Thương Trường Đại Chiến

Chương 520

Tần Tịch Thần bị người ta bỏ thuốc độc, hơn nữa lại là một loại độc dược gây dục tính mạnh, khóc lóc đến bên Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa, không biết làm thế nào cho phải, cũng chỉ có hai cách lựa chọn. Một là mặc kệ Tần Tịch Thần, cứ đè cô ấy ra, dùng tay giúp cô ấy giảm bớt độc dược. Cách thứ hai là Lục Thiếu Hoa đẩy ngã Tần Tịch Thần và giúp cô giải độc.

Nhưng trong hai cách lựa chọn này, cách lựa chọn thứ nhất không khả thi lắm, như thế này lại càng mãnh liệt hơn, làm sao có thể dùng tay giải quyết được. Nếu Lục Thiếu Hoa dự đoán không sai, mấy tên thanh niên trong cái quán rượu đã chuẩn bị đi tới cùng, mới có thể bỏ một lượng thuốc lớn thư vậy. Do đó dùng tay là không thể giải độc được.

Vả lại, Lục Thiếu Hoa thấy tình huống này cũng không lạc quan. Phải biết rằng Lục Thiếu Hoa cũng là một người đàn ông bình thường, lại uống không ít rượu. Nếu một người thân thể trắng như tuyết, lại xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn, hắn làm sao có thể kìm lòng được đây?

Huống chi dùng tay thay Tần Tịch Thần giảm bớt độc dược cũng giống như làm hại, nên làm thế nào với Tần Tịch Thần cũng là vấn đề khó khăn. Chỉ còn cách lựa chọn thứ hai thôi. Giả sử Lục Thiếu Hoa đột nhiên lựa chọn cách thứ nhất, tại sao lại không lựa chọn cách thứ hai chứ.

Dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là một người đàn ông bình thường, sau này dù là làm cùng hay không làm cùng khi đối mặt với Tần Tịch Thần đều cảm thấy xấu hổ. Lục Thiếu Hoa vì sao không lựa chọn cách thứ hai chứ, bởi vì cách này chẳng những mau giảm bớt được độc dược còn giúp Tần Tịch Thần giảm bớt đau đớn còn có thể khiến chính mình không phải kìm nén khổ sở như vậy.

Vẹn toàn đôi bên. Lục Thiếu Hoa cớ sao mà lại không làm chứ?

- Thật sự phải làm sao?
Lục Thiếu Hoa âm thầm hỏi chính mình.


Trong đầu Lục Thiếu Hoa đã xuất hiện chữa “làm”, nhưng mới hiện ra chưa được bao lâu đã bị một âm thanh khác ngăn cản lại.

“Làm”

“Không làm”

Hai âm thanh, hai quyết định luôn luôn tranh đấu trong đầu Lục Thiếu Hoa, một âm thanh cho rằng làm, đè lên người Tần Tịch Thần, một âm thanh khác lại cho rằng không làm, bởi vì Lục Thiếu Hoa không biết sau này phải đối mặt với Tần Tịch Thần làm sao.

Nhưng Lục Thiếu Hoa có biệt pháp khác. Thí dụ đưa Tần Tịch Thần đi bệnh viện?

Quá muộn, thời gian không cho phép Lục Thiếu Hoa làm như vậy, biện pháp duy nhất chính là Lục Thiếu Hoa thay Tần Tịch Thần giải quyết.

- Ài!
Lục Thiếu Hoa thở sâu một hơi dài, thực sự không còn cách nào khác, cuối cùng hắn cắn chặt môi đưa ra quyết định.
- Làm.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa lựa chọn làm, lựa chọn cách thứ hai. Bởi vì lúc này hắn không còn cách nào khác. Trong cơ thể Tần Tịch Thần độc dược đã phát huy tác dụng hoàn toàn, toàn thân giống như tám con bạch tuộc bám chặt lên người Lục Thiếu Hoa, đôi môi trang điểm mầu đỏ đậm rất hấp dẫn tiến gần tới đôi môi Lục Thiếu Hoa và hôn điên cuồng một hồi.

