Thương Trường Đại Chiến

Chương 487

Lục Thiếu Hoa vốn định đi, nhưng bước được hai bước thì dừng lại. Lúc vừa bước đi, Lục Thiếu Hoa chợt nhớ một chuyện mà hắn rất quan tâm, cho nên không thể không dừng lại hỏi. Bằng không hắn sẽ luôn lo nghĩ và cảm thấy trong lòng không thoải mái.

- Ngoài việc điều tra về gia tộc Brown, còn tra được chuyện gì khác không?
Lục Thiếu Hoa trầm giọng hỏi.

Từ đầu tới giờ, Lục Thiếu Hoa đều cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy, một tổ chức chủ yếu dựa vào buôn lậu vũ khí không thể nào dễ dàng gây thù chuốc oán với Tập đoàn Phượng Hoàng, dù chúng có làm việc bắt cóc thuê, thì cũng không thể dễ dàng bắt cóc Lục Thiếu Hoa!

Cho nên, Lục Thiếu Hoa cho rằng chuyện này còn có người khác giật dây, sau khi hắn nghe là đã điều tra ra gia tộc Brown, mới có thể hỏi như vậy về vấn đề này.

Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang cũng nghĩ là chuyện này không đơn giản, cũng nghi ngờ là sau chuyện này còn có người khác giật dây, cho nên Lục Thiếu Hoa vừa hỏi như vậy, họ đều rõ ý của hắn.
- Tạm thời không điều tra được gì khác.
Lý Chí Kiệt trả lời.

Không có kết quả như mong muốn, Lục Thiếu Hoa thấy thất vọng, nhưng hắn vẫn giữ ý kiến của mình, lãnh đạm nói:
- Tiếp tục điều tra, không được bỏ qua.
- Tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Lý Chí Kiệt đáp.

Lục Thiếu Hoa rời khỏi đại sảnh của khách sạn, trở lại phòng tổng thống nghỉ ngơi, để Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt bàn bạc phương án hành động, còn hắn chui vào chăn, giấc ngủ đến thật nhanh.

Khi hắn tỉnh lại đã là buổi trưa. Hắn kêu một ít thức ăn, ăn xong trở lại đại sảnh, ngồi xuống salon, nhìn thoáng qua Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt, hỏi:
- Bàn bạc thế nào rồi? Có kết quả chưa?
Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt cùng gật đầu, liếc nhìn nhau trao đổi bằng mắt một cách ăn ý, rồi Trần Quốc Bang lên tiếng:
- Phương án hành động về cơ bản đã vạch ra xong. Chờ bọn chúng tập trung lại một chỗ rồi tiêu diệt. Chỉ có điều là lực lượng bảo vệ chỗ ở của bọn chúng hẳn là rất nghiêm ngặt, e là sẽ rất khó tấn công trực diện.
- Không thể tấn công trực diện!
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, nói rồi bổ sung:
- Gia tộc Brown buôn bán vũ khí, nơi ở của chúng sẽ không ít vũ khí, nếu tấn công trực diện, hai bên bắn nhau, cho dù kết quả thế nào thì tổn thất của chúng ta sẽ rất thê thảm và nghiêm trọng.

Giết địch mười ngàn, tổn thất tám ngàn, đương nhiên là Lục Thiếu Hoa hiểu lời này, cũng vì hiểu như vậy nên hắn mới bác ngay phương án tấn công trực diện.
- Ừ.
Trần Quốc Bang gật đầu rồi nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên, hai người chúng tôi đã bàn bạc về việc phái một tiểu đội đột nhập vào trước, dùng cách ám sát để tiêu diệt lực lượng phòng thủ bên ngoài, sau cùng mới tấn công vào đại bản doanh của bọn chúng.

Lục Thiếu Hoa không cần nhìn thấy biệt thự của gia tộc Brown cũng biết nhất định đó là một biệt thự kiểu trang viên, hoặc là một nông trại rất lớn. Trong trường hợp này, ở vòng ngoài nhất định có rất nhiều người. Nếu như cùng lực lượng vòng ngoài chạm súng, làm kinh động bọn ở bên trong thì sau đó có muốn tấn công trực diện sẽ không dễ dàng.
- Dùng cách ám sát là hay nhất, nhưng cũng phải kết hợp với tình hình cụ thể.
Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ khẳng định đồng thời cũng đưa ra đề nghị.
- Nhất định rồi.
Lý Chí Kiệt cũng phụ họa, sau đó lại nói:
- Tôi đã phái người đi tới chỗ ở của gia tộc Brown thăm dò địa hình, không bao lâu nữa sẽ biết rõ ràng về địa hình nơi đó.

