Thương Trường Đại Chiến

Chương 472

Trình độ tiếng Anh của Lục Thiếu Hoa cũng bình thường, có thể hiểu được người khác nói. Nhưng đi Mỹ tham gia hoạt động như thế, một chút sai sót sẽ xấu mặt. Lục Thiếu Hoa đường đường là một ông chủ lớn, để bị xấu mặt đương nhiên là không thể.

Nếu không thể để bị xấu mặt, mà tiếng Anh của Lục Thiếu Hoa lại không tốt, xem ra hắn chỉ có thể đưa theo trợ thủ để giúp mình, cần phải mang theo một phiên dịch. Điều này khiến cho Lục Thiếu Hoa không khỏi đau đầu, mang người không quen đi, Lục Thiếu Hoa lo lắng, đưa theo người quen đi thì hắn không chọn được người.

Đưa mắt nhìn khắp xung quanh bốn người ngồi trong phòng. Cuối cùng dừng lại ở một người, nhưng chỉ một lát lại quay đi chỗ khác. Nhìn đi nhìn lại mấy người Lưu Minh Chương.

Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa như vậy, mấy người Lưu Minh Chương đều không hiểu điều gì đang xảy ra. Đặc biệt ánh mắt Lục Thiếu Hoa nhìn họ như muốm lột trần họ làm họ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không lướt mắt một cách không có chủ ý. Một bên chọn người thích hợp, một mặt nghĩ người được chọn có thích hợp hay không.

Vốn dĩ Tần Tịch Thần đi cùng hắn là thích hợp nhất, cô không những đã ở Mỹ hơn mười năm, trình độ Anh ngữ không thể chê, mặt khác còn rất quen thuộc hoàn cảnh ở Mỹ. Thêm nữa cô lại là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng, đi thích hợp nhất.

Có điều, hiện tại mọi hoạt động của Tập đoàn Phượng Hoàng từ đầu đến cuối không thể thiếu cô cho nên, Tần Tịch Thần là không thể đi. Vì thế Lục Thiếu Hoa liền đưa mắt đến người khác. Ba người họ trình độ tiếng Anh đều không có vấn đề, có thể rất khả quan, chỉ có điều ai cũng có nhiệm vụ riêng, nên lại phải cân nhắc.

Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa dừng lại ở Lưu Minh Chương. Lục Thiếu Hoa cho rằng Lưu Minh Chương có thể thích hợp. Công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng chưa tham gia nhiều, anh ta vừa từ Mexico về, được nghỉ ngơi vài ngày mới bố trí nhiệm vụ. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, có thể cho anh ta đi cùng hắn sang Mỹ.

Lưu Minh Chương từng là phó tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng, tuy tầm mắt anh ta có hướng ra bên ngoài đôi chút nhưng anh ta vẫn là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Phượng Hoàng, vẫn là chuyên gia tài chính trẻ nhất Châu Á. Đến Mỹ với thân phận như thế mọi người cũng có cái nhìn tôn kính hơn.

Tất nhiên vẫn còn một người nữa có thể đi cùng hắn. Nếu nói là thích hợp thì phải là Lý Tông Ân. Song anh ta là quản lý của công ty hải ngoại. Hiện tại anh ta vừa được giao cho số tiền 20 tỷ đô la Mỹ để tiến hành hành động mới. Đợi anh ta nghỉ ngơi xong, sau vài ngày là bắt tay vào làm, thế này thì sao anh ta đi cho đươc.

Còn Lý Vân Thanh, anh ta muốn cũng không được, bên Hồng Kông có rất nhiều việc chờ anh ta giải quyết. Cho nên cuối cùng Lục Thiếu Hoa chọn Lưu Minh Chương.

Chỉ còn một tuần để chuẩn bị. Một tuần cũng là để Lưu Minh Chương nghỉ ngơi một chút. Sau đó sẽ cùng hắn lên đường sang Mỹ tham gia hoạt động.

Nên lập kế hoạch, có kế hoạch mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Lục Thiếu Hoa trực tiếp nói:

- Minh Chương. Tôi cho anh thời gian nghỉ ngơi một tuần, sau đó sang Mỹ cùng tôi. Mà này, anh vốn là phó Tổng giám đốc điều hành tập đoàn lần này chịu thiệt thòi một chút kiêm luôn phiên dịch đi nhé.

- Đi Mỹ?

Lưu Minh Chương nhíu mày hỏi.

- Ừ, đúng là đi Mỹ.

Nói xong Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Lưu Minh Chương phản ứng thế nào đã đưa ra giấy mời và nói:

- Nhìn đây sẽ biết

- Ừ!

Lưu Minh Chương nhận tờ giấy mời Lục Thiếu Hoa đưa cho mở ra xem.

