Khẳng định là Lục Thiếu Hoa cố ý làm vậy, cố ý làm cho chủ tịch mới phải đến Tập đoàn Phượng Hoàng, mục đích của hắn là gì? Câu trả lời rất rõ ràng, hắn muốn làm lớn mọi chuyện, sau đó tuyên bố một quyết định quan trọng.
Ít phút sau, Lý Thượng Khuê đến theo sau là chủ tịch mới, là người đàn ông trung niên độ bốn mươi lăm bốn sáu tuổi, ông ta họ Hà, có khuôn mặt chữ điền, da trắng, trên sóng mũi đeo cặp kính gọng vàng, mặc bộ âu phục màu đen, chỉ thoáng nhìn cũng đủ biết xuất thân không tầm thường.
Sự thật quả nhiên là thế, sau lưng chủ tịch mới có thế lực rất lớn, một cậu ruột đang làm tại Bộ chính trị, còn có một người cha chức vụ cũng không nhỏ, có thể xem là có gia cảnh rất đáng nể, cũng chính bởi vì có thế lực như thế, ông ta mới dám dòm ngó đến Tập đoàn Phượng Hoàng, tăng thêm chiến tích cho bản thân.
Ngoài chủ tịch Hà ra, hai bên chủ tịch còn có hai người đi cùng. Một người xem ra chính là thư ký chủ tịch, người còn lại mặc quân phục cảnh sát, chức vụ cũng không nhỏ. Người mặc quân phục cảnh sát này Lục Thiếu Hoa có quen biết, ông ta chính là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thâm Quyến, người của Tăng Ái Dân.
Việc có sự xuất hiện của Cục trưởng Cục cảnh sát tại đây Lục Thiếu Hoa không có gì ngạc nhiên, suy cho cùng Cục cảnh sát vẫn thuộc bộ phận dưới trướng của chính quyền thành phố, nhìn bề ngoài thì chính là nhân viên dưới quyền của chủ tịch Hà, thêm vào đó việc Tập đoàn Phượng Hoàng xảy ra chuyện lớn như vậy, Cục trưởng Cục cảnh sát như ông ta đến hiện trường là việc hiển nhiên.
Cục trưởng Cục cảnh sát họ Thái, tên Chấn Cường, anh ta cũng quen biết Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa là ông chủ đứng phía sau của Tập đoàn Phượng Hoàng và là cháu của Lục Xương, khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa từ đằng xa, anh ta đã biết việc này không nằm trong năng lực giải quyết của mình rồi, có chút gượng ép theo sau chủ tịch Hà, có chút không thoải mái.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa lướt nhẹ qua mặt Thái Chấn Cường, sau đó không để ý đến nữa, tập trung tinh thần vào chủ tịch Hà, nở nụ cười khó hiểu, giống như đang cười nhạt, nhưng cũng có chút như là cười mỉm.
Phía đối diện Lý Thượng Khuê chú ý đến mọi biểu hiện của Lục Thiếu Hoa, trong lòng giật mình, biểu hiện này của Lục Thiếu Hoa Lý Thượng Khuê đã từng thấy rồi, đúng vậy, đã từng thấy, năm đó tại Châu Phi. Lục Thiếu Hoa từng nở nụ cười như thế, chỉ là sau nụ cười đó, Lục Thiếu Hoa đích thân nổ súng giết chết hai nội gián.
“Lẽ nào Lục Thiếu Hoa muốn ra tay?” Trong đầu Lý Thượng Khuê xuất hiện suy nghĩ này, chỉ là sự việc chỉ mới bắt đầu, Lý Thượng Khuê vẫn chưa biết được những chuyện phía sau sẽ như thế nào, không dám khẳng định, chỉ còn biết âm thầm đề phòng.
Trong nháy mắt, Lý Thượng Khuê đã đưa ba người chủ tịch Hà đến trước mặt Lục Thiếu Hoa, Chử Lỗi đứng bên cạnh Lục Thiếu Hoa, im lặng không nói, lẳng lặng quan sát tình hình, Lục Thiếu Hoa lúc này bắt đầu lên tiếng.