Địa hình là yếu tố rất quan trọng, đặc biệt là mức độ chi tiết của nó. Có bản đồ địa hình là có thể phân tích cơ bản tình hình của lực lượng đóng vòng ngoài, phương án hành động cũng tùy theo đó mà thay đổi chút ít.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, lại nói tiếp:
Ngoài điều đó ra, phương án cũng không thể chỉ có một, phải có vài ba phương án thay thế, nếu phương án thứ nhất thất bại thì thay bằng phương án thứ hai hay thứ ba.

Lục Thiếu Hoa không phải là người trong nghề, nhưng đâu phải hễ chưa thấy heo chạy là chưa từng ăn thịt heo đâu? Có nhiều thứ không cần phải trải qua mới biết, là người sống qua hai đời, Lục Thiếu Hoa hiểu biết một chút về chuyện này cũng là bình thường.
- Chúng tôi đã suy nghĩ đến một phương án.
Trần Quốc Bang bình thản nói một câu, rồi giải thích:
- Việc họp mặt mỗi năm một lần của gia tộc Brown là cơ hôi ngàn năm một thuở cho chúng ta, chúng ta muốn ra tay một lần diệt hết bọn chúng thì phải nắm lấy cơ hội này. Vì nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng, cho nên, hành động lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

Trần Quốc Bang dừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Bởi vì chỉ được phép thành công, cho nên, không thể có chuyện rút lui mà chúng ta không có lựa chọn nào khác là bất chấp khó khăn, kiên quyết xông lên. Nếu như ám sát bị phát hiện, chúng ta vẫn phải tiếp tục xông lên, cho nên phương án dự bị là tấn công mạnh mẽ.

Lý Chí Kiệt gật đầu đồng ý với Trần Quốc Bang, cho Lục Thiếu Hoa thấy phương án mà họ vừa bàn bạc và chuẩn bị là “tấn công mạnh mẽ”.

Nhất định phải tiêu diệt gia tộc Brown, mà dịp bọn chúng họp mặt lần này là cơ hội ngàn năm có một, nếu không nắm lấy cơ hội này, để cho bọn chúng phân tán ra thì càng thêm phiền phức.
- Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa kêu lên tán thành, nói:
- Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt nhận thấy Lục Thiếu Hoa có vẻ hơi bi quan, để làm hắn yên tâm hơn, Trần Quốc Bang nói:
- Căn cứ vào tin tức trong tài liệu, gia tộc Brown tiến hành cuộc họp mặt trong trang trại rất rộng gần biệt thự, theo ước đoán của tôi thì lực lượng đóng ở vòng ngoài có chừng một trăm đến một trăm năm mươi người. Nếu như thuận lợi, thì im hơi lặng tiếng giải quyết gọn bọn bên ngoài cũng không phải là việc khó.

- Nếu được như vậy là hay nhất.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, vẻ âm trầm trên khuôn mặt đã biến mất, nói một cách nghiêm túc:
- Nếu không được thì tám ống phóng rốc- két đều nhắm ngay mục tiêu mà khai hỏa. À, còn có một điểm cần lưu ý là phải bao vây chúng, trước khi hành động phải bao vây chúng lại để phòng ngừa trường hợp có người trốn thoát.

Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa không đợi Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt xen vào, lại nói:
- Nếu nhân viên của chúng ta bên này không đủ mạnh, lập tức điều người sang đây đi. Thời gian còn có ba ngày, vậy là đủ.
- Chuyện điều người đã liên lạc với bên Châu Phi rồi, họ đang tuyển lựa.
Lý Chí Kiệt trầm giọng nói.
- Tốt!
Rốt cục, nét mặt Lục Thiếu Hoa đã hơi tươi cười, tỏ vẻ hài lòng đối với việc làm của Lý Chí Kiệt, nhưng vừa dứt tiếng thì đôi mày của hắn đã nhíu lại, một lúc lâu sau cất tiếng hỏi:
- À, đúng rồi, Căn cứ bên Châu Phi của chúng ta không phải là đang nghiên cứu máy bay tàng hình sao? Loại máy bay tàng hình này có thể tránh được ra- đa của Mỹ không?

Những cái khác thì Lục Thiếu Hoa không có nhưng về kỹ thuật quân sự tiên tiến lại rất nhiều, mấy năm vừa rồi tiền đầu tư đổ vào việc nghiên cứu gia tăng mạnh, máy bay tàng hình là một trong số các hạng mục trọng điểm.

