Khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Lục Thiếu Hoa liền biết, con đã được sinh ra thuận lợi, điều này làm cho tim hắn đang thấp thỏm hồi hộp cuối cùng có thể nhẹ nhõm, hơi thở gấp cũng tan thành mây khói, nói chung là được trút ra hết.
Hắn tuy là không hiểu việc phụ nữ sinh con, thế nhưng vẫn biết con nít vừa sinh ra sẽ khóc một tràng như vậy, còn như Tần Tịch Thần có bình an hay không, chưa bao giờ bệnh viện ra hỏi hắn là muốn giữ đứa trẻ hay giữ người mẹ trong điểm này có thể nhìn ra được.
Sự thực cũng là như vậy, không lâu sau khi tiếng trẻ con khóc truyền đến, y tá trong phòng phẫu thuật bế đứa nhỏ ra, chúc mừng Lục Thiếu Hoa một hồi, lúc này mới bế em bé đi đến phòng trẻ sơ sinh, các bác sĩ và y tá khác cũng phụ giúp Tần Tịch Thần từ phòng phẫu thuật đi ra.
Tất cả bình an, Lục Thiếu Hoa dĩ nhiên muốn nói vài câu với Tần Tịch Thần, sau đó mới đưa ra tờ chi phiếu, một chút gọi là tặng các bác sĩ cùng y tá phụ và đỡ đẻ, tất cả có những tám người, cùng một lúc cũng ký đưa tám tờ chi phiếu.
Là Chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa hiển nhiên không thể quá nhỏ mọn, mỗi tờ chi phiếu ký đưa đều là năm số tám, cũng chính là tám mươi tám ngàn tám trăm tám mươi tám, xem như là một khoản lì xì lớn đi.
Ở thời đại này với thế kỷ hai mươi mốt trước kia không giống nhau, người ở thế kỷ hai mươi mốt, bác sĩ của bệnh viện chính quy là không được phép nhận tiền lì xì, hiện tại hoàn toàn khác, được phép thu tiền lì xì, Lục Thiếu Hoa ký chi phiếu ngay trước mặt họ, các bác sĩ tuy là nhìn thoáng qua giám đốc bệnh viện, nhưng được ra hiệu đồng ý, nên đều nhận lấy chi phiếu.
Đáng nói nhất vẫn là chuyện tám vị y bác sĩ, ban đầu ở trong phòng phẫu thuật chỉ có hai vị bác sĩ hai người y tá, nhưng tiếp sau lại có hai chuyên gia vào, tổng cộng có sáu người, còn có hai y tá đặc biệt Lục Thiếu Hoa mời lúc đầu, lúc này mới đủ tám người.
Chi phiếu ký tặng xong, Lục Thiếu Hoa đưa ngay trước mặt bác sĩ, còn về hai y tá rời đi lúc trước, hắn lại đưa cho Lý Thượng Khuê, để y cầm qua cho họ, toàn bộ sự việc được kết thúc tốt đẹp.
Tuổi của Tần Tịch Thần dù sao cũng là lớn rồi, chuyện sinh con bản thân cũng là một việc cực kỳ hao tổn sức khỏe, sau khi sinh xong nhất định phải trải qua một khoảng thời gian an dưỡng, Lục Thiếu Hoa cũng không thể làm phiền cô, tranh thủ thời gian còn cho phép, đoàn người chậm rãi đi đến nơi tiếp khách của bênh viện.
Bây giờ Tần Tịch Thần sinh con xong rồi, tâm trạng của Lục Thiếu Hoa chắc chắn là phấn khởi rồi, cũng không có sự căng thẳng như lúc đầu, có thể nói là lấy lại được sự bình tĩnh, cũng là lúc hỏi qua Hoắc Anh Đông gọi điện cho hắn có chuyện gì.
- Ông Hoắc, ban nãy ông gọi cho cháu có chuyện gì vậy?
Có lẽ là do con gái bình an ra đời, lúc nói chuyện mặt hắn luôn mang theo nụ cười.
- Ừm.
Hoắc Anh Đông lên tiếng, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nói:
- Thực ra cũng không có chuyện gì, ta chính là được các vị đây ủy thác, nói với cháu một tiếng cảm ơn.
- Chuyện này a?
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, cười một tiếng khổ sở, nói:
- Kỳ thực không cần cám ơn cháu, có tiền thì mọi người cùng kiếm thôi, chuyện có thể kiếm tiền, kéo mọi người cùng làm cũng là nên mà, huống chi, chúng ta vốn chính là một tổ chức chung, không phải sao!
Thương hội Trung Hoa, người ngoài nhìn vào, đây chỉ là một Hiệp hội thương nghiệp mà thôi, một Hiệp hội thương nghiệp vì lợi ích mà kết hợp lại với nhau, nhưng điều mà họ không biết chính là, mục đích lúc đầu thành lập Thương hội Trung Hoa, không chỉ có lợi ích ở bên trong, còn có chính trị, tình nghĩa, vân vân một số nhân tố khác hàm chứa ở bên trong. Cho nên, gọi là một tổ chức chung cũng không quá.
