Thương Trường Đại Chiến

Chương 62

Khi Lưu Minh Chương về đến khách sạn thì đã là hơn 3h chiều,Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đang sắp xếp hành lí,chuẩn bị sẵn sàng để bay về Hongkong.Nhưng Lục Thiếu Hoa lại muốn tìm gặp Lưu Minh Chương trước,vừa đưa mắt nhìn hoá ra cửa phòng không đóng,hắn nghĩ thật là lạ,tại sao Lưu Minh Chương lại không nói một tiếng gì đã đi vào phòng rồi?
-A,anh Lưu đã trở về rồi đấy à.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy,Trần Quốc Bang cũng tham gia vào câu chuyện,ngoảnh đầu lại nhìn và khẽ mỉm cười:
-Người anh em Minh Chương,nhìn nét mặt anh hồng hào thế kia,chắc là vừa đi gặp bạn gái cũ có phải không?

-Làm gì có chuyện đó,chỉ là đi gặp một vài người bạn thôi mà.
Lưu Minh Chương xua xua tay phủ nhận lời của Trần Quốc Bang,trong lòng thầm nói thêm:” Nếu không phải sợ anh nghi ngờ,thì cần gì phải vội vội vàng vàng quay trở về !Nếu không thì mặt cũng chẳng đỏ như vậy”.

“Giải thích chẳng khác gì là đang che dấu”.Trần Quốc Bang vẻ mặt vẻ cười cợt,ánh mắt hiện lên sự trêu chọc..

Lưu Minh Chương mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống,không biết nên trả lời như thế nào,chỉ có thế hít lên một tiếng tức: Haizza!

-Đủ rồi Đại ca ,,đừng đùa giỡn Lưu tiên sinh nữa,mau mau đi thu dọn các thứ thôi,chỉ chốc nữa là phải đi ra sân bay rồi.
Lục Thiếu Hoa đến bây giờ mới thấy khi Trần Quốc Bang đang trêu đùa,thì Lưu Minh Chương không biết nói gì,chỉ còn cách đứng lên giải vây cho anh ta:
-Lưu tiên sinh,anh cũng đi thu dọn đồ đạc đi chứ!

-Vâng,tôi cũng đi thu dọn đây.
Lưu Minh Chương gật đầu,quay người đi ra cửa,nhưng đi được nửa đường thì quay đầu về phía Lục Thiếu Hoa giơ ngón tay làm động tác ok,có ý là việc ở thị trường chứng khoán đã hiểu rồi.

Lục Thiếu Hoa chỉ khẽ gật đầu,sau đó lại quay lại thu dọn đồ đạc ngay vì sợ những động tác vừa rồi làm Trần Quốc Bang nhìn thấy.

Khi Lưu Minh Chương đi rồi,Lục Thiếu Hoa giả bộ như chưa làm gì,mang tất cả đồ đạc cần đem ra thu dọn hết,mãi đến 5h mới thu dọn được hết các thứ.
-Đại ca ,em đi đến phòng Lưu tiên sinh xem anh ấy thu dọn xong chưa?

-Ừ,chú đi đi,sắp 5 giờ rồi,cũng đã đến lúc phải đi.
Trần Quốc Bang còn đang mải xem xem có quên cái gì không,nghe Lục Thiếu Hoa nói,cũng không buồn ngoảnh đầu lại.

-Vâng,em đi một chút rồi sẽ trở lại.
Lục Thiếu Hoa bước nhanh ra cửa.Hắn không chỉ sang xem Lưu Minh Chương đã thu dọn xong đồ đạc chưa,mà còn muốn sang để hỏi về tình hình hôm nay.

Đi đến phòng của Lưu Minh Chương,thấy cửa phòng không khoá,hắn bước vào,thấy đồ đạc đã được sắp xếp,Lưu Minh Chương đang ngồi trên ghế nhìn lên trần nhà,Lục Thiếu Hoa biết ngay là anh ta đang suy nghĩ,nên không muốn quấy rầy,hắn tìm một chỗ bên cạnh và ngồi xuống.

Không biết là Lưu Minh Chương nghĩ chuyện gì mà say mê thế,mãi một lúc lâu sau mới hồi tỉnh trở lại.Nhưng vừa mới định thần lại,bỗng nhiên phát hiện có người ngồi bên cạnh,anh ta bỗng giật mình,nhìn sang mới biết là Lục Thiếu Hoa đang vỗ vỗ ngực:
-Ha ha,tôi tưởng là ai cơ đấy!

-Ha ha ha,không ngờ là gan của anh Lưu lại bé như thế,có phải là anh đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn không?
Phản ứng của Lưu Minh Chương thật là lạ,làm cho Lục Thiếu Hoa hơi khó hiểu,một người lớn rồi,mà không ngờ lại bị doạ thành ra như vậy.

-Haizza,người doạ người làm chết người đấy.Đúng rồi,hôm nay theo như anh nói ,thì khi đóng cửa phiên giao dịch tất cả đều bỏ đi hết à?lợi nhuận cuối cùng là 1,5 lần,cộng thêm tiền gốc là hơn 3 trăm 7 vạn triệu nữa.
Lưu Minh Chương liền nghĩ ra ngay,Lục Thiếu Hoa tại sao lại sang phòng anh ta.Không ngoài mục đich là hỏi thăm tình hình hôm nay,nên anh ta không đợi Lục Thiếu Hoa mở lời,liền chủ động nói ra số liệu của ngày hôm nay.

