Thương Trường Đại Chiến

Chương 517

Mắt Lục Thiếu Hoa không rời khỏi Hướng Hoa Cường, im lặng chờ đợi. Hắn biết Hướng Hoa Cường đến khu Cửu Long rồi gọi hắn đến chắc chắn có việc quan trọng, nếu không thì ông ta đã không làm như vậy.

Nghĩ cũng phải, nếu Hướng Hoa Cường không phải tìm Lục Thiếu Hoa vì có việc quan trọng, hoàn toàn có thể không cần gọi Lục Thiếu Hoa đến, chỉ nói chuyện qua điện thoại là được rồi, nhưng Hướng Hoa Cường lại gọi hắn ra ngoài, như vậy có thể chuyện không đơn giản.

Lục Thiếu Hoa nghĩ không sai, Hướng Hoa Cường có việc quan trọng tìm Lục Thiếu Hoa, vì Hướng Hoa Cường tỏ vẻ rất nghiêm túc, không như bình thường, có thể thấy vấn đề không nhỏ đây.
- Tiểu Hoa, chắc cháu cũng biết về nhà họ Hướng rồi chứ?

Hướng Hoa Cường không trực tiếp nói đến chủ đề, mà là hỏi chuyện dường như không liên quan gì.
- Có biết chút ít.

Lục Thiếu hoa gật đầu nói, dừng lại một chút, nhìn Hướng Hoa Cường, sau đó nói thêm:
- Trong thời kỳ dân quốc, bố chú là tướng Quốc dân đảng, sau đó đến Hồng Kông, và định cư ở Hồng Kông.

Lục Thiếu Hoa nói không sai, đó chính là nguồn gốc nhà họ Hướng, chỉ là thời gian lâu rồi, rất ít người biết về nhà họ Hướng. Nguồn gốc là không thể phủ nhận, lịch sử là lịch sử, không thể thay đổi, thời đó, cha Hướng Hoa Cường là tướng Quốc dân đảng, sau khi thất bại trong cuộc nội chiến, nhà họ Hướng không cùng Tưởng Giới Thạch đến Đài Loan, mà đến Hồng Kông sinh sống.
- Đúng rồi, là con cháu của tướng Quốc dân đảng.

Hướng Hoa Cường tự giễu một câu, rồi chuyển chủ đề:
- Tân Nghĩa An, một tổ chức xã hội đen, lại có người cầm đầu là con của tướng Quốc dân đảng, thân phận thật là phức tạp.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cơ bản đã đoán ra Hướng Hoa Cường muốn nói gì tiếp theo.
- Bị xử lý?
- Ừ, lập tức sẽ đến rồi, Hồng Kông sắp được giao trả cho Trung Quốc rồi.

Hướng Hoa Cường lại thở dài một cái, sau đó hỏi:
- Tiểu Hoa nói xem sau khi Hồng Kông được giao trả, người bên đó sẽ đối xử với nhà họ Hướng chúng tôi như thế nào?

Lo lắng, Hướng Hoa Cường lo lắng xuất thân của mình sẽ trở thành phiền phức nên mới tìm Lục Thiếu Hoa, còn tại sao lại tìm Lục Thiếu Hoa, thì chưa biết.

Chuyện đã vượt quá sự tưởng tượng của Lục Thiếu Hoa, đã đến tầm quốc gia rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không dám qua loa nói ra cách nghĩ của mình, bằng không thì rắc rối sẽ đến với hắn.

Nhưng mà, Hướng Hoa Cường tìm Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng nên bày tỏ ý kiến.
- Chuyện này cháu không thể đoán được, chú nói Tân Nghĩa An là tổ chức xã hội đen thì không sai, nhưng mỗi một nơi đều tồn tại hai loại trật tự, một là pháp luật, hai là luật của thế giới ngầm, sự tồn tại của xã hội đen là thực tế không thể phủ nhận, điều này không có ảnh hưởng gì.

Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói.
- Chỉ có điều theo hiểu biết của cháu, những lãnh đạo nhà nước cần một Hồng Kông ổn định chứ không phải là một Hồng Kông lộn xộn. Nếu Hồng Kông xảy ra lộn xộn, e rằng Tân Nghĩa An sẽ là đối tượng khai đao của chính quyền.

Lục Thiếu Hoa giả thiết không sai, nhưng đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng nhắc nhở Hướng Hoa Cường đừng để Tân Nghĩa An gây ra chuyện.

Hướng Hoa Cường lăn lộn trên giang hồ đến tận bây giờ rồi, sao có thể không hiểu, gật đầu, nói.
- Chú hiểu rồi, chú đã hạ lệnh cho đàn em sẽ không làm bậy.
- Ừ.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, vỗ vai Hướng Hoa Cường, nói lớn.
- Xã hội đen mãi mà xã hội đen, không thể bước ra ngoài được, có thể thu lại thì có gắng thu lại, tốt nhất vẫn là tẩy trắng đi.