Ngoài việc đó ra, Tần Tịch Thần hai tay cũng không đàng hoàng, sờ lung tung van xin Lục Thiếu Hoa hãy cởi áo ra.

Lúc này Lục Thiếu Hoa ngược lại rất trong sáng, tâm không ý niệm bậy bạ, đã không còn là một người đàn ông đầy ham muốn, chỉ nghĩ đơn giản là giúp Tần Tịch Thần giải trừ được độc dược, nhưng Lục Thiếu Hoa có thực sự có thể mãi mãi tâm vô tạp niệm sao?

Lục Thiếu Hoa không phải là thần thánh, cũng không phải là người đã xuất gia, không thể chú ý tới những gì là lục căn thanh tịnh, sắc tức là không, không tức là sắc.

Một người đàn ông bình thường có ham muốn, Lục Thiếu Hoa vẫn phải có, tiếp đó hắn liền tiến đến.

Bỏ qua những điều không đáng nghĩ. Sau khi cơn bão táp qua đi, căn phòng trở nên im lặng. Lục Thiếu Hoa cũng lấy lại được bình tĩnh. Tuy nhiên sự im lặng cũng do toàn thân mệt mỏi.

Đúng là, suốt hai tiếng đồng hồ vật vã, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là sắt, làm sao có thể kiên trì trụ được đây. Cũng may mắn, Lục Thiếu Hoa bình thường cũng thường xuyên rèn luyện, hơn nữa sau khi trải qua chuyện đó, một mặt Lục Thiếu Hoa lại muốn thể hiện mặt tốt nhất của một người đàn ông.

Dù cho là như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng rất mệt mỏi, toàn thân yếu dần, cơ thể ẩm ướt giống như vừa mới tắm rửa, thực sự ẩm ướt, đầu cũng đều ướt đẫm. Thỉnh thoảng còn có vài giọt mồ hôi chảy xuống.

Trái lại Tần Tịch Thần cô đã cảm thấy khá hơn. Cũng mệt mỏi và ướt át giống như toàn bộ cơ thể vừa mới được quét dầu. Sự đau đớn trên khuôn mặt cũng giảm dần, lộ ra vẻ khoan khoái, mỉm cười mãn nguyện, chỉ có điều không hồng hào giống như bình thường, ngược lại có chút nhợt nhạt.

Khi đã bình tĩnh trở lại, có lẽ độc dược đã tan dần, Tần Tịch Thần tỉnh táo mở to mắt liếc nhìn Lục Thiếu Hoa cười cười một cái, cũng không biết có ý tứ gì. Sau đó vì mỏi mệt đã ôm lấy một cánh tay của Lục Thiếu Hoa, đầu cũng dựa vào bờ vai của Lục Thiếu Hoa nằm bên cạnh và chìm vào giấc ngủ.

Lục Thiếu Hoa không biết Tần Tịch Thần tươi cười biểu hiện cho điều gì, tuy nhiên mọi việc đã xảy ra. Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nghĩ điều gì tốt nữa, cho dù ngày mai phải xấu hổ đối mặt với Tần Tịch Thần Lục Thiếu Hoa cũng không thèm nghĩ tới. Ngược lại là âu yếm nhìn Tần Tịch Thần mặc cho cô đang ôm chính mình.

Không thể không nói, Tần Tịch Thần là một người phụ nữ tiết hạnh, cho dù hiện tại cô đã gần ba mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn trinh tiết. Điều này khiến Lục Thiếu Hoa khó có thể tưởng tượng ra. Dù sao thời gian Tần Tịch Thần ở Mỹ cũng đã mười mấy năm nhưng vẫn giữ thân như ngọc khiến Lục Thiếu Hoa làm sao có thể tượng tượng được chứ.

Cười, là Lục Thiếu Hoa mỉm cười. Chỉ có điều sau nụ cười ấy lạ một sự tự trách mình sâu sắc. Phải, đó là lần đầu tiên của người ta, hơn nữa lại trong tình huống như vậy, Lục Thiếu Hoa có thể nào không tự trách mình chứ.

