Căn cứ vào trí nhớ, thời gian bùng nổ nguy cơ tài chính Mexico là vào ngày 19 tháng 12 năm 1994, vào đêm khuya, Ban đối ngoại của chính phủ Mexico đột nhiên tuyên bố, tiền Peso của quốc gia này bị giảm 15% giá trị, tin tức này là một ngòi nổ làm nổ tung thùng thuốc nổ vốn đã sắp không giữ nổi, khiến thị trường bị khủng hoảng nặng.
Mà trước đó Mexico lại ỷ vào đầu tư bên ngoài quá mức, tiền Peso của quốc gia này bị giảm giá trị khiến cho số tiền Peso người ngoại quốc đầu tư vào Mexico đang nắm trong tay bị thu nhỏ lại, họ liền ra tay, điên cuồng bán tháo số tiền Peso trong tay, bắt đầu tranh nhau mua đô la Mỹ, khiến cho tỉ giá hối đoái của đồng Peso hạ nhanh chóng.
Tới ngày 20 tháng 12, sau một ngày, tỉ giá hối đoái ban đầu là 3.47 Peso đổi 1 đô la Mỹ, lên tới 3.925 Peso đổi 1 đô la Mỹ, giảm giá trị 13%.
Nguy cơ cũng không chấm dứt ngay, những người đầu tư vẫn như vậy bán tháo đồng Peso, tranh nhau mua đô la Mỹ, đến ngày 21 tháng 12, thì giảm xuống đến 15.3% giá trị.
Sau hai ngày ngắn ngủi, cùng với đồng Peso bị giảm giá trị thì một số lượng lớn các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn, dự trữ ngoại hối của Mexico sau hai ngày ngắn ngủi, đến ngày 21 giảm mạnh gần 4 tỷ đô la Mỹ.
Ngày thứ ba cũng chính là ngày 22 tháng 12, đồng Peso tiếp tục giảm giá mạnh, toàn bộ thị trường tài chính Mexico hỗn loạn, trong ba ngày ngắn ngủi, tỉ giá hối đoái của đồng Peso với đồng đô la Mỹ liền sụt 42.17%, giảm với một mức độ lớn như vậy trong lịch sử tài chính hiện đại là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Mà chuyện này lại xuất hiện ở Mexico, cũng có nghĩa là khủng hoảng tài chính lần này của Mexico chính thức bắt đầu.
Cùng với tỉ giá hối đoái giảm mạnh là hiệu ứng dây chuyền, thị trường chứng khoán cũng sụt giảm. Ở Mexico, có khoảng 70% đầu tư chứng khoán thuộc loại đầu tư ngắn hạn, tiền rút ra khỏi thị trường chứng khoán Mexico giống như rút củi dưới đáy nồi, liền dẫn đến sụt giảm. Ngày 30 tháng 12, chỉ số IPC của Mehico giảm 6.26%.
Ngày 10 tháng 1 năm 1995, lại giảm mất 11%.
Đến ngày 3 tháng 3, chỉ số IPC của thị trường chứng khoán Mexico giảm tới 1500 điểm, so với thời điểm năm 1994 là 2881.17 điểm, đã giảm mất 47.94%, mức độ sụt giảm của thị trường chứng khoán còn cao hơn cả mức độ giảm giá của đồng Peso.
Để ổn định thị trường tài chính Mexico, chính phủ Mexico đã trải qua rất nhiều lần bàn bạc hợp tác thương mại, tiến hành kế hoạch cấp cứu khẩn cấp cho nền kinh tế, các hạng mục thiếu hụt thương xuyên được ép đến mức bình thường, nhanh chóng khôi phục kinh tế và việc làm hoạt động bình thường trở lại, giảm lạm phát đến mức độ thấp nhất có thể, đệ đơn xin trợ cấp và cho vay viện trợ khẩn cấp đối ra quốc tế.
Để trợ giúp chính phủ Mexico vượt qua cửa ải khó khăn, giảm bớt tổn thất cho các nhà đầu tư ngoại quốc, chính phủ Mỹ, Quỹ tiền tệ quốc tế và các cơ quan tài chính quốc tế đã quyết định cho vay một số lượng lớn, ủng hộ kế hoạch cứu nền kinh tế của Mexico, ổn định tỉ giá hối đoái, thị trường chứng khoán để lấy lại lòng tin của các nhà đầu tư.
Nước Mỹ đã viện trợ 50 tỷ đô la Mỹ từng bước một cách hợp lý, trận rung chuyển tài chính Mexico đến giữa năm 1995 mới bình ổn trở lại.
Tất cả các tình huống của cuộc khủng hoảng tài chính hiện lên rõ ràng trong đầu Lục Thiếu Hoa, bao gồm nhiều số liệu tỉ mỉ.
Không chỉ là Mexico, Lục Thiếu Hoa còn nhớ kỹ tình hình của vài quốc gia khác.