Dựa vào kiến thức và trí nhớ của hắn, làm sao Lục Thiếu Hoa không biết xã hội đen cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt. Hoạt động trong thế giới ngầm, để có thể sống đến cùng đều phải tẩy trắng chinh mình, cuối cùng mới có thể tồn tại, mà Hướng Hoa Cường là một trong những người bạn của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa có trách nhiệm nhắc nhở ông ta.
- Ôi.

Hướng Hoa Cường lại thở dài, giọng điệu đầy bất lực.
- Sao chú không muốn tẩy trắng chứ, nhưng người ở giang hồ, không thể quyết định bản thân, muốn tẩy, đâu có dễ!

Nghĩ cũng phải, Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý, gật đầu, khẽ nói:
- Cứ cố gắng đi.
- Ừ.

Hướng Hoa Cường gật đầu, tỏ vẻ hiểu, sau đó quay lại vấn đề lúc trước:
- Theo cháu thì sau khi Hồng Kông được giao trả, sẽ như thế nào?
Nhà họ Hướng, cây to đón gió, thế lực ở Hồng Kông cực lớn. Súng bắn chim đầu đàn, chuyện này Hướng Hoa Cường hiểu, thấy ngày giao trả ngày một gần, vào giờ phút tồn vong của nhà họ Hướng, Hướng Hoa Cường cũng đang sốt ruột.

Lục Thiếu Hoa không nói, nhìn Hướng Hoa Cường cười nhẹ, một lúc sau mới hỏi:
- Chú Hướng, cháu vẫn cảm thấy lạ, sao chú lại hỏi cháu những chuyện này ạ?
- Ha ha!

Hướng Hoa Cường cười, rồi lại rót cho Lục Thiếu Hoa ly rượu, sau đó rót cho mình, nâng ly chạm cốc với Lục Thiếu Hoa, uống xong, đặt ly xuống, lúc này mới nói:
- Tiểu Hoa, chú có biết chút ít về thân phận của cháu, ừ, cháu cũng đừng trách chú điều tra, thực ra chú cũng là vô tình biết được thôi.
- Ồ

Lục Thiếu Hoa hiếu kỳ, đối với việc Hướng Hoa Cường điều tra thông tin về hắn, hắn không có ý kiến gì, ngược lại lại có phần thích thú hỏi:
- Chú nói xem chú biết những gì về cháu?
- Cháu nuôi của Đặng lão, hàm thiếu tướng quân.

Hướng Hoa Cường cười nói.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười, sau đó gật đầu thừa nhận
- Đúng là có chút thân phận, nhưng dù thân phận gì cũng chỉ là thân phận, đều là danh hão mà thôi.

Qua chuyện của tập đoàn Phượng Hoàng lần trước, đối với chuyện thân phận, Lục Thiếu Hoa cảm thấy nhạt nhẽo, đúng như hắn nói, đều là hư vô thôi, lúc cần thiết thì lại không có tác dụng, vẫn phải dựa vào năng lực bản thân.

Hướng Hoa Cường lắc đầu, ông ta không thấy thân phận của Lục Thiếu Hoa là cái danh hão, chí ít đối với Hướng Hoa Cường, thân phận cháu nuôi Đặng lão có tác dụng rất mạnh mẽ, nếu nói ra, nó sẽ làm cho người khác phải sợ chết khiếp, chứ chưa nói đến còn có một hàm thiếu tướng.

Tuy nhiên điều làm cho Lục Thiếu Hoa hiếu kỳ chính là Hướng Hoa Cường làm thế nào để biết được những chuyện này, muốn biết những chuyện bí mật quốc gia này, cho dù năng lực Hướng Hoa Cường có lớn đến đâu, không có chút manh mối, muốn điều tra ra thân phận Lục Thiếu Hoa cũng khó.

- Có thể nói cho cháu biết làm thế nào chú biết được thân phận của cháu không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Hoắc lão, chính Hoắc lão nói, ông ta nói cậu là cháu nội của Đặng lão, còn về thân phận thiếu tướng thì qua một số nguồn tin đặc biệt, chú điều tra được. Đương nhiên, cũng là Hoắc lão nhắc đến, chú mới điều tra được, bằng không thì, ha ha, nghĩ cũng không dám.

Hướng Hoa Cường không vòng vo, nói rất rành mạch.
Điều này Lục Thiếu Hoa đã biết, người biết thân phận của hắn ở Hồng Kông không nhiều lắm. Hoắc Anh Đông là một trong số đó, Lý Gia Thành là hai, vài người trong Thương hội Trung Hoa cũng biết một chút nhưng không đầy đủ.

Nếu như có Hoắc Anh Đông nhắc nhở thì không khó để điều tra ra thân phận của Lục Thiếu Hoa, nhưng những thông tin đó không còn hoàn toàn chính xác, vì bây giờ Lục Thiếu Hoa đã thăng quan rồi.

