Thương Trường Đại Chiến

Chương 558

Chuyện Lục Xương được điều đến Hồng Kông đã được xác định, Lục Thiếu Hoa đương nhiên đã sắp xếp tốt hết thảy mọi việc cho anh ta, dù sao thời gian không còn nhiều nữa, qua hai tháng nữa là năm 1997 rồi, cũng chính là ngày đoàn cán bộ chiếm giữ Hồng Kông tiến vào, Lục Thiếu Hoa phải sắp xếp tốt trước thời điểm đó.

Chủ yếu là sắp xếp trong thương hội Trung Hoa, mà Lục Thiếu Hoa lại là người khởi xướng của thương hội Trung Hoa, hắn có quyền triệu tập hội nghị các Giám đốc cấp cao của thương hội, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không sốt ruột khởi xướng hội nghị mà ngày hôm sau đến biệt thự thăm hỏi Hoắc Anh Đông.

Biệt thự nhà họ Hoắc không có gì thay đổi, Lục Thiếu Hoa đến biệt thự mà cũng chỉ làm nơi đó tăng thêm chút sức sống, sau khi náo nhiệt một hồi, lại trở về với vẻ yên ắng bình thường, vô cùng tĩnh lặng.

Chỉ có điều không bao lâu sau khi Lục Thiếu Hoa đến, lại có một đoàn ba chiếc xe tiến vào biệt thự, chủ nhân đoàn xe cũng không phải ai khác mà chính là Lý Gia Thành, Chủ tịch của Thương nghiệp Trường Giang.

Không phải Lục Thiếu Hoa gọi Lý Gia Thành tới mà là Hoắc Anh Đông gọi tới, còn những người khác Hoắc Anh Đông cũng không kinh động tới, chỉ gọi mỗi mình Lý Gia Thành.

- Đến chỗ tôi không phải khách sáo, cứ ngồi tự nhiên.
Hoắc Anh Đông là chủ nhà nên khi thấy Lục Thiếu Hoa và Lý Gia Thành đến thì nói đầu tiên.

- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, ngồi xuống một chỗ rộng rãi nói:
- Cháu không khách sáo đâu.

- Ha ha

Lý Gia Thành cũng cười ha hả, nói theo:
- Đúng vậy, chúng tôi không khách sáo đâu, muốn ngồi thì ngồi, muốn ăn thì ăn.

- Ha ha
Hoắc Anh Đông cũng cười, làm ra dáng vẻ người bị đánh bại, trầm ngâm một lát mới nói vào chủ đề:
- Tiểu Hoa, tối qua ta nhận được điện thoại của ông Đặng, cũng biết một chút về sự việc cụ thể, tuy nhiên cũng không được tỉ mỉ lắm, ý của ông Đặng là nghe lời cậu, cần ta làm như thế nào thì ta làm như thế.

Lời này vừa nói ra, liền có những phản ứng khác nhau, Lục Thiếu Hoa nở nụ cười nhạt, đồng thời cũng có chút vẻ cảm kích, còn Lý Gia Thành thì không giống như vậy, ông ta tỏ vẻ nghi ngờ, còn kèm theo bộ mặt đầy dấu chấm hỏi.

- Cảm ơn ông Hoắc đã trọng nghĩa.
Lục Thiếu Hoa nói một câu chân thành sau đó mới nói:
- Sự việc đã được quyết định, chú Út cháu sang năm sẽ theo đoàn cán bộ tiến vào chiếm giữ Hồng Kông, bắt đầu nhiệm vụ lãnh đạo quốc gia giao cho.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa chỉ là lời dạo đầu, cũng là để nói cho Lý Gia Thành nghe toàn bộ sự việc, đúng vậy, dùng một cách mơ hồ để nói cho Lý Gia Thành, bởi vì từ đầu đến cuối Lý Gia Thành đều có vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, không biết Hoắc Anh Đông đang nói cái gì.

Nghe vậy, căn bản là Lý Gia Thành đã nắm được sự việc, đại khái chính là chú Út của Lục Thiếu Hoa sẽ ở trong đoàn đại biểu từ trong nước tiến vào chiếm giữ Hồng Kông, bắt đầu làm việc hơn nữa là về lĩnh vực buôn bán.

Lý Gia Thành không phải kẻ ngốc, mà ngược lại, ông ta rất thông minh, ông ta bận như vậy mà Hoắc Anh Đông vẫn gọi tới, lại kết hợp với việc Lục Thiếu Hoa vừa nói, cơ bản ông ta cũng hiểu ra chuyện. Tuy nhiên ông ta là người có tâm lý kiên nhẫn, cũng không ngắt lời mà lẳng lặng nghe, bởi vì ông ta biết, nên làm như thế nào Lục Thiếu Hoa sẽ làm.

Sự thật đúng là như vậy, Lục Thiếu Hoa không để cho Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông thất vọng, rất nhanh, hắn bắt đầu nói những sắp xếp tiếp theo.
- Cháu muốn chút Út cháu tới Hồng Kông này với mục đích rất rõ ràng, là để lập chiến tích, còn muốn hết sức giúp cho kinh tế Hồng Kông ổn định lại một chút.

