Đoàn người Lục Thiếu Hoa buộc phải chuyển đến một khách sạn cách rất xa khách sạn ban đầu. Trên đường đi, phát hiện có nhiều người theo dõi, có điều những kẻ theo dõi không theo Lục Thiếu Hoa vào khách sạn, mà đều mất tích một cách thần bí.
Đúng vậy, chúng mất tích một cách thần bí, bởi vì tất cả bọn chúng đều bị Lục Thiếu Hoa ra lệnh cho Lý Chí Kiệt cho người bắt lại.
Lục Thiếu Hoa bắt người là có mục đích của hắn. Hắn muốn để Đường Đại Hâm nhận diện xem bọn chúng có phải là bọn người nổ súng tối hôm qua không. Nếu đúng, hắn sẽ không tha cho cho bọn chúng.
Lúc Lục Thiếu Hoa biết Lý Thượng Khuê không nguy hiểm đến tính mạng đã hỏi Đường Đại Hâm có thấy rõ mặt mũi của bọn chúng hay không, lúc đó Đường Đại Hâm trả lời là có. Cho nên Lục Thiếu Hoa tìm bọn chúng là chuẩn bị ăn miếng trả miếng.
Dĩ nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không dám khẳng định những theo dõi và những người tối qua là cùng một bọn. Bởi vậy hắn chỉ để cho Lý Chí Kiệt bắt lại mà không giết ngay tại chỗ.
Chuyện báo thù là tất nhiên, hơn nữa còn phải tiêu diệt hoàn toàn tổ chức này. Có điều, hắn muốn thong thả tiến hành từng bước một, trước hết tìm được những người nổ súng tối hôm qua, coi như có thể tra được ít tin tức, có thể tìm hiểu về tổ chức kia, một công đôi việc, một hòn đá ném hai chim.
Sau khi bắt được người, Lý Chí Kiệt sẽ đưa chúng đến một nơi bí mật, giam lại, đoàn người của Lục Thiếu Hoa làm như không có chuyện gì, chuyển vào khách sạn.
Bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
- Anh Hâm này, hôm nay các anh đi nhận diện xem mấy tên theo dõi chúng ta có phải là bọn tối hôm qua không?
Lục Thiếu Hoa ra lệnh.
- Được.
Đường Đại Hâm đáp, vội đứng lên, định dẫn hai em cùng đi, nhưng mới được hai bước, y dừng lại, hỏi:
- Nếu đúng là bọn chúng thì sao?
Lục Thiếu Hoa không đáp ngay, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Hỏi về tình hình của tổ chức đó, sau đó...
Nói nửa chừng, Lục Thiếu Hoa không nói tiếp mà dùng tay ra hiệu, làm một động tác quét ngang cổ họng, ý tứ rất rõ ràng: Giết!
Lục Thiếu Hoa sẽ không tha cho người dám nổ súng bắn mấy người Lý Thượng Khuê, làm họ suýt nữa mất mạng. Giết chúng chỉ là đòi lại món nợ mà thôi, nhưng đó mới chỉ là món khai vị, bữa tiệc lớn vẫn còn ở phía sau.
- Được.
Đường Đại Hâm dẫn hai em và mười hai vệ sĩ rời đi.
Sau khi Đường Đại Hâm đi rồi, Lý Chí Kiệt lên tiếng:
- Tiểu Hoa này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cậu ở Mỹ quá nguy hiểm. Tôi đề nghị cậu về Hồng Kông trước đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết được rồi.
- Không.
Lục Thiếu Hoa từ chối.
- Cậu không yên tâm à?
Lý Chí Kiệt nhíu mày, hỏi, rồi lại nói:
- Tôi biết tính cách của cậu, cậu muốn nhổ cỏ tận gốc. Cậu cứ yên tâm, tôi theo ý của cậu mà làm.
Dừng một chút, không đợi Lục Thiếu Hoa trả lời, lại nói tiếp:
- Tôi mang tới đây một trăm người, vũ khí cũng không phải là đầy đủ và mạnh mẽ nhất, an toàn của cậu rất khó bảo đảm.
Lý Chí Kiệt rất lo lắng cho sự an toàn của Lục Thiếu Hoa, dù sao Mỹ không phải là địa bàn của mấy người họ. Đây gọi là hổ xuống đồng bằng cũng phải sợ chó, nhất định rất nguy hiểm.