Hoắc Anh Đông một hồi ngơ ngẩn, vỗ vỗ đùi nói, có phần cảm thấy như vừa tỉnh sau giấc mơ dài:
- Đúng vậy, là một tổ chức chung.
Nghe vậy, các vị quản lý cao cấp trong Thương hội Trung Hoa đang ngồi bên trong đều gật gật đầu, tỏ ý hùa theo cách nói của Hoắc Anh Đông, mọi người cùng ở trong một tổ chức.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn không vội nói, mà nhìn thoáng qua rồi dừng lại ở giám đốc bệnh viện Nhân Ái, không nói ra, tuy nhiên ánh mắt lại quá rõ ràng rồi, đó chính là muốn ông ta ra ngoài, bọn họ có chuyện muốn bàn.
Vị giám đốc bệnh viện cũng là một người thông minh, thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa nhìn mình có chút ý muốn ông ta ra ngoài, vội vàng đứng dậy, mượn cớ mình còn có chuyện gấp, tạm biệt rời khỏi phòng khách, dành không gian cho nhóm Lục Thiếu Hoa.
Lần này hay rồi, nhóm Lục Thiếu Hoa chuyển khách thành chủ rồi, tuy nhiên nếu nghĩ sâu hơn một chút, cũng không thật sự chuyển khách thành chủ, dẫu sao ở trong phòng khách, vẫn có một vị cổ đông của bệnh viện Nhân Ái ngồi đây, ông ta mới là người chủ đích thực của bệnh viện Nhân Ái, mà không phải là giám đốc bệnh viện kia.
Giám đốc bệnh viện đi rồi, Lục Thiếu Hoa cũng ra hiệu với Lý Vũ Sinh, để y dẫn người trông ở ngoài cửa, không cho người ngoài vào, chờ sau khi làm xong tất cả, hắn mới lấy giọng, sắp xếp một chút câu văn, chuẩn bị bắt đầu chủ đề chính của hắn.
Hắn nói một câu thản nhiên:
- Tôi nghĩ mọi người đều biết cách bố trí bước hành động tiếp theo rồi.
Kỳ thực lời nói này của hắn có chút không đâu vào đâu, thế nào là bố trí bước hành động tiếp theo a? Hắn chỉ bảo Lý Vân Thanh nói lại nhóm Hoắc Anh Đông, để cho họ chờ, cũng không nói rõ bước tiếp theo hành động như thế nào.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, thực ra chờ cũng là một loại hành động, không phải sao?
Chỉ có điều tất cả mọi người đều biết là, Lục Thiếu Hoa lúc này nói lên việc này, chắc chắn là có dụng ý của hắn.
Trên thực tế cũng vậy, hắn nhất định sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này, bây giờ bỗng nhiên nói ra, thì nhất định là có dụng ý của hắn, hơn nữa dụng ý cũng không nhỏ, là muốn nói rõ chính xác “Bước hành động tiếp theo”.
Vậy thôi, tạm dừng một chút, Lục Thiếu Hoa liền bắt đầu nói về ý đồ thật sự của hắn:
- Hiện nay các nước châu Á đang hỗn loạn, Thái Lan thì không cần phải nói, các vị hẳn đã biết, hiện tại như vậy, dùng từ cực kỳ thảm thương để hình dung cũng không quá đáng, mà mấy ngày nay tin rằng các vị cũng đều thấy rồi, lại có nước gặp phải rủi ro, Malaysia và Indonesia, cùng với Philippine, ba nước này chính là mục tiêu tiếp theo, ừm, ở đây tôi muốn nói rõ một chút, ba nước này đã bị tấn công, cũng không phải tôi không đồng ý để các vị tham gia vào, mà là thời gian không cho phép mọi người tham gia vào, bởi vì kế tiếp các vị sẽ có hành động quan trọng hơn.
Khi cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á còn chưa bắt đầu, Lục Thiếu Hoa sớm đã có sắp xếp rồi, trong khi để tất cả mọi người trong Thương hội Trung Hoa đầu tư tiền vốn trong tay vào thị trường tài chính Thái Lan, không sắp xếp làm nhiều lĩnh vực.
Hắn sắp xếp như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất là như hắn vừa nói, thời gian không cho phép, một lý do nữa chính là họ chỉ nắm trong tay một đội môi giới chứng khoán, sức người không đủ, không cách nào làm việc ở nhiều mặt được.
Hoắc Anh Đông tỏ thái độ rõ ràng:
- Ta đã nói qua từ rất lâu rồi, tất cả đều theo sự bố trí của cháu mà hành động, cháu sắp đặt thế nào, chúng ta liền làm như vậy, có tham gia hành động khác hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cháu bố trí chúng ta thế nào, chúng ta không có gì oán giận cả, đồng thời, chúng ta cũng tín nhiệm sự sắp xếp của cháu.
- Đúng vậy, cậu bảo chúng tôi đi về hướng đông, chúng tôi liền đi về hướng đông, không có gì đáng nói cả, ha ha!
