Thương Trường Đại Chiến

Chương 50

Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương tiến vào sở giao dịch chứng khoán. Lúc này thị trường chứng khoán mới bắt đầu giao dịch. Vừa vào đến cửa, Lưu Minh Chương bắt đầu giới thiệu một cách cụ thể cơ cấu của một sở giao dịch chứng khoán:
- Bên ngoài đại sảnh là khu vực dành cho khách giao dịch lẻ. Bên trái và bên phải đều là khu vực dành cho khách giao dịch hạng thường. Còn trên lầu là khu vực giao dịch dành cho khách VIP với các căn phòng riêng biệt hạng sang.

Trong lúc Lưu Minh Chương đang giới thiệu thì Lục Thiếu Hoa thỉnh thoảng lại gật đầu, nhưng hắn không nhìn những gì mà Lưu Minh Chương giới thiệu mà lại chăm chú nhìn vào gương mặt của những người khách lẻ đang giao dịch cổ phiếu. Có thể nhìn thấy được niềm vui đang thể hiện trên nét mặt từng người. Có người vui sướng, kích động thậm chí còn lớn tiếng la to. Lục Thiếu Hoa tuy không hiểu tiếng Nhật nhưng nhìn động tác và vẻ mặt của những người này thì không khó đoán ra vì cổ phiếu tăng giá mà sinh ra cao hứng.

- Ai! Có lẽ tuần sau, các người sẽ không cười nổi nữa.
May mắn thay, Lục Thiếu Hoa không nói được tiếng Nhật cho nên người bên cạnh không thể hiểu hắn đang nói cái gì.

Nhìn những nhà đầu tư vìcổ phiếu tăng giá nên tỏ ra vui mừng nhưng khi cổ phiếu giảm giá thì lại có người tìm đến cái chết, Lục Thiếu Hoa chỉ biết lắc đầu bởi vì hắn hiểu rõ trong thị trường chứng khoán đều xảy ra tình trạng cá lớn nuốt cá bé, cá bé thì nuốt cá bé hơn. Đây là hiện tượng sinh tồn bình thường trong tự nhiên. Đối với thị trường chứng khoán cũng vậy. Những khách giao dịch lẻ mãi mãi chỉ là quân cờ mà thôi.

- Anh Lưu, cần làm những thủ tục gì ?
Lục Thiếu Hoa thật sự không hiểu biết nhiều, do đó hắn cảm thấy nên hỏi trước Lưu Minh Chương một chút thì hay hơn.

- Đúng rồi, anh quên hỏi em. Em dự định đầu tư bao nhiêu vốn?
Lưu Minh Chương dường như đến bây giờ mới sực nhớ ra rốt cuộc Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền để đầu tư.

- Một triệu!
Lục Thiếu Hoa bình thản nói, giống như tiền chỉ là rác mà thôi.

- Ừ, một triệu đô la Hồng Kong cũng đủ để tham gia vị trí của hạng khách bình thường.
Lưu Minh Chương gật gù. Đối với y, con số này không có gì đặc biệt. Trước kia ở Nhật Bản, y thường giúp những khách hàng bình thường kinh doanh cổ phiếu, nguồn vốn cũng không ít hơn một triệu đô la Hồng Kông.

- Không phải đô la Hồng Kông mà là đô la Mỹ.

- Cái gì? Đô la Mỹ?
Lưu Minh Chương ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Hoa thầm hỏi:
- Một đứa trẻ chín tuổi làm sao có được một triệu đô la Mỹ?
Những năm của thập niên 80 tại Hồng Kong, một người giàu có có thể bỏ ra một triệu đô la Hồng Kong để mua cổ phiếu nhưng một triệu đô la Mỹ thì lại khác. Tỉ suất hối đoái giữa đô la Hồng Kong với đô la Mỹ đại khái là 1:2 đến 1:3. Cho nên một triệu đô la Mỹ sẽ khoảng hơn hai triệu đến ba triệu đô la Hồng Kông.

- Anh Lưu có vấn đề gì không?
Lục Thiếu Hoa rất là có hứng thú với Lưu Minh Chương. Hiện tại Lục Thiếu Hoa không có người môi giới chứng khoán tài giỏi giúp cho hắn. Lưu Minh Chương rất am hiểu về phương pháp thao tác của thị trường chứng khoán Nhật Bản. Đích thực đây chính là người mà hắn đang cần.

- Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!
Lưu Minh Chương liên tục lặp lại câu nói, sắc mặt đã trở lại bình thường.

- Thôi, chúng ta đi lo các thủ tục cần thiết cho công việc đi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu. Phản ứng của Lưu Minh Chương khiến cho hắn cảm thấy hài lòng.

- Ừ, đúng rồi! Với một triệu đô la Mỹ chúng ta có thể được sắp xếp ở khu giao dịch VIP.
Lưu Minh Chương hướng tới phòng giao dịch VIP với vẻ mặt kích động. Đối với người môi giới chứng khoán mà nói, có thể tiến vào khu giao dịch VIP và có được một phòng VIP thì chứng tỏ đó là người có đẳng cấp. Cho nên Lưu Minh Chương mới kích động như vậy.

Trong lúc quan sát Lưu Minh Chương giải quyết các thủ tục, Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ mình đã chọn không lầm người. Lưu Minh Chương đúng là hạng người khiến cho người khác phải vô cùng hài lòng trong phong cách làm việc của mình. Tất cả đều được y giải quyết nhanh gọn sau khi Lục Thiếu Hoa điền số tài khoản và ký tên. Khi đã hoàn tất các thủ tục, quả nhiên như Lưu Minh Chương đã nói, họ được an bài tại khu giao dịch VIP.