“Bù đắp!”

Lục Thiếu Hoa muốn bù đắp cho Tần Tịch Thần, nhưng Lục Thiếu Hoa có thể bù đắp cho Tần Tịch Thần cái gì đây? Tiền? Tần Tịch Thần làm việc nhiều năm trong Tập đoàn Phượng Hoàng như vậy, một năm chia hoa hồng cũng được hơn một tỉ đô la Hồng Kông, cô ấy còn cần tiền sao?

Huống chi sau khi trải qua chuyện như vậy, Lục Thiếu Hoa lại bù đắp bằng tiền, cho rằng làm như thế có khác gì biến Tần Tịch Thần trở thành tỷ phú đâu chứ, cho nên không thể quyết định bù đắp bằng tiền.

“Tình cảm?”

Chính là Lục Thiếu Hoa có thể cho Tần Tịch Thần tình cảm. Nhưng Lục Thiếu Hoa trong lòng đã bị ba cô gái chiếm giữ sâu sắc. Lúc đầu đã cảm thấy hổ thẹn, hiện tại lại gia tăng thêm một người, từ ba tăng lên thành bốn. Lục Thiếu Hoa suy nghĩ như thế nào đều cảm thấy không được.

Không được hay là không quan trọng, quan trọng là Tần Tịch Thần không hợp tuổi với hắn, hai người chênh nhau tới hơn mười tuổi. Lục Thiếu Hoa lại không thể cho Tần Tịch Thần một danh phận. Cho dù bù đắp cho cô tình cảm, cũng chỉ là dưới hình thức thân phận của một tình nhân mà thôi.

Tuy nhiên, về tuổi tác, Lục Thiếu Hoa thật ra không để ý lắm. Tâm tư bên trong của hắn còn lớn tuổi hơn ấy chứ, cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Tần Tịch Thần mới gần ba mươi tuổi. Ngược lại Lục Thiếu Hoa so với cô ấy còn nhiều tuổi hơn. Điều này là không có chênh lệch.

Ài! Lục Thiếu Hoa lại thở dài một hơi, trong lòng không biết phải làm sao, nhẹ giọng thầm nói: “Thôi, sự tình ngày mai để ngày mai rồi hãy tính.”

Vắt óc suy nghĩ cũng không có kết quả, điều duy nhất Lục Thiếu Hoa có thể làm là buông bỏ tất cả, không thèm suy nghĩ nhiều như thế nữa, không chịu được mệt mỏi liền ôm Tần Tịch Thần vô cùng thân thiết và chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy trước. Lúc tỉnh dậy cảm giác có một thân thể trơn láng nằm bên cạnh hắn, vừa nghiêng đầu nhìn sang một bên không khỏi sửng sốt. Tối hôm qua mọi thứ giống như một cuốn phim quay nhanh hiện lên trong đầu hắn. Tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng.

Nhưng khuôn mặt ngày thường không hề chú ý đến lại khiến Lục Thiếu Hoa được một phen xúc động. Bởi vì, Lục Thiếu Hoa hiện tại phát hiện ra, Tần Tịch Thần cũng rất đẹp, không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà còn hấp dẫn bởi cá tính.

Đúng vậy, sức hấp dẫn của phong cách. Sức hấp dẫn của một người trưởng thành. Tần Tịch Thần so với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cùng với Hoắc Khoái Nguyệt ngoài khuôn mặt xinh đẹp, còn có một phong cách thực sự cuốn hút, phong cách của một người trưởng thành.

Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa này trong tư tưởng đã hơn bốn mươi tuổi. Hiện tại hình dáng bề ngoài mới chỉ có mười tám tuổi. Trong đầu nghĩ ngợi tuổi tác có hơi kỳ lạ, gọi chung là – Chinh phục đàn chị - Điều này Lục Thiếu Hoa sở dĩ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật xảy ra ngay trước mắt hắn, do đó hắn không thể không thừa nhận.

Lục Thiếu Hoa cũng không cho rằng hắn là người suy nghĩ không bình thường, ngược lại Lục Thiếu Hoa vẫn cảm thấy hắn như vậy mới được gọi là bình thường.