-ha ha,đúng là nằm trong dự liệu.
Lục Thiếu Hoa không cảm thấy bất ngờ khi xem những con số này,thản nhiên gật đầu,rồi đến bên chỗ của Lưu Minh Chương chậm rãi nói:
-Đợi đến khi về đến Hongkong,tôi sẽ cho thêm anh 100 vạn đô la coi như làm tiền thưởng cho anh lần này.

Thấy Lục Thiếu Hoa đang muốn đi,Lưu Minh chương cảm thấy sốt ruột,anh ta lúc nãy vừa mới nghĩ đến việc sau khi về đến Hongkong thì làm gì,nhất định phải đi theo Lục Thiếu Hoa,nhưng Lục Thiếu Hoa liệu có thu nhận anh ta hay không lại là một chuyện khác.
-Xin chờ một chút!

-Ồ,Lưu tiên sinh còn có chuyện gì sao?
Lục Thiếu Hoa vốn đã định trở về phòng,nghe thấy tiếng của Lưu Minh Chương bèn dừng chân quay đầu lại hỏi.

-À..à...tôi... tôi ..tôi!
Lưu Minh Chương nửa ngày mà không nói được một chữ,thật ra trong lòng anh ta rất mâu thuẫn.Từ lúc tiếp xúc với Lục Thiếu Hoa mấy ngày nay,anh ta biết Lục Thiếu Hoa cũng không phải là người đơn giản,mà anh ta cũng không thuộc dạng xuất chúng,chỉ là có hiểu biết đôi chút về lĩnh vực tài chính,còn các chuyện khác anh ta cũng dốt đặc cán mai.

-Lưu tiên sinh có chuyện gì anh cứ nói đi,sao lại cứ ấp a ấp úng.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa ngồi lại xuống ghế,ra vẻ chăm chú lắng nghe.

-À,tôi có 1 việc muốn nhờ anh,sau khi quay về Hongkong liệu tôi có thể đi theo anh?
Lưu Minh Chương lúc này không dài dòng nữa,nói rõ ràng những điều suy nghĩ trong lòng.

-À, Lưu tiên sinh, sau khi trở về Hongkong,tôi phải quay trở lại trường học nên không cầnngười môi giới chứng khoán như anh nữa.
Lục Thiếu Hoa trong lòng thấy tức cười,thực ra hắn rất thích con người Lưu Minh Chương,bình tĩnh,quyết đoán,và nhất là rất trung thành.Vì thế nên sau khi trở về Hongkong,Lục Thiếu Hoa quyết tâm thành lập một công ty tài chính và để cho Lưu Minh Chương lên làm quản lí.Nhưng Lưu Minh Chương lại không thật sự nắm bắt được tình hình ở Hongkong,nên Lục Thiếu Hoa còn đôi chút do dự.Tuy vậy,nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Minh Chương,hắn muốn trêu anh ta một trận.

-Haizza!Anh đừng có trêu tôi nữa,tôi biết là anh sẽ không làm như thế mà,sau này còn có nhiều việc phải làm mà.
Lưu Minh Chương mặc dù không biết Lục Thiếu Hoá đang nghĩ gì,nhưng anh ta có thể chắc chắn 100% ,Ngày Thứ Hai đen tối với anh ta chỉ mới bắt đầu,những trò vui còn đang ở phía sau.

-Ha ha ha, Lưu tiên sinh thật là người thông minh.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cũng không nói là đồng ý hay không,cất bước đến cửa phòng rồi quay đầu lại nói:
-Sau khi về Hongkong,tôi sẽ cho anh thời gian hai ngày để tìm hiểu mọi thứ về Hongkong,bao gồm cả tiềm lực thị trường công ty,sau đó sẽ có một lần hành động,đến lúc đó lại quyết định.

Mong muốn của Lục Thiếu Hoa rất là rõ,đây là một thử thách,nếu như Lưu Minh Chương có thể sau 2 ngày tìm hiểu về Hongkong,thì có nghĩa là đồng ý.Nếu Lưu Minh Chương sau 2 ngày không thể nắm rõ được về Hongkong thì xin lỗi,mời anh đi sang nơi khác.

Lưu Minh Chương thở phào nhẹ nhõm,đối với thử thách của Lục Thiếu Hoa,anh ta không đặt trong lòng,mặc dù chỉ có thời hạn là 2 ngày,nhưng anh ta rất tin vào bản thân.Để nắm rõ được tình hình Hongkong thì chỉ cần đi thỉnh giáo những người trong ngành là có thể được,hoặc là những công ty có tiềm lực ở Hongkong lại càng dễ dàng,hoặc tham khảo các tài liệu,phân tích chúng là không thành vấn đề gì rồi.

-Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu.
Lưu Minh Chương nắm tay thành quả đấm,nghiến chặt răng quay về phía lưng của Lục Thiếu Hoa mà nói.

-Tôi sẽ chờ xem.Được rồi,đã sắp xếp hết đồ đạc thì chuẩn bị ra sân bay thôi,không lại không kịp mất.
Lục Thiếu Hoa không quay đầu,nói xong thì bước về phòng.

-Được.
Bình Luận (0)
Comment