Lục Thiếu Hoa trở lại khách sạn, việc đầu tiên đó là ngủ, không biết vì sao, hắn cảm thấy từ sau khi đến Nhật Bản thì mệt mỏi không chịu được, nguyên nhân không có. Đừng thấy trên sở giao dịch chứng khoán vẫn cứ bình tĩnh như thế, thực ra trong lòng lại luôn luôn lo nghĩ. Tuy rằng lịch sử không dễ thay đổi như vậy, nhưng hắn vẫn sợ nếu chẳng may, lo lắng thì mệt mỏi mà.
Đợi đến khi tỉnh dậy đã là 9h sáng ngày hôm sau. Vừa ngủ dậy, bụng đã kêu ‘ cục cục’, lúc này mới nhớ tới hôm trước từ sau khi từ sở giao dịch chứng khoán trở về ngủ một mạch đến bây giờ, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
- Anh Hai, anh Hai.
Gọi nửa ngày cũng không có người trả lời, Lục Thiếu Hoa biết Trần Quốc Bang phải ra ngoài, nên cũng không gọi lại nữa. Dậy rửa ráy một chút, sau đó lại lên giường nằm chờ Trần Quốc Bang trở về.
‘ Cạch’ một tiếng mở cửa, Lục Thiếu Hoa biết là Trần Quốc Bang trở về. Từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra phía cửa chính, quả nhiên là Trần Quốc Bang trở về, nhưng lúc này tay Trần Quốc Bang lại sách hai cái túi lớn.
‘- Thiếu Hoa, dậy đi! Mau tới đây ăn chút đồ đi.
Trần Quốc Bang vừa xách đồ đặt trên bàn trong phòng, vừa kêu lên.
- Ái chà, đói chết rồi, em còn nghĩ anh ra ngoài rồi cơ, hóa ra là đi mua đồ cho em ăn à, ha hả, cảm ơn anh.
Lục Thiếu Hoa nghe thấy có đồ ăn, vội từ trên giường nhìn về phía bàn, hắn thực sự rất đói rồi.
- Ăn từ từ, tối qua anh muốn gọi em dậy ăn, nhưng thấy em ngủ ngon quá nên không gọi nữa. Buổi sáng, thấy em vẫn còn ngủ, nên anh và Lưu Minh Chương ra ngoài ăn sáng rồi tiện mang về cho em bữa sáng luôn.
Lúc Trần Quốc Bang nói câu này vẫn Lục Thiếu Hoa có vẻ là lạ, như đang nói; “ Ngươi giống như con lợn thế”.
Sau khi ăn no xong, Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ bụng, ngồi lên ghế nghỉ một lát.
- Anh, hôm nay ra ngoài mua vài thứ đi.
- Ừ.
Trần Quốc Bang gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hiện giờ Lục Thiếu Hoa kiếm được nhiều tiền như vậy, không dễ để đến Nhật Bản một chuyến, làm sao có thể không đi mua đồ.
- Vậy đi thôi, đi gọi Lưu tiên sinh.
Nói đi là đi, Lục Thiếu Hoa nói xong đứng dậy.
Trên phố Tokyo, tuy rằng hai ngày trước thị trường chứng khoán sụt giảm, nhưng không ảnh hưởng đến nhu cầu mua sắm. Các cửa hàng đều có người qua lại, có Lưu Minh Chương dẫn đường, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang theo sau, xuyên qua khắp các cửa hàng nổi tiếng.
- Anh, anh xem bộ đồ tây này, anh thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa đứng bên giá quần áo nhìn bộ đồ tây được treo.
- Làm sao? Em muốn mua bộ đồ tây này cho cha em à?
Trần Quốc Bang đi tới, cũng nhìn về phía bộ đồ tây, bộ đồ đó là người trung tuổi mặc, vừa nhìn là biết mua cho Lục Gia Diệu.
- Đúng vậy, thật không dễ để đến Nhật Bản một chuyến, không mua quà cho ông ấy khác nào là không đi.
Lục Thiếu Hoa vẫn cứ nhìn vào bộ đồ tây, kiếp trước cho dù hắn có kiếm được hơn mười năm xem ra cũng không mua nổi bộ đồ tây này. Tuy nhiên hiện nay không giống vậy, hắn có tiền, nên muốn mua một bộ cho Lục Gia Diệu, cũng để ông ấy hưởng thụ một chút thích thú hàng cao cấp.
- Ha hả, đắt thế này, tôi sợ mua về cha cậu không nỡ mặc a.
Trần Quốc Bang nhìn nhãn hiệu trên bộ đồ tây, không xem thì không biết, vừa xem đã nhảy dựng lên, một bộ hơn mười nghìn đôla Mỹ. Lục Gia Diệu lúc này còn muốn đi làm ruộng, thật không thể mặc bộ đồ tây tốt thế này, có mặc cũng chỉ là ngày tết.