Các nước Argentina, Brazil, Chile bị khủng hoảng tài chính Mexico tấn công, kéo kinh tế Mỹ cũng lâm vào tình trạng tương tự, nợ nần trầm trọng, nhập siêu, đồng tiền giá trị cao và các vấn đề kinh tế những quốc gia đó chịu ảnh hưởng của bùng nổ khủng hoảng tài chính Mexico.
Nhà đầu tư ngoại quốc sợ khủng hoảng tài chính Mexico lan ra đến nước Mỹ, nên đua nhau bán tháo cổ phiếu của nước này, dẫn đến sụt giảm thị trường chứng khoán, kéo cổ phiếu của Mỹ cùng với cổ phiếu Mexico đều trượt giá.
Trong đó cổ phiếu Brazil giảm 11.8 lần, Argentina giảm xuống 3.4 lần. Ngày 10 tháng 1 năm 1995, sàn giao dịch chứng khoán St.Paul và Rio de Janerio ở Brazil giảm lần lượt là 9.8 và 9.1, sàn giao dịch Buenos Aires của Argentina giảm 15, sàn chứng khoán Lima của Peru giảm 8.42, sàn Chile giảm 3.8
Đồng thời cũng kéo cả trái phiếu Mỹ giảm giá. Thị trường chứng khoán sụt giảm, nhà đầu tư rút ra khỏi Argentina là một tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, rút khỏi Brazil là một tỷ hai trăm hai mươi sáu triệu đô la Mỹ, tương đương với tổng ngạch đầu tư nước ngoài của Brazil, khiến thị trường chứng khoán Mỹ tổn thất tám tỷ chín trăm triệu đô la Mỹ.
Những quốc gia khác cũng xuất hiện nguy cơ tài chính không nhỏ, nhưng chuyện đó Lục Thiếu Hoa không quan tâm, dù sao sức lực của hắn cũng có hạn, không có khả năng mỗi quốc gia lại chạy một vòng, cho dù có đủ sức, người của hắn cũng không thể ứng phó với nhiều quốc gia như vậy được.
Cho nên Lục Thiếu Hoa chỉ có thể tập trung nhân lực vào quốc gia giúp mình kiếm được nhiều tiền nhất, quốc gia dẫn đầu này chính là Mexico.
Ra tay với Mexico là việc Lục Thiếu Hoa đã sớm quyết định, nhưng phải ra tay như thế nào thì chính là vấn đề Lục Thiếu Hoa phải suy xét, cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn đến Mexico.
Sắp xếp, đúng vậy, sắp xếp, khi Ban đối ngoại chính phủ Mexico chưa tuyên bố tin đồng Peso bị giảm giá, Lục Thiếu Hoa có thể chuẩn bị hoàn hảo mọi sự, đầu cơ tỉ giá hối đoái, giống lần năm 92 chặn đồng bảng Anh vậy, trước tiên kiếm lời sau đó vào động thủ ở thị trường chứng khoán.
Tỉ giá hối đoái và thị trường chứng khoán là hai mục tiêu lớn lần này của Lục Thiếu Hoa, tất cả bố trí đều quay chung quanh hai mục tiêu này mà tiến hành, còn chuyện làm cái gì trước thì Lục Thiếu Hoa không cần quan tâm, hai đại tướng Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân ở bên cạnh hắn, chỉ cần nói tình hình cụ thể, hai người bọn họ sẽ biết phải làm như thế nào.
Trên tầng ba của biệt thự.
Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân và ông Phùng cùng ngồi ở đại sảnh, không gian yên ắng, không ai nói câu nào.
Hội nghị lần này là Lục Thiếu Hoa mời họp, mục đích không cần phải nói là do nguy cơ tài chính.
- Chúng ta đến Mexico hình như đã được một thời gian phải không?
Lục Thiếu Hoa nói đầu tiên nhưng cũng không nói vào chủ đề chính mà hỏi một câu râu ria.
- Khoảng một tuần.
Lưu Minh Chương thản nhiên nói một câu, giọng có vẻ không kiên nhẫn.
Ngẫm lại đúng là đến Mexico đã một tuần, nhưng Lục Thiếu Hoa lại chậm chạp không truyền mệnh lệnh gì, chỉ là cho mọi người đi dạo thành phố Mexico, chơi bời một chút cho thư thái đầu óc.
Thấy Lưu Minh Chương không kiên nhẫn, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ thản nhiên cười, sau đó hắn nói nhỏ như tự nói với chính mình:
- Đúng thật, một tuần rồi, chơi cũng chơi rồi, thư giãn cũng thư giãn rồi, bây giờ là lúc phải làm việc thật sự.
“Làm việc?” như thế nào là làm việc, đơn giản chính là muốn bắt đầu hành động.
Lưu Minh Chương vừa nghe thấy câu này, sự thiếu kiên nhẫn trong lòng bay đi đâu mất, rất kích động nói:
- Tôi đã thư giãn tinh thần đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Lục Thiếu Hoa tức giận lườm Lưu Minh Chương một cái trắng mắt, sau đó hỏi anh ta:
- Có tin tức gì của George Soros không?