- Việc này tôi không rõ lắm, phải hỏi Kiên Vĩ mới biết được.
Lý Chí Kiệt lắc đầu, nói.
- Vậy thì hỏi ngay đi, để cho họ đánh giá, nếu có thể tránh được ra - đa của Mỹ thì phái hai chiếc máy bay chiến đấu tàng hình sang đây, không phải để tham gia chiến đấu mà khi nào cần thì phối hợp để hỗ trợ.
Lục Thiếu Hoa nói.

Máy bay chiến đấu có thể coi là vũ khí gây sát thương lớn, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa phái hai máy bay cũng không định để chúng tham gia chiến đấu, mà là phối hợp, khi cần thiết mới ra tay. Đúng vậy, khi cần thiết máy bay mới ra tay để bảo đảm kế hoạch chắc chắn thành công, còn nếu không cần thiết thì máy bay chỉ phụ trách việc giám sát.

Lục Thiếu Hoa suy nghĩ rất nhiều. tiêu diệt gia tộc Brown là điều phải làm, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng phải nghĩ đến hậu quả, nếu sử dụng máy bay chiến đấu, làm sao chính phủ Mỹ không quan tâm?

Nếu chỉ là một loại súng thì chính phủ Mỹ có thể xem như là một cuộc đối đầu giữa hai thế lực ngầm, chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, chính phủ sẽ không quá chú ý tới, mọi chuyện sẽ không đi quá xa, theo hướng mà Lục Thiếu Hoa không mong muốn.

- Tôi đi liên lạc với bên kia ngay đây.
Lý Chí Kiệt nói ngắn gọn.

Lý Chí Kiệt đi gọi điện, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang cũng không ngồi không. Lục Thiếu Hoa đem một số chuyện mà hắn suy tính nói hết ra.

Chiến đấu cùng với rút lui là hai vấn đề chính mà Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh. Hắn cũng trao đổi với Trần Quốc Bang về những vấn đề mà Trần Quốc Bang và Lý Chí Kiệt bàn bạc, đem phương án của hai người nói ra, cùng Lục Thiếu Hoa thảo luận. Cuối cùng mới cùng nhất trí phương án hành động.

Chừng mười lăm phút sau, sau khi gọi điện xong, Lý Chí Kiệt trở lại ngồi trên salon, Vẻ mặt gã có vẻ hưng phấn, khẩn cấp nói:
- Tôi đã hỏi rồi, máy bay chiến đấu tàng hình của chúng ta có thể tránh được ra-đa của Mỹ. Tôi đã bảo Tạ Kiên Vĩ chuẩn bị phái sang đây hai chiếc.
- Tốt lắm.

Lục Thiếu Hoa cũng có phần hưng phấn, có hai chiếc máy bay chiến đấu phối hợp hành động, kế hoạch bảo đảm thành công, hắn đổi đề tài:
- Các thành viên trong gia tộc Brown ngã xuống nhưng tổ chức của chúng vẫn còn đó, cho nên phải cho đoàn Hổ Gầm phối hợp hành động xóa sạch hoàn toàn tổ chức của bọn chúng.
- Những vấn đề này hồi trưa tôi đã cùng anh Tiền Khiêm bàn bạc rồi, tài liệu cũng có của bên tình báo cũng đã gửi sang bên kia, hẳn là không có vấn đề gì.
Lý Chí Kiệt rất có lòng tin đối với Tiền Khiêm, nói chuyện này, mặt gã rất nhẹ nhàng.

Lục Thiếu Hoa biết năng lực của Tiền Khiêm, y có bản lĩnh đảm đương một mình một cõi, Lục Thiếu Hoa tương đối yên tâm, khoát tay một cái, lại nói:

- Việc đoạt lấy công việc làm ăn của gia tộc Brown cũng không thể lơ là, phải chuẩn bị sẵn sàng, khi kết thúc cuộc chiến lập tức tiến vào chiếm giữ và tiếp nhận việc kinh doanh của bọn chúng.

Hổ Gầm đã có kinh nghiệm trong kinh doanh vũ khí, không cần Lục Thiếu Hoa dặn dò nhiều lời cũng biết phải làm sao. Lục Thiếu Hoa hiểu điểm này nên mới không nói nhiều, chỉ là thuận miệng căn dặn thế thôi.

- Mấy việc này không thành vấn đề.
Lý Chí Kiệt gật đầu nói.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa đáp, sau đó hắn suy xét một lúc xem có để lộ điều gì không, sau khi xác định là không có, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Chuyện căn bản cứ như vậy đi, chi tiết cụ thể thì các anh cần cân nhắc thêm nữa, cùng với bên Châu Phi phối hợp, đợi ba ngày sau sẽ bắt đầu hành động.
- Rõ.
- Rõ.
Bình Luận (0)
Comment