Tờ giấy mời chuyền từ tay Tần Tịch Thần đến tay Lục Thiếu Hoa liền thu hút mọi ánh nhìn. Vừa rồi còn trong tay Lục Thiếu Hoa mấy người Lý Thanh Vân muốn tới xem nhưng còn ngượng ngùng. Hiện tại đã ở trong tay của Lưu Minh Chương mấy người họ tự nhiên có được cơ hội đều đến bên cạnh Lưu Minh Chương để xem.

Một lúc lâu sau, ba người mới xem xong. Lưu Minh Chương gấp tờ giấy mời vào, tuy nhiên anh ta không hỏi tại sao Lục Thiếu Hoa lại muốn anh ta là người phiên dịch mà ngạc nhiên hỏi:

- Tập đoàn chúng ta được xếp hạng?

Không sai, lần này nhận được thiếp mời chính là 50 tập đoàn mạnh nhất thế giới. Tập đoàn Phượng Hoàng xếp thứ 37, tuy là thứ hạng nằm gần cuối bảng nhưng cũng không vì thế mà thực lực của tập đoàn Phượng Hoàng bị suy giảm, Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm lắm thứ hạng được xếp .

Ngẫm lại cũng phải, thực lực hiện tại của Tập đoàn Phượng Hoàng chỉ sợ ngay đến tập đoàn xếp hạng thứ nhất cũng cảm thấy không bằng. Chẳng qua không công khai, không đưa ra bên ngoài. Nếu không thì tập đoàn xếp hạng thứ nhất cũng chỉ có thể đứng bên ngoài chứ làm gì có phần mà vào tranh hạng.

Chẳng qua Lục Thiếu Hoa không muốn bên ngoài biết quá rõ về thực lực của tập đoàn Phượng Hoàng, hắn cũng không phải cầm trong tay hàng trăm tỷ đô la Mỹ mà kiêu ngạo. Cũng không phải hắn không muốn kiêu ngạo, tự hào mà là Lục Thiếu Hoa biết rõ câu “Núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn”. Những lời này thật đúng. Những gia đình có sự kế thừa mấy trăm năm, mấy người họ có tài sản có thể gấp mấy chục lần Lục Thiếu Hoa, thậm chí là gấp trăm lần. Chỉ là do họ che dấu không công khai thôi. Hơn nữa những tập đoàn có thực lực vô cùng hùng mạnh và quyền lực này cũng không hề mang họ ra để xếp hạng.

Tất nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không phải vì có người so với hắn hơn hắn mà thấy bị đả kích. Hắn hiểu được chính mình có tiềm lực mạnh mẽ, sức mạnh tác dụng dần, về sau việc sánh vai với các gia tộc danh danh giá không phải không có cơ hội. Quan trọng là hắn luôn luôn cố gắng, lịch sử không thay đổi, thế thì danh hiệu gia tộc lâu đời không phải là không thể.

Lúc nào cũng vậy, Lục Thiếu Hoa đều biết rõ vị trí của mình, không cao không thấp. Việc Lưu Minh Chương cảm thấy ngạc nhiên Lục Thiếu Hoa cũng có thể lý giải. Nói thế nào đi nữa Lưu Minh Chương là nguyên lão của Tập đoàn Phượng Hoàng, nắm giữ toàn quyền về tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng, Tập đoàn Phượng Hoàng có bao nhiêu tiền anh ta cũng biết. Lúc này anh ta cảm thấy ngạc nhiên là bởi không biết có phải Tập đoàn Phượng Hoàng đã không đem toàn bộ tài sản công bố rộng rãi.

- Cuối tuần trước, tôi đã bảo Lý Vân Thanh công bố chuyện Tập đoàn Phượng Hoàng Hồng Kông và Tập đoàn Phượng Hoàng là một công ty.

Lục Thiếu Hoa nói nghe như có vẻ hơi lạc đề nhưng thực ra là giải thích nguyên nhân.

Lưu Minh Chương cũng là người thông minh, liền hiểu ngay. Tuy nhiên sau đó vẫn còn nghi ngờ:

- Cậu muốn lần này đích thân tham gia hoạt động sao? Cậu dự định công khai sao?

Lưu Minh Chương nói ra điểm mấu chốt, cùng là nói ra kế hoạch tiếp theo của Lục Thiếu Hoa. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa thấy hài lòng, gật đầu nói:

- Đúng, tôi cứ giấu mãi người ta lại tưởng tôi là một thằng nhóc xấu xa.

- Cậu? Thằng nhóc xấu xa. Chuyện vớ vấn!

Lưu Minh Chương nói xong thì rất tức giận. Hít thở sâu một hơi như muốn lấy lại bình tĩnh sau đó mới nói:

- Cậu chính là điển hình của việc giả chết bắt quạ. Ai bảo cậu là thằng nhóc xấu xa thì người đó gặp xui xẻo.