Lắc đầu cười, Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói:
- Chú nói thân phận thiếu tướng là ngày trước rồi, ha ha, bây giờ cháu đã thăng lên trung tướng rồi.

Lục Thiếu Hoa tự khoe thân phận của mình, không phải hắn ham muốn hư vinh, mà là nếu như hắn không nói, Hướng Hoa Cường cũng sẽ điều tra ra, đã như vậy thì Lục Thiếu Hoa sao lại không nói luôn chứ, như vậy còn có thể được xem là thật thà cơ mà.

Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa còn chưa nói xong, đã buột miệng lộ ra quân hàm trung tướng, vậy thì cớ gì không nói hết ra, như vậy thì sau này mọi chuyện càng dễ nói.
- Ngoài chuyện này ra, gần đây còn thêm một thân phận cố vấn kinh tế, vâng, chỉ có thế, đều là danh hão cả, nhưng đương nhiên là cũng có lúc có tác dụng, nếu như có chuyện gì cần cháu giúp thì chú cứ nói, có thể giúp chắc chắn cháu sẽ giúp

Hướng Hoa Cường đã biết thân phận của hắn, lại gọi hắn ra, Lục Thiếu Hoa nếu như không đần thì không khó để đoán ra, Hướng Hoa Cường không chỉ hỏi hắn sau khi Hồng Kông trả về Trung Quốc, nhà họ Hướng sẽ ra sao, phải làm thế nào, hẳn là để Lục Thiếu Hoa bày mưu tính kế, lúc cần thiết sẽ giúp đỡ ông ta một phen.

Hiểu được dụng ý của Hướng Hoa Cường, Lục Thiếu Hoa liền nói hết ra, hắn làm như vậy có thể thử lòng Hướng Hoa Cường một chút, đồng thời, cũng là để nói cho Hướng Hoa Cường hiểu thân phận hắn chỉ có thế, năng lực có hạn, chuyện khó quá không giúp được.

Lục Thiếu Hoa hiểu dụng ý của Hướng Hoa Cường, Hướng Hoa Cường cũng hiểu ý của Lục Thiếu hoa, gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói:
- Cháu đã nói vậy thì chú không khách khí nữa.
- Thế là được rồi.

Lục Thiếu Hoa cười, nói, sau đó nhấc rượu rót cùng uống cạn một ly, mới nói tiếp:
- Vẫn câu nói đó, có thể giúp chắc chắn cháu sẽ giúp.
- Ừ.

Hướng Hoa Cường vỗ vai Lục Thiếu Hoa. Ý đó không nói cũng biết, sắc mặt cũng thay đổi, nghiêm túc hơn nhiều, một lúc lâu sau mới nói:
- Trước mắt có hai vấn đề, thứ nhât là về Tân Nghĩa An, thứ hai là thân phận của cha chú, chú sợ.

Hướng Hoa Cường chưa nói hết câu, nói một nửa đã dừng lại, nhưng cũng không sao, Lục Thiếu Hoa biết Hướng Hoa Cường định nói gì tiếp theo, đó là vì cha ông ta là tướng Quốc dân đảng, Hồng Kông sau khi được giao trả cho Trung Quốc, các lãnh đạo nhà nước sẽ vì thế mà làm khó dễ nhà họ Hướng.

Nhà nước có chống lại nhà họ Hướng hay không, Lục Thiếu Hoa không biết, dù sao Lục Thiếu Hoa chỉ là người tái sinh chứ không phải là thần thánh, lãnh đạo nhà nước quyết định thế nào, Lục Thiếu Hoa không biết, chuyện duy nhất hắn biết đó là sau khi Hồng Kông được giao trả, nhà họ Hướng vẫn là nhà họ Hướng, không hề xuống dốc, mà ngược lại, nhà họ Hướng đã trở thành bá chủ trong ngành điện ảnh.

- Vấn đề này tôi không thể trả lời được, tuy nhiên, chỉ có điều này có thể khẳng định, nhà họ Hướng sẽ không sao.

Lục Thiếu Hoa khẳng định như đinh đóng cột với Hướng Hoa Cường Đúng vậy, rất chắc chắn, nguyên nhân là căn cứ vào trí nhớ của mình, hắn tuyệt đối tự tin nhà họ Hướng không sao, nhưng, trí nhớ của hắn không sai, chỉ có điều, nếu nhà họ Hướng không thay đổi, sẽ có chuyện gì hay không. Lục Thiếu Hoa không dám đảm bảo.

- Đương nhiên là, ở đây có một đều kiện tiên quyết là phải thay đổi, nếu không thay đổi, kết quả thế nào tôi không biết được.
- Cháu nói, thay đổi thế nào?
Giọng của Hướng Hoa Cường rất gấp gáp, sốt ruột hỏi.
Bình Luận (0)
Comment