- Người không đủ thì tăng cường thêm, một trăm không đủ thì hai trăm, hai trăm không đủ thì một ngàn. Nếu như một ngàn vẫn không đủ thì đem cả đoàn Hổ Gầm sang đây cho tôi.
Lục Thiếu Hoa càng nói càng kích động, giọng điệu cũng trở nên hết sức kiên quyết.
- Còn nữa, vũ khí không chuẩn bị được thì tìm biện pháp đưa từ bên kia sang đây. Nếu vẫn không xong thì liên lạc với bọn buôn lậu súng bên Mỹ này mà mua, xuất nhiều tiền ra mua.
Nước nào cũng đều có người buôn lậu vũ khí, Mỹ cũng vậy, chẳng những có kẻ buôn vũ khí mà còn là vũ khí có hỏa lực mạnh. Không thể mang được súng đạn sang đây thì dùng tiền mà mua, cho dù mua tên lửa cũng vẫn được. Nhưng nếu có thể mua được súng ống đạn dược ở Mỹ, tại sao lúc sang đây Lục Thiếu Hoa không để cho Lý Thượng Khuê trang bị vũ khí?
Thật ra cũng không có gì khó hiểu, Lục Thiếu Hoa tới Mỹ, không có ý định ở lâu, chỉ muốn ở lại vài ba ngày rồi quay về Hồng Kông, Hắn cho là không cần thiết chuẩn bị súng ống đạn dược, Nhưng đó là sự chủ quan trong nhất thời của hắn, khiến cho bị tổn thất như vậy.
- Vậy thì được rồi, tôi lập tức điều người và vũ khí sang đây.
Lý Chí Kiệt còn có thể nói gì, đành lựa chọn thỏa hiệp.
- Điều nhiều người giỏi sang đây cho tôi, tôi không tin rồng dữ không thắng được rắn cậy gần hang.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại nói:
- Còn nữa, tiếp tục điều tra tổ chức buôn lậu súng ống kia, còn những tên lãnh đạo cao cấp nhất của chúng khi đã điều tra xong, tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Theo tin tình báo của Lý Chí Kiệt, đối phương là một tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược là chính, mà hiện nay, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm hiện lại tham gia vào việc kinh doanh đạn dược súng ống, đã không có khả năng cùng hợp tác, lại trở mặt thành thù, có thể thừa dịp này kinh doanh khai thác nghiệp vụ, thôn tính việc kinh doanh súng ống của đối phương
Lý Chí Kiệt có pha chút thâm ý nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, rất rõ ràng Lý Chí Kiệt thấy được một chút thủ đoạn của hắn, tuy nhiên gã cũng không nói ra, gật đầu, sau đó nói:
- Việc này không thành vấn đề, nhưng vũ khí hạng nặng phải nhập cảnh sợ khó khăn.
- Nếu khó khăn thì đừng mang vũ khí từ Châu Phi sang đây, trực tiếp tìm mua ở Mỹ đi.
Lục Thiếu Hoa phất tay, thản nhiên như đang nói chuyện phiếm. Sau khi nói xong, cau mày lại, như đang nghĩ đến điều gì đó, dừng một hồi rồi nói:
- Nhân tiện báo với bên Căn cứ, bảo họ nghiên cứu một loại súng đặc biệt, ừm, một loại súng có thể qua mặt được máy kiểm tra vũ khí, dù đi tới đâu cũng đều có thể mang theo để phòng thân.
- Được.
Lý Chí Kiệt đáp rồi lại hỏi:
- Cậu còn căn dặn điều gì nữa không, nếu không thì tôi đi lên lạc với bên kia ngay.
Lục Thiếu Hoa không trả lời ngay, suy nghĩ một chút, sau đó nói với vẻ lo âu:
- Anh vừa nói là tổ chức buôn lậu súng ống lớn nhất Châu Âu, như vậy thế lực của bọn chúng hẳn là rất lớn, ừ, như vậy đi, báo cho Hổ Gầm để cho họ phối hợp hành động với chúng ta bên này.
- Việc này thì cậu yên tâm đi, Tiền Khiêm biết phải làm gì mà.
Lý Chí Kiệt nói.
Đúng là như vậy, Tiền Khiêm biết phải làm gì. Sau khi Lý Chí Kiệt nhận được được tin của Lục Thiếu Hoa liền bắt tay vào điều tra. Khi có kết quả, gã báo cho Tiền Khiêm và Tạ Kiên Vĩ biết, đương nhiên Tiền Khiêm biết nên làm gì, Lục Thiếu Hoa không cần phải nhắc nhở.