- Ông chính là chủ tịch mới của thành phố Thâm Quyến - chủ tịch Hà?
Dùng giọng cứng rắn, lạnh lùng Lục Thiếu Hoa hỏi, trong đó không chút tôn trọng, lại còn có chút khinh miệt.
Là chủ tịch đặc khu kinh tế thành phố Thâm Quyến, có thể nói chức cao quyền trọng, rất nhiều người nhìn thấy ông ta đều phải gọi một cách tôn kính Chủ tịch Hà, nhưng bây giờ ngược lại, một thiếu niên mười mấy tuổi lại dùng giọng điệu không chút khách sáo hỏi chuyện ông ta, Chủ tịch Hà sao lại có thể nhẫn nhịn được?
- Ừ!
Lạnh lùng ừ một tiếng, Chủ tịch Hà dùng ánh mắt vô cảm nhìn Lục Thiếu Hoa, nói:
- Cậu là ai? Nơi này đến lượt cậu lên tiếng sao?
Có thể ngồi vào vị trí chủ tịch đặc khu kinh tế thành phố Thâm Quyến tất nhiên không phải là tên ngốc rồi. Đến Chử Lỗi chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng cũng phải đứng tránh sang một bên, thân phận Lục Thiếu Hoa tất nhiên không đơn giản rồi, chỉ là nghe Lục Thiếu Hoa hỏi như thế, trong lòng Chủ tịch Hà tức giận, nói mà không kịp suy nghĩ.
Thêm vào đó theo như ông ta nhìn thấy, Tập đoàn Phượng Hoàng chỉ là xí nghiệp tư nhân, cho là ông chủ của tập đoàn xuất hiện, cũng phải nhất mực kính cẩn ông ta, không dám khinh xuất, huống hồ sau lưng ông ta là thế lực hùng mạnh, Tập đoàn Phượng Hoàng tuy là xí nghiệp tư nhân dẫn đầu trong nước nhưng không phải là vẫn nằm trong tầm quản lý của ông ta sao.
Chỉ có điều ông ta nghĩ sai rồi, do ông ta không chú ý đến, Tập đoàn Phượng Hoàng có sự xuất hiện của người bên Cục cảnh vệ Trung ương, ông chủ của tập đoàn có thể là người tầm thường được sao? Đáp án đương nhiên là không phải rồi, có thể có sự xuất hiện của người bên Cục cảnh vệ Trung ương, thế lực tất nhiên không đơn giản rồi.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, không quan tấm đến lời của Chủ tịch Hà, trên mặt lộ ra nụ cười vẻ ung dung, tự mình giới thiệu:
- Tôi là ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa.
Giờ thì rất kiên nhẫn, không hề vội vã, hắn muốn từng bước một ép Chủ tịch Hà sốt ruột, đợi hắn đạo diễn xong vở kịch mới có thể diễn tiếp được.
- Ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng thật biết cách thất lễ?
Chủ tịch Hà không hề lên tiếng, trái lại thư ký của ông ta mở lời, khẩu khí không thân thiện chút nào, vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy giận giữ nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Sao? Hăm dọa tôi?
Lục Thiếu Hoa khinh miệt nhìn người thư ký, sau đó với âm luợng vừa đủ nghe nói với mình:
- Ây, thế sự bây giờ thật sự thay đổi rồi, chủ không lên tiếng, chó lại chạy ra cắn người.
- To gan.
Chủ tịch Hà nổi nóng, năm lần bảy lượt bị Lục Thiếu Hoa khiêu khích, ông ta sao có thể không tức giận được! Quát:
- Cậu đang làm nhục cán bộ nhà nước.
Chưa hết, Chủ tịch Hà nói xong quay đầu sang bên, hướng về phía Thái Chấn Cường ra lệnh:
- Cục trưởng Thái, người này nhục mạ cán bộ nhà nước tại nơi công cộng, bắt hắn lại.
- ……….