Ngày càng gần thời điểm khủng hoảng tài chính Mehico bùng nổ, chỉ còn gần một tháng nữa, một người như George Soros, lãnh đạo Quỹ Quantum, cũng đến lúc đến Mexico chuẩn bị sẵn sàng để tham dự vào việc ngăn chặn vụ này cũng.
- Không có tin tức gì của ông ta, giống như là biến mất tiêu rồi.
Lưu Minh Chương lắc đầu nói một câu, tiếp đó lại bổ sung:
- Chẳng qua thời gian gần đây, ông ta như là lên núi ở ẩn vậy, không tìm thấy bóng dáng đâu.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa cũng chẳng thấy lạ chút nào, sắp bùng phát ngu cơ tài chính, George Soros làm gì có lòng dạ nào mà thanh thản làm phi vụ kinh doanh khác, khẳng định là tập trung toàn bộ tinh lực vào Mexico, không thấy bóng dáng ông ta cũng là chuyện thường tình,
- Phải chú ý đến tin tức của ông ta, khi thấy ông ta đến Mexico thì báo cho tôi, à, không cần báo cũng được, chỉ cần chú ý đến ông ta.
George Soros là ai Lục Thiếu Hoa biết rõ ràng, nhưng mặt khác Lục Thiếu Hoa dường như quá để ý đến George Soros, ông ta là thợ săn lớn trên thị trường tài chính quốc tế, nhưng chẳng liên quan gì đến Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa chỉ cần chú ý đến động tác của ông ta, cũng không cần phải chính hắn chú ý.
Lưu Minh Chương thì khác, anh ta không biết Lục Thiếu Hoa có ý gì, hỏi:
- Là cậu muốn tôi chú ý đến ông ta hay muốn tôi nói hành tung của ông ta cho cậu.
- Anh chú ý đến ông ta là được rồi, không cần nói tôi biết.
Lục Thiếu Hoa khoát tay nói.
- Được.
Lưu Minh Chương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa lên tiếng sau đó đảo mắt nhìn ba người một lượt, làm mặt nghiêm túc thật sự, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp:
- Thế cục trước mắt ở Mexico còn rất ổn định, nhưng không có nghĩa là nó không có vấn đề gì, mặt khác nguy cơ tài chính đã sớm hình thành, chỉ cần một mồi lửa, thì nó sẽ bùng nổ.
Lục Thiếu Hoa nói một câu vô nghĩa, tuy nhiên không có cách nào khác, hắn muốn vào đề, cũng là một lời dẫn, có lời dẫn mới nhập đề được, mà câu nói vô nghĩa này chính là lời dẫn của Lục Thiếu Hoa.
Dừng một chút, không đợi mọi người mở miệng, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Theo tình hình trước mắt mà nói, thời gian nguy cơ bùng nổ là vào khoảng một tháng sau, mà khi bùng nổ thì đồng Peso của Mexico sẽ bị giảm giá trị, và tỉ giá hối đoái với đồng đô la Mỹ cũng sẽ giảm mạnh.
Lục Thiếu Hoa là người có được trí nhớ, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể nói phỏng chừng, bởi vì hắn không thể khẳng định là sẽ có bùng nổ khủng hoảng tài chính sau một tháng nữa, hoặc nói nói tôi là người tái sinh, trí nhớ nói cho tôi biết một tháng nữa sẽ bùng nổ.
Chuyện tái sinh vẫn là bí mật lớn nhất của Lục Thiếu Hoa, kể cả cha mẹ nhất mực thân cận hắn cũng không nói ra, huống chi là mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa càng không thể nói cho bọn họ, cho nên dùng từ phỏng chừng là thích hợp nhất.
- Một tháng sau à, ha ha! Bây giờ sắp xếp là đẹp.
Lưu Minh Chương không ngừng cười nói.
Còn nhớ năm đó khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa đã sắp xếp trước mấy tháng, nhưng Mehico lần này không thể so sánh với Nhật Bản năm đó, không cần mấy tháng chuẩn bị, chỉ cần một tháng là đủ.
- Một tháng không thành vấn đề.
Lý Tông Ân cam đoan.
Lục Thiếu Hoa chính là một truyền thuyết, từ khi có công ty tài chính Phượng Hoàng cho đến bây giờ, hắn vẫn là ‘phỏng chừng’ mà nói, cho nên dù là Lưu Minh Chương hay Lý Tông Ân đều không cần suy nghĩ nhiều, chấp nhận ngay thời gian một tháng mà Lục Thiếu Hoa nói.
Nhưng ông Phùng thì không giống như vậy, ông ta hiểu biết Lục Thiếu Hoa chỉ trong giới hạn là ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng và mang quân hàm thiếu tướng. Nếu chỉ biết có một chút như vậy, làm sao ông ta chấp nhận thời gian một tháng mà Lục Thiếu Hoa nói?
Nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, ông Phùng giật giật môi như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, mà lâm vào trầm tư, sắp xếp từ cho tốt rồi mới nói ra