- Chuyện đó cũng không có gì, điều chủ yếu là chúng ta phải tra ra bọn người đã trợ giúp chúng, chúng ta sẽ dễ đối phó hơn.
Chỉ biết đối phương là một tổ chức lớn buôn súng ống đạn dược, không biết kẻ cầm đầu giấu mặt là ai, Lục Thiếu Hoa cũng không thể làm gì được ngoài việc đợi điều tra xong, trước tiên sẽ diệt trừ tên cầm đầu, rồi mới giải quyết mọi việc cho tốt đẹp được.
- Cho tôi ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho cậu một câu trả lời làm hài lòng cậu.
- Ừ, cho anh ba ngày.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi nói:
- Anh đi liên hệ sắp xếp mọi chuyện trước đi, những chuyện khác chờ sau khi gọi điện thoại xong rồi hãy nói.
Căn bản là mọi việc đã bố trí xong, hơn nữa đoàn Hổ Gầm ở cách Mỹ khá xa, không điều người sang đây trước, Lục Thiếu Hoa không thể yên lòng. Lý Chí Kiệt không nói gì, gật đầu đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, gọi điện sang Châu Phi.
Không bao lâu, Lý Chí Kiệt quay lại bên Lục Thiếu Hoa ngồi xuống, nói:
- Anh Quốc Bang đã biết chuyện bên này, anh ấy đã bắt đầu khởi hành, khoảng tối nay sẽ tới đây.
- À!
Lục Thiếu Hoa không bất ngờ về việc này, Trần Quốc Bang biết hắn gặp chuyện ở bên Mỹ này, nhất định là muốn sang đây ngay, đó là điều Lục Thiếu Hoa đã dự liệu từ trước vì hắn quá hiểu tính cách của Trần Quốc Bang.
- Anh ấy muốn tới thì cứ tới, không sao cả.
Nhắc tới Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa lại nhớ đến chuyện lần trước ở Châu Phi, nếu không có anh đỡ cho hắn một viên đạn thì không biết bây giờ hắn có còn sống không nữa.
Có điều lần này không thể so sánh với lần trước, lần trước kẻ thù phục sẵn để chờ hắn, còn lần này, hắn đang ở trong địa bàn của đối phương. Tuy vậy, Lục Thiếu Hoa không hề lo lắng, dù sao Lý Chí Kiệt đã mang theo một trăm lính đánh thuê có năng lực chiến đấu rất cao, hơn nữa họ đều trang bị vũ khí, một trăm người có thể đối phó hai, ba trăm người.
Đối phương có thể phái hai, ba trăm người để đối phó Lục Thiếu Hoa sao? Rõ ràng đối phương có khả năng làm điều đó, ra quân một cách ồ ạt, cho dù chúng không biết Lục Thiếu Hoa là ông chủ giấu mặt của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, nhưng dù sao hắn là chủ tịch của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Hơn nữa Lý Chí Kiệt công khai mang tới mười hai người, cón tám mươi tám người còn ẩn mặt, đối phương không thể phát hiện, cho nên, Lục Thiếu Hoa đoán là có khả năng đối phương phái rất nhiều người đến đối phó với hắn.
Chỉ cần sống sót qua hôm nay, nghĩa là qua được mười mấy tiếng nữa, Lục Thiếu Hoa sẽ không sợ, vì người bên Châu Phi sẽ tới nơi, đến lúc đó cho dù đối phương có phái ra mấy trăm người đối phó hắn thì cũng không chẳng sao.
Mỹ là một quốc gia kiểm soát rất chặt chẽ về an ninh, cho dù thế lực của đối phương có lớn tới đâu cũng không dám công khai phái mấy trăm người tấn công đoàn người của hắn, cho nên, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn yên tâm, tối đa thì chúng chỉ phái tới chừng vài chục người mà thôi.
Mà mấy chục người thì làm được gì? Ở khách sạn này, đều đã được canh phòng, chúng vừa đến cửa thì đã bị giết chết. Cho nên, vừa nghe Trần Quốc Bang muốn sang đây, Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng.
- Những chuyện khác không cần chú ý tới, nhiệm vụ của anh là tra rõ tin tức về bọn chúng.
Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa còn đặc biệt dặn dò một phen.
Kết quả sẽ như thế nào, Lục Thiếu Hoa rất mong đợi.