Thái Chấn Cường im lặng, cũng không hành động, từ sau khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, ông ta đã biết sự việc không hề đơn giản như mình nghĩ, chỉ còn cách giả vờ như không nghe thấy lời của Chủ tịch Hà, đứng im một bên.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, giống như là nghe được câu chuyện cười đáng cười nhất trên thế giới vậy, tiến bước gần về phía chủ tịch Hà, giọng điệu lạnh lùng hỏi:
- Ông muốn bắt tôi?
Cái gọi là đánh chó nhìn mặt chủ, thư ký ông ta mở lời vì chính bản thân ông, ông ta là chủ tịch, chủ không thể không bênh vực cho cấp dưới của mình, hơn nữa những câu không khách sáo của Lục Thiếu Hoa lúc nãy, Chủ tịch Hà đã cảm thấy không thoải mái từ trước, việc nhắc nhở Lục Thiếu Hoa đã ở thế bắt buộc phải làm, thời điểm hiện tại khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, ông ta sao lại chịu bỏ qua.
Chỉ tiếc là chủ tịch Hà tính sai rồi, Thái Chấn Cường không những không chấp hành mệnh lệnh, còn vờ như không nghe thấy lời ông ta, trừng mắt nhìn Thái Chấn Cường, trong lòng thầm nghĩ đợi khi trở về sẽ tính sổ với anh ta, sau cùng ánh mắt dừng lại trên người Lục Thiếu Hoa.
- Phải.
Không thể phủ nhận, Chủ tịch Hà thật sự muốn bắt Lục Thiếu Hoa.
- Bốp!
Một cái tát tai, chủ tịch Hà vừa dứt lời, bàn tay của Lục Thiếu Hoa đã nằm trên mặt ông, dùng sức tát mạnh, ‘bốp’một âm thanh phát ra, sau đó cuời khẩy nhìn vị chủ tịch dáng vẻ vốn có chút nho nhã.
- Ngươi... Ngươi... Dám
- Bốp, bốp.
- Bị đánh chính là ông!
Thêm hai cái tát, Lục Thiếu Hoa không chờ chủ tịch Hà nói hết lời, hắn bồi tiếp thêm hai bạt tai.
Tình thế phát sinh quá nhanh, những người đứng đó ngoài Lý Thượng Khuê ra, những người khác đều chưa phản ứng kịp, ngay cả thư ký đứng cạnh Chủ tịch Hà cũng thế, sững sờ đứng tại chỗ, không hiểu việc gì đang xảy ra.
Lục Thiếu Hoa cố ý làm thế, chắc chắn là cố ý. Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không phải vô duyên vô cớ mà tát Chủ tịch Hà, mà có căn cứ đàng hoàng, đối phương tuy là thân phận cao quý Chủ tịch thành phố Thâm Quyến, nhưng Lục Thiếu Hoa thì sao? Hắn có quân hàm thiếu tướng, so về đẳng cấp cao hơn chức Chủ tịch của ông ta, có thể xem là tướng lĩnh một phương, Chủ tịch Hà lại ra lệnh bắt một tướng quân như hắn, Lục Thiếu Hoa tát ông ta vài tát xem ra vẫn còn ít.
Nhìn Chủ tịch Hà, ông ta cực kỳ tức giận, không để ý đến dấu lòng bàn tay còn in trên mặt, không thèm nhìn mắt kính đã rơi xuống đất, cả vết máu còn dính trên mép, giống như con sư tử phát cuồng, giơ tay tát Lục Thiếu Hoa, có điều tay ông ta vừa giơ lên, nhanh chóng đã bị chặn lại.
Tại sao lại như vậy?
Rất đơn giản, Lý Thượng Khuê đã lôi khẩu Desert Eagle ra, nhằm thẳng vào đầu Chủ tịch Hà, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế rất đáng sợ, khiến cho không khí vốn đã căng thẳng giờ trở nên căng thẳng hơn, thấy Lý Thượng Khuê chĩa súng vào đầu mình, Chủ tịch Hà mới dừng tay.
Làm người ai cũng sợ chết, cho là người có chức vụ cao quý như Chủ tịch Hà cũng thế, ông ta cũng sợ chết, huống hồ lúc này không chỉ có một mũi súng chĩa về phía đầu ông ta, đúng vậy, không chỉ một khẩu súng, mà là ba mũi cùng hướng về một lúc.