- Ha ha ha, em biết có một bộ đồ đẹp có thể mua cho ông ấy. Ông ấy cũng là tết mới mặc, nhưng em vẫn quyết định mua một bộ, cho ông ấy khoe khoang một chút.
Lục Thiếu Hoa lúc đó không nghe ra ý của Trần Quốc Bang, nhưng anh ấy nói là sự thật.
- Ha ha ha! Vậy mua đi.
Trần Quốc Bang nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, cũng cười ha ha.
- Ừ, Lưu tiên sinh, bảo nhân viên gói bộ quần áo này đi.
Lục Thiếu Hoa quay lại nhìn Lưu Minh Chương, nói xong đi đến khu vực quần áo nữ. Hắn cũng chuẩn bị mua cho Trần Lệ một bộ. Hắn cũng là không có cách, không nghĩ ra là phải mua cái gì về làm quà.
Bốn ngày liên tục Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ba người họ xuyên qua các con phố Tokyo. Nhìn thấy cái gì thích là mua, hoàn toàn không để ý đến vật đó có giá trị bao nhiêu tiền, thích là bảo nhân viên bán hàng gói lại cho. Trưa ngày 25, đi dạo cả buổi sáng, cũng đói bụng rồi, ‘ Thùng cơm to’ Trần Quốc Bang thực sự là không chịu được đói.
- Thiếu Hoa, tìm chỗ nào ăn trước đi, đói chết được rồi.
- Ừ, em cũng đói rồi, Lưu tiên sinh, tìm chỗ nào ăn cho no đã.
Không nhắc đến ăn cơm thì không sao, vừa nhắc đến ăn, bụng Lục Thiếu Hoa liền kêu ‘ Cục cục’.
- Ừ, qua bên kia đi, bên đó có một quán.
Lưu Minh Chương nhìn quanh một lượt, rốt cuộc tìm được một quán đối diện bên kia đường, chỉ tay về phía quán đó.
- Được, đi...
Sau khi vào quán chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi nói
- Anh, mai chúng ta trở về Hong Kong đi, dù sao đi dạo cũng nhiều ngày rồi, đồ cần mua cũng đã mua rồi.
- Được.
Không biết là đói thực sự hay là cái gì, Trần Quốc Bang uể oải đáp.
- Ừ, chúng ta chiều về khách sạn nghỉ ngơi đi, em bảo Lưu tiên sinh mua vé máy bay.
Lục Thiếu Hoa thấy Trần Quốc Bang trả lời ngày mai về, vẻ mặt lạnh lùng gật gật đầu.
Thực ra Lục Thiếu Hoa nói ngày mai về là có mục đích. Hôm nay là 25, theo ghi chép của kiếp trước, chỉ số hàng ngày ngày mai xuống 4.75%. Đây chính là một cơ hội tốt để kiếm tiền, thử hỏi Lục Thiếu Hoa thế nào mà có thể buông xuôi vậy. Chỉ có điều Trần Quốc Bang vẫn luôn đi theo hắn, nếu hắn có tự mình đi sở giao dịch chứng khoán, Trần Quốc Bang nhất định sẽ ngăn cản thêm. Vì vậy hắn định để Lưu Minh Chương ra ngoài mua vé máy bay, thực ra là đi sở giao dịch chứng khoán giao dịch ‘làm trống’ (mua trước bán sau).
Ăn xong một chút đồ ăn Trung Quốc, ngồi xe trở về khách sạn đã là một giờ chiều rồi. Trần Quốc Bang có lẽ là đi dạo nhiều ngày như vậy nên mệt, vừa vào phòng đã gục trên giường, hắm mắt lại thở, với một dáng vẻ rất thoải mái.
- Ái chà! Làm thế nào mà em lại quên việc này chứ. Anh, em sang phòng Lưu Minh Chương bảo anh ta ra ngoài mua vé máy bay.
Lục Thiếu Hoa làm sao có thể quên việc này chứ. Chỉ là diễn trò, như vậy mới giống thật. Không dễ để Trần Quốc Bang nhìn ra sơ hở, nên mới làm ra vẻ quên, vỗ vỗ đầu.
- Được, em đi nói với anh ta đi.
Trần Quốc Bang nằm trên giường, ngay cả mắt cũng lười mở. Xua xua tay ra hiệu Lục Thiếu Hoa đi nói.
- Vâng, vậy em đi đây, sẽ quay lại ngay.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Trần Quốc Bang, biết anh ta không nghi ngờ gì, vừa nói vừa đi ra cửa phòng.
- Ừ, em đi đi, anh ngủ một lát.
Thực ra lúc đó Lục Thiếu Hoa sớm đã mở cửa ra khỏi phòng rồi.