Lục Thiếu Hoa không nói gì. Tuy vậy nghĩ lại những năm gần đây, cảm thấy Lưu Minh Chương nói rất có đạo lý. Những năm gần đây, nói Lục Thiếu Hoa trở thành thằng nhóc xấu xa không phải vì tuổi tác và thân thế của hắn làm cho hoảng sợ mà vì bị Lục Thiếu Hoa hung hăng chỉnh đốn một chút, quả thật hơi giả chết bắt quạ.

Lắc đầu cười khổ, Lục Thiếu Hoa có chút xúc động nói:

- Minh Chương các anh đang ở Mexico, suốt ngày nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoáng và tỉ giá hối đoái, có khả năng không biết tình hình thực tế của bên kia. Cũng bởi vì tôi không lộ diện nên không có ảnh hưởng gì. Nên khiến cho nhiều người đến nhòm ngó. Lần này được lọt vào bảng xếp hạng, có thể làm cho Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta nổi tiếng, đồng thời tôi cũng có thể khuếch trương một chút ảnh hưởng đối với thế giới. Dù sao đó là việc không sớm thì muộn cũng phải làm.

Lục Thiếu Hoa không bao giờ nghĩ sẽ mai danh ẩn tích mãi, có điều trước đây cảm thấy thời cơ chưa đến. Hiện nay, thời cơ chưa thực sự tới, nhưng lại có được cơ hội tốt, một diễn đàn lớn đang chờ Lục Thiếu Hoa là nhân vật chính. Vì thế Lục Thiếu Hoa mới quyết định công khai hoạt động, thay đổi kế hoạch trước kia.

Nhưng lời nói của Lục Thiếu Hoa lại làm cho Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân sửng sốt. Bọn họ thời điểm đó, Lục Thiếu Hoa vội vàng về nước trong khi bên Mexico đang ở trong thời kỳ mấu chốt. Thật ra bọn họ cũng không chú ý xem là có việc gì.

- Ừ.

Lưu Minh Chương lên tiếng hỏi. Cũng giống như Lý Tông Ân, muốn biết đó là vấn đề gì:

- Bên Thâm Quyến có vấn đề gì thế?

Lục Thiếu Hoa không trả lời mà đưa mắt ra hiệu cho Lý Vân Thanh.

Thấy Lục Thiếu Hoa ra hiệu, Lý Vân Thanh hiểu ý, khẽ gật đầu. Đứng lên nhẹ nhàng giải thích cho mấy người Lưu Minh Chương.

Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Vân Thanh nói suốt ba tiếng đó, mới đem hết sự việc lúc đó nói để Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hiểu.

Hai người có phản ứng khác nhau, Lý Tông Ân thì bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên nhìn vẻ mặt cũng không được tốt lắm, giống như người tức giận.

Lưu Minh Chương thì không thế, nghe xong anh ta liền nổi nóng. Quá trình phát triển của Tập đoàn Phượng Hoàng anh ta đều tham gia. Đến bây giờ đã 8 năm trời, đối với tập đoàn có rất nhiều tình cảm. Vẻ mặt rất giận dữ, nói:

- Tiểu Hoa, cậu đưa cho tôi hai mươi tỷ tôi sẽ tôi sẽ tạo ra một cuộc khủng hoảng tài chính.

Hai mươi tỷ, chỉ cần hai mươi tỷ, Lục Thiếu Hoa không nghi ngờ việc Lưu Minh Chương nói mạnh miệng như vậy. Lấy việc trong nước vừa mới mở cửa hệ thống tài chính, có rất nhiều cơ hội, đang đứng ở giai đoạn thử thách. Nếu thật sự cấp cho Lưu Minh Chương hai mươi tỷ, đúng là Lưu Minh Chương có thể ở trong nước tạo ra một cuộc khủng hoảng tài chính.

Lắc đầu cười đau khổ, Lục Thiếu Hoa mới nói:

- Thôi, sự việc đã trôi qua rồi. Hơn nữa cấp cao đã cũng đã cho tôi câu trả lời thuyết phục rồi, không nói đến chuyện này nữa.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa hiển nhiên không nói tiếp chuyện ở Thâm Quyến nữa. Nói sang chuyện khác:

- Một tuần sau anh cùng tôi đi Mỹ, chuyện này đến đây thôi.

- Được!

Lưu Minh Chương gật đầu, mỉm cười:

- Ha ha! Được đi du lịch miễn phí, chi phí được thanh toán, cho phép mang theo người nhà, có lợi, không hề có hại gì.

- Anh đấy!

Lục Thiếu Hoa nghiêm mặt, thiếu chút nữa khiến Lưu Minh Chương tức chết, tức giận quát.
Bình Luận (0)
Comment