Lúc mà Lý Thượng Khuê lôi súng ra, đứng phía sau Lục Thiếu Hoa nhóm Lý Vũ Sinh cũng lôi súng ra theo, cả ba khẩu súng nhắm đúng vào đầu chủ tịch Hà, một khẩu chĩa thẳng vào đầu người thư ký, còn lại một khẩu nhắm vào đầu Thái Chấn Cường.
- Ha, ha!
Lục Thiếu Hoa cười, cười thật to, cười đến điên cuồng, lạnh lùng nhìn lướt qua Chủ tịch Hà, cuối cùng dừng lại trên người của người thư ký, nhẹ bước về phía trước hai bước, đến trước mặt người thư ký, giơ tay tát hai cái, còn dùng lực bồi thêm một cú đá, làm y bị đẩy lùi về sau hai bước, ngồi bệt cả xuống đất.
Yên lặng, tất cả đều im lặng!
Không một ai dám lên tiếng, Chủ tịch Hà lúc nãy còn gầm gừ giờ cũng không dám lên tiếng, mặt biến sắc, thần sắc có chút hoảng loạn, đến lúc này, nghĩ lại những chuyện vừa khi nãy, ông ta như đã hiểu được.
“ Thân phận người đứng trước mặt không hề đơn giản.” Trong đầu Chủ tịch Hà nghĩ, sự việc đã quá rõ ràng, có nhân viên cảnh vệ của Cục cảnh vệ Trung ương, cả vệ sĩ sau lưng Lục Thiếu Hoa nữa, cùng nét mặt không chút sợ hãi của Lục Thiếu Hoa, có ngốc mấy cũng biết được thân phận Lục Thiếu Hoa không đơn giản chút nào rồi.
Lục Thiếu Hoa tức giận thật sự, hành hung cán bộ nhà nước vốn là trọng tội, có điều đối với hắn mà nói đó không được xem là trọng tội, có tội thì cũng chỉ là Chủ tịch Hà có tội, cuối cùng thì vẫn là ông ta ra lệnh bắt giữ người có quân hàm Tướng Lục Thiếu Hoa, hắn đánh ông ta vài tát tai xem như là ít rồi.
Phàm việc gì cũng có tình có lý, Lục Thiếu Hoa chọc tức Chủ tịch Hà trước, đạt được mục đích của mình, trút giận lên ông ta ba tát tai, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Lục Thiếu Hoa, có chăng sự việc vẫn chưa kết thúc tại đây.
Sau khi đánh thư ký, lui về đứng trước mặt nhóm Lý Thượng Khuê, dùng mắt ra hiệu cho Dương Dương buông súng xuống.
Lục Thiếu Hoa chỉ ra hiệu cho một mình Dương Dương buông súng, không hề ra lệnh cho tất cả cùng buông súng, sở dĩ chỉ kêu một mình Dương Dương buông súng chỉ vì họng súng của Dương Dương đang chĩa về phía Thái Chấn Cường, anh ta được xem như một nửa là người của mình, Lục Thiếu Hoa sẽ không chĩa súng vào người của chính mình, cho nên mới ra hiệu cho Dương Dương buông súng.
Dương Dương cũng hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, nhưng anh ta không hề buông súng, mà chuyển hướng về phía người thư ký đang ngồm xổm dưới đất.
Tất cả tình huống đều thay đổi, nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại tại đây, sau khi dặn dò xong Dương Dương, xoay người đi, thoáng nhìn Chủ tịch Hà, sau đó rời mắt đi, chuyển hướng về phía Thái Chấn Cường, mở miệng gọi:
- Cục trưởng Thái.
- Chào anh, Tổng giám đốc Lục, có việc gì sao?
Thái Chấn Cường cũng không ngờ đến sự việc lại thành ra như vầy, chỉ là Lục Thiếu Hoa gọi anh ta, anh ta chỉ có thể tiến về phía trước một bước, xem tiếp theo Lục Thiếu Hoa có dặn dò gì không.