Lý Gia Thành cũng bày tỏ thái độ, kiên quyết ủng hộ ý của Hoắc Anh Đông.
Những người khác cũng giống vậy, mặc dù không nói ra, nhưng gật đầu tỏ ý hùa theo đã nói rõ tất cả.
Lục Thiếu Hoa sốt ruột nói ra, ánh mắt đảo qua nét mặt từng người, lập tức gật gật đầu, khẽ mỉm cười, sau đó mới nói tiếp:
- Mọi người có thể hiểu thì thật tốt, kỳ thực cháu cũng là vì để cho mọi người có thời gian chuẩn bị, bởi vì mục tiêu kế tiếp là đến lượt Hongkong.
Chưa hết, sau khi nói xong, hắn dừng lại vài giây, mới nói tiếp:
- Hongkong là đại bản doanh của chúng ta, mà mọi người cũng đều là những ông tổng trực tiếp của công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường, tin rằng tất cả mọi người đều không muốn thấy cổ phiếu công ty của mình sụt giá đột ngột chứ?
Hay nói vui, một công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường, cổ phiếu bị hạ xuống liền có nghĩa là giá trị thị trường của công ty không ngừng nhỏ lại, nếu như rớt xuống mức thấp nhất, bao nhiêu tâm huyết bọn họ bỏ ra kinh doanh nhiều năm như vậy sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, dù sau này phục hồi lại, cũng là đứt gân gãy xương, cũng không ai mong muốn thấy cảnh tượng như thế xảy ra.
- Tiểu Hoa, cháu có thể khẳng định Hongkong sẽ bị tấn công sao?
Hoắc Anh Đông hỏi một câu, nhưng sau khi nói xong, dường như ý thức được lời nói của mình có vấn đề, lại nói bổ sung thêm:
- Ta không phải nghi ngờ ý của cháu, mà là ta cho rằng Hongkong vừa mới trở về, bên kia sẽ không khoanh tay ngồi nhìn Hongkong tiếp tục bị đánh chiếm, có sự ủng hộ của bên kia, cho dù là George Soros to gan lớn mật cũng không dám trắng trợn đến.
Hongkong trở về, đối với một số người Hongkong mà nói có lẽ còn có chút lo lắng, nhưng đối với những người của Thương hội Trung Hoa vốn thân thiết với đại lục này mà nói, cũng là giống tìm được một chỗ dựa vững chắc, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, lập tức, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:
- Đừng quên, nhóm đầu cơ Quốc tế tham gia vào lần này, đừng tưởng là không có hậu thuẫn, cứ chỗ sâu mà đào, bọn họ đều là có quốc gia hậu thuẫn. Thêm nữa, Hongkong là một thị trường tài chính đứng đầu thế giới, người ta danh chính ngôn thuận vào đầu tư, chung quy không thể nói gì khiến người ta đi được, lại có, người ta ném đi số cổ phần trong tay, đại lục cũng không thể ngăn cản người ta được.
George Soros là ai, có lẽ người không hiểu rõ chỉ cho rằng y là một kẻ đầu cơ, thế nhưng lại có ai biết, đứng sau lưng y chính là nước Mỹ chứ? Có thể nghĩ, bất kể là Nhật Bản hay là Thái Lan hiện tại, các nước đều căm giận y, nhưng y vì sao đến hiện tại vẫn không có chuyện gì, câu trả lời chỉ có một, đó chính là không ai dám động vào y, cho dù là một quốc gia cũng không làm gì được y.
- Ừ.
Hoắc Anh Đông gật gật đầu, suy nghĩ kỹ lưỡng, lập tức nhẹ giọng nói:
- Thật đúng là đừng nói, dường như không có ai là không có quốc gia hậu thuẫn.
Hoắc Anh Đông ở Hongkong đã nhiều năm, ông ta cũng có cách thức của mình, có thể thu thập được một số thông tin cũng là bình thường, có thể biết kẻ tham gia tấn công thị trường tài chính châu Á là ai, kẻ đứng sau là người thế nào, dương như cũng không khó lắm.
- Cho nên mới nói, Hongkong không trốn thoát được rồi.
Lục Thiếu Hoa nói nhấn mạnh một câu, sau một lát trầm ngâm, chuyển đề tài, lại nói:
- Nếu Hongkong không trốn thoát được, vậy mọi người nói một chút xem có ý kiến gì hay không, đừng để đến lúc đó lúng túng như thợ vụng mất kim, không biết làm sao cứu vãn cục diện bị động.
Cứu lại Hongkong, đây mới là mục đích chính của Lục Thiếu Hoa, chỉ dựa vào một mình hắn, năng lực hắn phát huy ra là có hạn, mà nếu tạo nên sợi dây mười mấy ông tổng của các công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường, vậy kết quả sẽ khác, quan trọng hơn là, nhiều người lực lượng lớn, thêm một người là thêm một cái đầu, nghĩ ra được biện pháp lại càng nhiều, cũng có thể tránh một số chi tiết sai lầm.