Dừng một chút Lục Thiếu Hoa lại thấp giọng, không để cho Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành ngắt lời nói tiếp:
- Đoàn cán bộ chiếm giữ Hồng Kông lần này có hai mục đích, một là để duy trì sự ổn định của nền kinh tế Hồng Kông, nói trắng ra là giữ lại một ít thương nhân, còn có một mục đích khác nữa là làm trước các công việc tiếp đón.

Nói tới đây Lục Thiếu Hoa ngừng lại, dường như muốn cho Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông một ít thời gian để phản ứng, chờ hai người họ gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Mục đích thứ hai không phải là quan trọng lắm, chỉ là một số công việc giao tiếp hàng ngày, tuy nhiên cháu chỉ sợ là không hợp với cán bộ ở Hồng Kông này cho nên đến một lúc nào đó, hy vọng hai người ra mặt, tạo một chút áp lực, vấn đề này không phải là lớn.

- Chuyện này không thành vấn đề, tuy rằng ta là người trong thương trường nhưng cũng có một chút lực ảnh hưởng
Nói xong, Hoắc Anh Đông liếc mắt nhìn Lục Thiếu Hoa thấy hắn tỏ vẻ cảm ơn, Hoắc Anh Đông không kìm nổi thở dài một hơi bất đắc dĩ nói:
- Tuy nhiên sự việc cũng không đơn giản như vậy, Tiểu Hoa, chắc cháu cũng biết ta có nhiều sản nghiệp ở nước Anh, cho dù ta muốn gây áp lực với chính phủ Hồng Kông cũng không thể xuất toàn lực, bằng không, không biết chính phủ Anh sẽ nghĩ như thế nào.

Hoắc Anh Đông cũng là không có cách nào khác, ông ta có rất nhiều sản nghiệp ở nước Anh, tuy ông ta rất vui khi đứng về phía Lục Thiếu Hoa nhưng ông ta cũng không thể không quan tâm đến sản nghiệp của bản thân. Nếu ông ta liều lĩnh đứng ra, hậu quả có thể bị chính phủ Anh trả thù, như vậy sản nghiệp của ông ta ở Anh sẽ bị đe dọa.

Không cần phải nói, Lý Gia Thành cũng giống như vậy, ông ta tuy là hoàn toàn đứng về phía Lục Thiếu Hoa nhưng sản nghiệp của ông ta ở Anh cũng như vậy, không phải là ít, không thể tính chuyện một mất một còn được.
- Tôi cũng giống như anh Hoắc, hy vọng cháu hiểu, Tiểu Hoa.

Lý Gia Thành lấy vẻ mặt để biểu lộ tâm tình, cũng là do bất đắc dĩ, rồi lại xác minh ‘Người không vì bản thân mình thì trời chu đất diệt’, đầu tiên lo cho mình trước đã rồi sau đó mới trợ giúp người khác.

Lục Thiếu Hoa cũng đã nghĩ đến biểu hiện của hai người Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông, hắn cũng không hy vọng hai người có thể toàn lực ủng hộ mà chỉ hy vọng bọn họ có thể giúp được một chút việc nho nhỏ, cũng không dám yêu cầu nhiều.

- Cháu hiểu mà.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó nói
- Hai người đã có thể nói những lời này là cháu đã rất cảm ơn rồi, chuyện này cũng không phải là quan trọng, với lực ảnh hưởng của cháu ở Hồng Kông, cháu nghĩ làm ra chừng đó áp lực là đủ rồi.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa cười, sau đó mới nói tiếp:
- Hôm nay cháu đến thực ra chỉ vì một chuyện đó là về kinh tế, lần trước đi phỏng vấn ở Bắc Kinh, hai người còn nhớ lão đạo cấp cao đã nhờ thương hội Trung Hoa chúng ta một việc không?

- Ừ là ổn định thương nhân
Hoắc Anh Đông gật đầu, sau đó mới nói
- Ta cũng luôn luôn cố gắng, những năm gần đây mới lấy được một chút thành tích.

- Ừ
Lý Gia Thành cũng gật đầu theo, ông ta cũng biết việc này vì lần trước khi thương hội Trung Hoa đến Bắc Kinh, ông ta cũng có mặt, cũng biết chuyện cấp trên nhờ.

- Đúng vậy, thương hội Trung Hoa chúng ta đã cố gắng, mà lần này mục đích chủ yếu chút Út cháu qua là vì chuyện này, thương hội Trung Hoa chúng ta đã làm được một chút, không cần phải làm những bước đầu tiên nữa, chú ấy chỉ cần để cho mọi người cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Dừng một chút Lục Thiếu Hoa nói tiếp
- Mà muốn ổn định lòng người hoàn toàn thì cần các vị cùng nhau hỗ trợ.

- Không thành vấn đề.
Lần này Hoắc Anh Đông không giống lần trước, việc này thì ông ta đủ khả năng làm, về công lẫn về tư thì ông ta cũng sẽ không từ chối.

- Tôi cũng sẽ cố gắng.
Lý Gia Thành cũng giống như vậy, ông ta cũng sẽ không từ chối việc này, cho dù không nể mặt lãnh đạo cao cấp quốc gia thì cũng phải nể mặt Lục Thiếu Hoa, Lý Gia Thành cũng sẽ đồng ý, vì những năm gần đây Lục Thiếu Hoa đã giúp Lý Gia Thành giải quyết nhiều vấn đề nan giải.

- Cảm ơn!
Lục Thiếu Hoa đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, học theo người Nhật Bản cúi chào thật thấp, cảm ơn chân thành.

Lục Thiếu Hoa thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoắc Anh Đông từ đầu những năm chín mươi, đến hiện tại đã nhiều năm rồi, Hoắc Anh Đông cũng chưa từng thấy Lục Thiếu Hoa tỏ ra long trọng quá như vậy, hành động như bây giờ, không nghi ngờ gì chính là để Hoắc Anh Đông biết Lục Thiếu Hoa rất để ý đến chuyện lần này.

Cũng giống như vậy, Lý Gia Thành cũng thiết lập quan hệ ngoại giao với Lục Thiếu Hoa trong thời gian không ngắn, có thể nói là cùng lúc với Hoắc Anh Đông, bởi vì lúc ấy khi Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông lần đầu tiên gặp mặt, Lý Gia Thành cũng có ở đó, mà hiện tại Lục Thiếu Hoa hành động như vậy cũng khiến Lý Gia Thành ý thức được lần này khác với những lần trước.

- Tiểu Hoa, không cần khách sáo như vậy, ta nói lời không dễ nghe, ta cũng muốn nền kinh tế Hồng Kông trở về với Trung Quốc được phát đạt, chứ không phải từng người từng người một các thương gia Hồng Kông ra đi.
Hoắc Anh Đông có vẻ trầm trọng nói.

- Tôi cũng giống như vậy
Lý Gia Thành cũng tỏ thái độ theo.

- Cảm ơn!
Lục Thiếu Hoa lại nói một câu chân thành, ngồi trở lại chỗ cũ, lại trở về với khuôn mặt cười nhạt, chuyển đề tài hỏi:
- Không biết hai người thấy thực lực của công ty tài chính Phượng Hoàng thế nào?


Dù là Hoắc Anh Đông hay Lý Gia Thành đều sửng sốt, không biết trong bụng Lục Thiếu Hoa nghĩ gì, tuy nhiên với hiểu biết của bọn họ về công ty tài chính Phượng Hoàng, thì là một công ty sâu không thấy đáy, bề ngoài nhìn không thấy được gì, nhưng lại rất thần bí làm cho người ta không nắm bắt được.

- Rất thần bí, không biết nông sâu thế nào, còn nữa, nhân tài về tài chính rất nhiều, đặc biệt là Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương, hai người này có trình độ rất cao trong lĩnh vực tài chính.
Hoắc Anh Đông đánh giá.

Lục Thiếu Hoa cười cười, gật gật đầu, cũng không có mở miệng, chuyển ánh mắt nhìn qua Lý Gia Thành, ra hiệu ông ta cũng nhận xét đi.

- Vài năm trước, Lưu Minh Chương đã được coi là thiên tài tài chính Châu Á, một ngôi sao mới lóe sáng, bây giờ tuy có vẻ yên ắng nhưng không có nghĩa là trình độ tài chính của anh ta lùi bước, mà là cố ý làm ra tình trạng đó.
Lý Gia Thành nói rất rõ ràng, đánh giá rất cao.

- Ha ha

Lục Thiếu Hoa cười ha ha, cũng rất đắc ý, một lúc lâu sau mới nói:
- Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đều là nhân tài hiếm có, thật sự bọn họ có thể nói là thiên tài ở lĩnh vực tài chính, chỉ có điều có thể là hai người còn chưa biết, bên trong công ty tài chính Phượng Hoàng còn có một vị có trình độ không kém hai người đó, người này chưa từng lộ diện trước công chúng, tên anh ta là Lý Tông Ân, cũng là bạn học với Lưu Minh Chương, là đàn em lớp dưới của Lý Vân Thanh.

Lục Thiếu Hoa nói ra tin tức về công ty tài chính Phượng Hoàng, không phải vì muốn khoe công ty hắn có nhiều nhân tài trong lĩnh vực tài chính mà là vì lời nói tiếp theo, về phần khi nào mới nói ra mục đích chính thì Lục Thiếu Hoa cũng không nóng vội.

Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều là người tinh ý, trong lòng bọn họ hiểu rõ Lục Thiếu Hoa sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện đó, bây giờ nói ra cũng có nghĩa là hắn có mục đích khác, về phần mục đích gì thì bọn họ không đoán ra được, chỉ có thể chờ chính mồm Lục Thiếu Hoa nói ra.
Bình Luận (0)
Comment