Khu giao dịch VIP tọa lạc tại lầu hai của sở giao dịch chứng khoán. Lưu Minh Chương dường như rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng dẫn Lục Thiếu Hoa vào một phòng giao dịch mang số 88. Khi đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì bị Lục Thiếu Hoa ngăn lại. Tuy hắn không am hiểu tiếng Nhật cho lắm nhưng theo ngôn ngữ của đại lục thì con số 88 nói lên điều gì? A! Đúng rồi, là con số “may mắn”.

Nghe Lục Thiếu Hoa thốt lên, Lưu Minh Chương hết nhìn hắn rồi nhìn về số phòng. Ừ, đúng rồi! Đích thực là con số “may mắn”.

- Vào đi thôi! Chúng ta làm quen với hoàn cảnh một chút.
Lục Thiếu Hoa chăm chú nhìn vào con số 88, trong lòng cảm thấy hăng hái hơn:
- Tôi nhất định phải thành công, nhất định phải thành công.

- Ừm!

Bên trong phòng VIP, không khí rất yên tĩnh. Lục Thiếu Hoa ngồi xuống ghế sa-lông, bắt đầu nhắm mắt định thần, còn Lưu Minh Chương thì dường như quá quen thuộc với nơi này.

- Đã hoàn toàn quen với nơi này.
Lưu Minh Chương đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa cất tiếng nói.

- Dạ, em muốn nghỉ ngơi trước một chút để tịnh dưỡng tinh thần.
Lục Thiếu Hoa vẫn nhắm mắt khi trả lời Lưu Minh Chương. Kỳ thật, Lục Thiếu Hoa đã tính toán thời gian, từ đây cho đến bản báo cáo cuối ngày còn hơn một tiếng. Cho nên hắn không vội vã gì mà hành động sớm.

Người ta là ông chủ mà còn không gấp thì Lưu Minh Chương gấp làm gì. Vì thế y cũng tìm chỗ mà ngồi xuống, bắt chước Lục Thiếu Hoa nhắm mắt định thần. Sự thật, Lưu Minh Chương ước gì Lục Thiếu Hoa nhắm mắt định thần cho đến khi có bản báo cáo cuối ngày. Bởi vì muốn thị trường chứng khoán Nhật bản giảm điểm thì không phải là quá xa vời sao.

Từng phút từng giây trôi qua, Lục Thiếu Hoa vẫn không có động tĩnh gì nhưng Lưu Minh Chương thì đã ngồi không yên, miệng giật giật như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

Cuối cùng, thời gian cách bản báo cáo cuối ngày chỉ còn bốn mươi phút thì Lục Thiếu Hoa mới mở mắt, từ từ đứng lên, vươn vai nói:
- Anh Lưu có biết quy chế đặt cọc tiền trong giao dịch chứng khoán không?

- Dĩ nhiên là biết rồi. Giao dịch tiền đặt cọc là chỉ khách hàng mua bán ngoại tệ có hợp đồng kỳ hạn thanh toán. Chỉ cần dựa theo giá trị hợp đồng chưa thanh toán thì không cần phải trả toàn bộ tiền. Lời và lãi sẽ dựa trên hợp đồng để quyết định. Do đó, tiền có sẵn sẽ khiến cho hợp đồng và kỳ hạn thanh toán lỗ lãi sinh ra hiệu ứng đòn bẩy. Nếu như chúng ta đặt cọc 5% khi giao dịch thì có thể sinh ra lợi nhuận gấp hai mươi lần đồng thời cũng mạo hiểm gấp hai mươi lần.
Lưu Minh Chương giải thích một hơi về chế độ tiền đặt cọc.

- Anh Lưu nói không sai chút nào. Em đã chuẩn bị đặt cọc 5% để giao dịch. Anh có thể bắt đầu thao tác, trực tiếp viết phiếu hai mươi ngàn đô la Mỹ.
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa vô cùng bình tĩnh, dường như mạo hiểm là từ ngữ không có trong từ điển của hắn vậy.

- Cái gì? Nếu làm như vậy thì em cũng biết là chúng ta phải mạo hiểm gấp hai mươi lần không? Nếu chẳng may…
Dường như Lưu Minh Chương có chút khó chịu với quyết định của Lục Thiếu Hoa, cái này chẳng khác nào đánh cược cả.

- Anh Lưu, em hoàn toàn hiểu rõ những gì mình làm. Anh cứ tin em đi. Trận này chúng ta thắng chắc.
Lục Thiếu Hoa trấn an Lưu Minh Chương.

- Nhưng…nhưng…!
Lưu Minh Chương cũng không biết nói sao cho tốt. Nếu như lần này Lục Thiếu Hoa bị thua thì kết quả như thế nào, y không dám tưởng tượng.

- Anh đừng lo. Em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Sắc mặt Lục Thiếu Hoa vẫn không thay đổi, hình như là đã quyết tâm đánh cược với trận này.

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Thiếu Hoa, trong lòng Lưu Minh Chương cảm thấy rất mẫu thuẫn. Y biết thứ Hai này phiên giao dịch sẽ đột ngột giảm điểm, như vậy Lục Thiếu Hoa có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nếu không giảm thì sao, y không dám tưởng tượng tiếp.

Tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Minh Chương nhận thấy Lục Thiếu Hoa không hề đơn giản. Nhìn vẻ mặt, giọng điệu đều chứng tỏ hắn không phải tầm thường. Đương nhiên y không quên Lục Thiếu Hoa là ông chủ của mình. Trong đầu y bây giờ đang mâu thuẫn dữ dội: Giúp hay không giúp.
Bình Luận (0)
Comment