- Ài!
Lục Thiếu Hoa lại thở dài một hơi, phản ứng tự nhiên đưa môi lên hôn trán Tần Tịch Thần, còn dùng tay vuốt ve khuôn mặt có phần tái nhợt của Tần Tịch Thần.


Nhưng chỉ một động tác nhỏ này, Lục Thiếu Hoa đã đánh thức Tần Tịch Thần đang ngủ ngon. Lông mi giật giật, sau đó mở to mắt, ánh mắt mơ màng dần dần dừng hẳn. Gương mặt quen thuộc kia của Lục Thiếu Hoa cũng nhìn thấy rất rõ.

Sau đó, Tần Tịch Thần mở to hai mắt cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, hiện tại lại có cảm giác cơ thể mình không có một mảnh vải trên người, chính tay mình cũng đang ôm chặt cánh tay Lục Thiếu Hoa, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Tần Tịch Thần kêu to, nhưng cuối cùng cũng không thể thành tiếng vào thời điểm này, bởi vì tối qua, mọi việc đã bắt đầu xảy ra.

Mặc dù không hề nhớ rõ, nhưng bản thân mình đã bị người ta bỏ thốc độc. Cơ thể có phản ứng như vậy Tần Tịch Thần có thể nhớ rất rõ ràng, kết hợp với hình ảnh hiện tại. Tần Tịch Thần cũng có thể đoán được một cách đại khái đã có chuyện xảy ra.

- Thức dậy rồi à?
Lục Thiếu Hoa dịu dàng hỏi.

Tần Tịch Thần vẫn còn nằm ngây người, giữa lúc đó bỗng nhiên nghe được câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, hơi giật mình ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu theo phản ứng tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ừm.

Lục Thiếu Hoa, ánh mắt không rời khuôn mặt Tần Tịch Thần một lúc lâu. Tuy rằng nhìn vào thân thể Tần Tịch Thần không thể nhận thấy, nhưng nhìn vào khuôn mặt có thể nhận thấy Tần Tịch Thần lúc này vô cùng bẽn lẽn.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng cả lên, kết hợp với phản ứng của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa có thể mơ hồ hiểu được rằng Tần Tịch Thần đã nhớ được những điều xảy ra tối hôm qua. Hơn nữa hai người sau khi xảy ra quan hệ có thể nhận ra cảm giác cơ thể khác thường, dường như đã hiểu được.
- Những điều đã xảy ra tối qua…

Lục Thiếu Hoa nói được nửa lời, Tần Tịch Thần đã mở miệng cắt ngang câu nói của hắn, có lẽ do hồi hộp hoặc bởi vì thẹn thùng nên Tần Tịch Thần giọng điệu hết sức gấp gáp.

- Đừng, đừng nói nữa.

- Ha hả!

Lục Thiếu Hoa được một trận cười khổ, hắn cũng không muốn xấu hổ đối mặt trong trường hợp này, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Sự việc đã xảy ra, Lục Thiếu Hoa không thể không nói ra, im lặng dù sao cũng không giải quyết được vấn đề.

- Sự việc đã xảy ra, điều này không thể thay đổi được.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói một câu, sau đó cố gắng lấy hết can đảm khẽ nói.
- Em yên tâm, anh sẽ có trách nhiệm với em.

Đây là điều duy nhất mà Lục Thiếu Hoa có thể làm. Mặc dù một chút trách nhiệm cũng không chuộc được lỗi lầm này. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

Giả sử Lục Thiếu Hoa coi sự việc như không có gì xảy ra như vậy sau này Tần Tịch Thần làm sao có thể yên ổn ở lại Tập đoàn Phượng Hoàng, phải đối mặt như thế nào với ông chủ Lục Thiếu Hoa này?

Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng, nếu làm như vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ mất đi một đại tướng.

Không chỉ có vậy, Lục Thiếu Hoa lương tâm cũng cảm thấy day dứt.

Nhưng Lục Thiếu Hoa phải có trách nhiệm với Tần Tịch Thần như thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment