Thương Trường Đại Chiến

Chương 564

Lục Thiếu Hoa thông minh quả không sai, nhưng dù sao hắn cũng là người, cứ cho là người tái sinh đi nữa thì với việc giành lại thị trường lại không có bất kì ưu thế đáng nói nào cả, lại thêm sự sai sót khi giải quyết sự việc của hắn, ít nhiều cũng cảm thấy lúng túng, trong chốc lát không thể nghĩ ra cách nào, muốn nghĩ ra một kế sách ứng phó cũng đâu phải là dễ.

Cũng chính vì không có phương pháp nào nên Lục Thiếu Hoa mới triệu tập hết tất cả các nhân viên quản lý lãnh đạo trong công ty để tiến hành một cuộc thảo luận, nghĩ ra phương án, nhiều người thì nhiều ý tưởng mà, thêm một người thì thêm một cái đầu, không chừng sẽ có cách nào đó.

Nghĩ cũng đúng, nhân viên trong Tập đoàn Phượng Hoàng toàn là những nhân tài trong giới kinh doanh, còn về những quản lý cấp cao thì không cần nói nhiều, trí tuệ của họ đều đứng đầu, hơn nữa việc thị phần trên thị trường bị cướp đi cũng không phải là chưa từng gặp qua, những người có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này rất nhiều, có lẽ sẽ có phương án đối phó.

- Hiện tại điều quan trọng nhất chính là sản lượng sản phẩm chúng ta, đặc biệt là xe hơi và máy vi tính Phượng Hoàng. Hai loại sản phẩm này rất được ưa chuộng, đặc biệt là xe hơi Phượng Hoàng, sau khi trải qua chuyện lần trước, danh tiếng của xe hơi Phượng Hoàng tăng lên một bậc, lại xuất hiện mẫu xe hơi mới rất được ưa thích, nhưng bây giờ sản lượng đã hạn chế, rất nhiều nhà đại lý đều không dám nhập nhiều hàng nữa, mà mạng lưới tiêu thụ của chúng ta lại không có nhiều để có thể tiêu thụ, đã gián tiếp dẫn đến sự rút ngắn thị phần ở thị trường. Nên tôi đề nghị, trước tiên tôi hi vọng Chủ tịch có thể giải quyết vấn đề sản lượng trước, tôi cũng tin là sản lượng gia tăng trở lại thì có thể giành lại thị trường vốn thuộc về chúng ta, nếu có thể sản xuất lượng hàng lớn, cộng thêm việc truyền thông tốt, không chừng có thể mở rộng thị trường.

Hứa Gia Thụy là người phát biểu đầu tiên.
Hứa Gia Thụy là Tổng giám đốc của Công ty tiêu dùng Phượng Hoàng, thị trường bị thu hẹp, bị tổn thất trực tiếp nhất chính là Công ty tiêu thụ, những Công ty con khác đều không bị ảnh hưởng nhiều, đương nhiên là không bị ảnh hưởng nhiều không có nghĩa là không hề bị ảnh hưởng, ảnh hưởng gián tiếp vẫn sẽ có, cũng chính vì vậy, Lục Thiếu Hoa mới tập hợp tất cả các lãnh đạo, mọi người cùng ngồi với nhau bàn bạc biện pháp.

Bây giờ Hứa Gia Thụy là người phát biểu đầu tiên, tiếp theo mọi người lần lượt phát biểu, người phát biểu thứ hai chính là Tần Tịch Thần, phát biểu của cô có chút khách quan:
- Vấn đề hạn chế sản lượng là do Chủ tịch đích thân giải quyết, việc này không thể thay đổi thêm, sẽ không tăng sản lượng.

Đúng vậy, vấn đề hạn chế sản lượng là do đích thân Lục Thiếu Hoa chỉ đạo, cũng là vì đề phòng hiện tượng sản phẩm tồn kho sau khi cơn lốc tài chính 97 bùng nổ, vì vậy chuyện này không thể thay đổi thêm nữa.

Có điều không thay đổi thêm thì kết quả sẽ càng rắc rối thêm, có thể nói là đi vào ngõ cụt, không có đường thoái lui, Lục Thiếu Hoa cũng đã nhận thức được vấn đề này rồi, đồng ý với cách nói của Hứa Gia Thụy, sau khi Tần Tịch Thần phát biểu xong, Lục Thiếu Hoa liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tịch Thần, sau đó hắn mới nói:

- Mệnh lệnh hạn chế sản lượng là do tôi đề ra cũng chính là do tôi đã cử Tổng giám đốc Tần đi thực hiện, còn về tại sao lại làm vậy, mọi người không cần hỏi. Tôi đưa ra quyết định này là có lý do, có điều bây giờ Tổng giám đốc Hứa nói tới vấn đề này tôi thấy có thể thực hiện được nhưng đang hạn chế thì vẫn phải hạn chế, đây là một vấn đề có ý nghĩa chiến lược.

Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng một chút, hít sâu vào, đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, nhìn vẻ mặt của các lãnh đạo cấp cao thấy mọi người đều không có dự định xen vào, lúc này Lục Thiếu Hoa mới gật đầu vừa ý, sau đó tiếp tục nói:

- Ừ, nghe ra hình như cũng có chút mâu thuẫn thì phải, ha ha. Nhưng tôi thấy, ý tôi muốn nói là chúng ta có thể linh hoạt một chút, trong điều kiện sẵn có của việc hạn chế để tăng lên một chút nhưng cũng không thể tăng sản lượng nhiều quá.

Một bầu không khí yên tĩnh, không ai nói lời nào kể cả Tần Tịch Thần, cô cũng không hé miệng vì cô cho rằng đây là cách giải quyết duy nhất, mở rộng một chút, có ích cho việc giành lại thị trường trước kia, sau đó đến khi cơn lốc tài chính gần xuất hiện thì hàng tồn kho sẽ không nhiều, sẽ không làm cho Tập đoàn lâm vào cảnh khó khăn.

- Tôi xin bổ sung một chút, tôi cho rằng mở rộng một chút không phải không dược nhưng không thể mù quáng mà mở rộng số lượng, phải tính toán cẩn thận một chút mới được.

Tần Tịch Thần nói ra lời phát biểu thứ hai cũng chính là bổ sung vào chỗ thiếu sót mà Lục Thiếu Hoa đã nói lúc nãy.
Không thể phủ nhận là bây giờ khoa học là quan trọng, cẩn thận tính toán một chút quả không sai, như vậy tới lúc đó sẽ không khiến cho Tập đoàn chịu tổn thất nặng nề nên sau khi Tần Tịch Thần nói xong, Lục Thiếu Hoa liền gật đầu phụ họa theo thể hiện đồng ý với cách làm của Tần Tịch Thần.

- Tôi thấy như vậy không được.
Giọng nói Hứa Gia Thụy vang lên vào lúc này, xem ra cũng không phải là lớn tiếng nhưng Hứa Gia Thụy cũng không còn cách nào nữa rồi, y đang lo lắng, nếu làm theo cách của Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần vậy thì lúc nào mới có thể giành lại thị trường đây, giành lại tâm huyết của y đây?

- Tôi vẫn giữ nguyên cách làm ban đầu, tôi hi vọng Chủ tịch Lục có thể tăng sản lượng, ừm, tôi xin bảo đảm, chỉ cần Tập đoàn sản xuất hàng thì tôi nhất định sẽ tiêu thụ hết tất cả các sản phẩm, nếu tiêu thụ không được, tôi sẽ từ chức.

“ Ầm” , lời nói của Hứa Gia Thụy vang dội cả phòng họp, gây ra sự chấn động mãnh liệt, phải biết là đang trong tình trạng tuyên thề chứ, nếu sự việc xảy ra giống như những lời Hứa Gia Thụy nói, đến lúc đó xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy không phải phải từ chức thật sao.

Ở Hồng Kông phổ biến một câu nói “ Cánh cổng của Tập đoàn Phượng Hoàng không dễ vào đâu” , ý nghĩa của câu này chính là muốn bước vào cửa lớn của Tập đoàn Phượng Hoàng thật rất khó, mà muốn được ngồi vào chức lãnh đạo cao cấp như Tổng giám đốc của một Công ty con như Hứa Gia Thụy lại càng khó hơn, có thể nói còn khó hơn lên trời.

Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ, hắn biết là do Hứa Gia Thụy quá tự tin hay là do quá kích động nên ngay cả việc từ chức cũng có thể nói ra được, nhưng bất kể thế nào Lục Thiếu Hoa cũng không thể để Hứa Gia Thụy rời khỏi công ty vì chuyện này đâu.

- Tổng giám đốc Hứa, anh bình tĩnh một chút, đừng vì chuyện định mức thị trường bị giành mất mà mất bình tĩnh, ừm, làm Tổng giám đốc của một công ty con, đặc biệt lại là Tổng giám đốc Công ty con quan trọng của Tập đoàn Phượng Hoàng thì việc giữ cho đầu óc bình tĩnh là việc nên làm, phải bình tĩnh được khi gặp chuyện, đặc biệt là trong lúc này thì càng không thể luống cuống.

Lục Thiếu Hoa phê bình Hứa Gia Thụy một chút cũng chính là muốn giữ lại y, không muốn để cho y nói quá lời, tới lúc đó không thể rút lại được nữa, khiến cho uy tín của y thất bại thảm hại, tới lúc đó thật sự không thể không rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.

Dừng một chút, ánh mắt của Lục Thiếu Hoa vẫn nhìn chăm chú vào Hứa Gia Thụy, quan sát động tác của y, khi thấy Hứa Gia Thụy nhúc nhích miệng muốn mở miệng nói thì Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp, cắt đứt lời nói của Hứa Gia Thụy

- Được rồi, đừng nói thêm gì nữa, trong lòng tôi tự biết tính toán, trên nguyên tắc ban đầu tăng sản lượng một chút, ừ, chuyện này cứ quyết định vậy đi, còn ý kiến muốn nói ra tiếp theo sẽ là trên cơ sở này đề ra một số cách để giành lại thị trường ban đầu của chúng ta, các vị còn có cao kiến gì không?

Chiêu này của Lục Thiếu Hoa chơi rất đẹp, không những ngăn chặn được ý kiến của Hứa Gia Thụy đồng thời cũng chuyển đề tài một cách thuận lợi khiến không thể nói tiếp đề tài cũ, sự thật cũng chứng minh là cách làm này có hiệu quả, bị Lục Thiếu Hoa ngắt lời, lại chuyển đề tài mới nên Hứa Gia Thụy quả nhiên không nói gì nữa.

- Tôi xin nói mấy câu, tôi cho rằng việc quảng cáo rất quan trọng, nếu cần thiết thì tạo ra một số quảng cáo khá mới mẻ độc đáo, như vậy giúp đỡ rất nhiều cho sản phẩm của chúng ta, nói không chừng còn có thể chiếm lại thị trường nữa.

Tổng giám đốc của Công ty giải trí Tập đoàn Phượng Hoàng Trần Đạt Vinh cũng đã lên tiếng, y quản lý Công ty giải trí rất tốt nhưng Đài Truyền hình Phượng Hoàng cũng nằm trong tay y, y gián tiếp tiếp xúc với giới truyền thông nên cũng biết nhiều, chẳng qua là tính cách của Trần Đạt Vinh rất cẩn thận nên sau khi nói xong lại bổ sung thêm một câu

- Quảng cáo nếu không thể giành lại thị trường cũng có thể nâng cao danh tiếng của Tập đoàn chúng ta, đối với chúng ta mà nói rất có lợi.

Ý mà Trần Đạt Vinh muốn diễn đạt rất rõ ràng, nâng cao danh tiếng của thương hiệu Tập đoàn Phượng Hoàng, cũng khéo léo thể hiện ra sự cân nhắc cho bước sau, tất nhiên tiếng tăm đã được nâng cao, bây giờ không thu được kết quả nhưng khi sau khi sản lượng được tăng lên thì nhất định sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

- Tổng giám đốc Trần suy nghĩ khá sâu xa, tôi tán thành, quảng cáo cần được làm, ừ, cá nhân tôi cho rằng, không những phải quảng cáo mà còn phải không tiếc gì để có được quảng cáo, cứ cho là đầu tư trên cả trăm triệu thì cũng không từ bỏ.

Tần Tịch Thần cũng thể hiện thái độ, cô ủng hộ cách làm của Trần Đạt Vinh.
- Tôi cũng cảm thấy có thể làm được
- Ừ , làm được.
- Tôi đồng ý.

Trong chốc lát, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều thể hiện sự đồng tình với cách làm của Trần Đạt Vinh có thể thực hiện được, sau cùng ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lục Thiếu Hoa, đợi hắn ra quyết định cuối cùng, dù sao hắn mới chính là người quyết định kế sách.

Lục Thiếu Hoa cũng không làm mọi người thất vọng, hắn mỉm cười, bắt đầu nói:
- Tôi cũng cảm thấy có thể thi hành, ừm, vậy đi, Tổng giám đốc Trần cho người thiết kế quảng cáo đi, giống như anh nói, phải độc đáo mới mẻ một chút, còn về vấn đề vốn thì, Minh Chương, anh hãy trích ra một trăm triệu, tôi phải làm hết sức để thương hiệu Tập đoàn Phượng Hoàng này có thể vươn xa ra Thế giới.

Mọi người không hề nghe lầm, Lục Thiếu Hoa nói chính là một trăm triệu, hơn nữa lại là đô la Mỹ, không phải đô la Hồng Kông, phải biết là bây giờ đang là thời đại 90, một trăm triệu đồng nghĩa với gì, đồng nghĩa với một món tiền khổng lồ, một trăm triệu đủ để một gia đình bình thường sống trong mười thế hệ.

- Yên tâm, một trăm triệu lát nữa tôi sẽ chuyển ra.
Lưu Minh Chương vẫn không nói gì, vì y không hiểu lắm về ngành tiêu thụ nên không có quyền phát biểu, bây giờ nói tới việc chuyển tiền, y là người nắm giữ tài chính của Phượng Hoàng, chuyện này thì y có quyền phát biểu.

- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu vừa ý, đưa mắt nhìn người, thấy cũng không có phản ứng gì, không muốn lỡ việc nữa nên nói tiếp

- Mọi chuyện đại khái cứ vậy đi, cứ bước hai bước trước, những chuyện khác thì xem tình hình rồi nói, ừ, tôi muốn nói là mọi người đều phải coi trọng việc này, một số tình tiết nhỏ cần phối hợp thì nhất định phải phối hợp, tôi vẫn nói như lúc trước, nếu cứ một mực từ chối dẫn đến gây tổn thất cho Tập đoàn Phượng Hoàng vậy thì chỉ còn một con đường đó chính là cuốn gói ra đi.

Câu nói cuối cùng của Lục Thiếu Hoa rất nghiêm khắc, mang một ngữ khí tuyệt đối không tha, đồng thời cũng là cảnh cáo các lãnh đạo trong công ty, cho họ biết, nếu không phối hợp dẫn đến tổn thất thì hắn sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa bình thường nói chuyện rất ngọt nhưng ai cũng biết, đó là bình thường, bây giờ tình hình không giống trước nữa, Tập đoàn Phượng Hoàng xảy ra chuyện hỗn loạn, Lục Thiếu Hoa nói được là làm được, lúc trước, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là chưa từng khai trừ vị lãnh đạo nào cả nên không có người nào dám nghi ngờ lời nói của Lục Thiếu Hoa cả.

Mọi người lần lượt gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Thấy vậy Lục Thiếu Hoa cũng hết sức vừa ý, vẻ mặt lạnh lùng lướt qua mặt mọi người, trầm giọng nói:
- Tan họp, Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc Hứa theo tôi vào văn phòng.
Bình Luận (0)
Comment