bất ngờ rồi đến kinh ngạc, sau lại tỏ vẻ vô cùng hiếu kì. Đôi mắt cô mở to, trong lòng không biết đang tính toán gì, cứ ngồi yên một hồi lâu rồi mới quay sang nói với hắn:
- Chúng ta hạ cánh đi thăm quan được không?
Công ty của Lục Thiếu Hoa, lại là một toà nhà cao ba mươi tầng, tất nhiên là Tăng Vũ Linh sẽ rất có hứng thú. Cô háo hức muốn được thăm quan bên trong toà nhà một lát.
Lục Thiếu Hoa không trả lời ngay, hắn đang muốn đưa hai cô đến phòng nghỉ, cất xong hành lí rồi mới đưa hai cô đi thăm quan xung quanh, nhưng giờ Tăng Vũ Linh lại đề nghị như vậy nên hắn buộc phải suy xét lại.
- Có được không vậy?
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa tự nhiên không nói gì, Tăng Vũ Linh lại tưởng là hắn không đồng ý nên lại giở trò làm nũng.
Đến nước này thì Lục Thiếu Hoa lại là người mềm lòng, hắn còn có thể từ chối sao? Đáp án tất nhiên là không thể, với một vẻ mặt đau khổ, hắn nói:
- Được rồi, được rồi, xuống đó rồi xem.
Yeah!
Chẳng những Tăng Vũ Linh vui mà ngay cả Anten Chiyoda cũng có vẻ rất thích thú, sung sướng reo lên.
Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể lắc đầu cười đau khổ. Thở dài một hơi, ổn định lại tâm trạng, hắn quay sang nói với Lý Thượng Khuê:
- Anh Lý, cho hạ cánh đi, hạ cánh xuống công ty trước.
Phi công phải mang máy trợ thính, hơn nữa âm thanh do cách quạt tạo ra cũng rất lớn nên rất khó nghe được, cũng may mà lục Thiếu Hoa la rất to nên chỉ thấy Lý Thượng Khuê gật đầu. Máy bay chuẩn bị hạ cánh trên mái của toà nhà Phượng Hoàng.