Thương Trường Đại Chiến

Chương 633

Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Thiếu Hoa mỗi ngày ngoài việc đến bệnh viện thăm Tần Tịch Thần ra thì thời gian còn lại hắn đều đến tập đoàn Phượng Hoàng bố trí lại mọi việc để chuẩn bị chống đỡ với cơn bão tài chính sắp ập tới. Đồng Bath Thái mất giá đã tạo ra một phản ứng dây chuyền, giờ thì châu Á đã hoàn toàn hỗn loạn, thị trường bị thu hẹp dẫn đến việc các mặt hàng của tập đoàn Phượng Hoàng ở thị trường này cũng bị thu hẹp xuống mức thấp nhất trong lịch sử.

Cũng may là cho dù thị trường ở Châu Á bị thu hẹp xuống mức thấp nhất nhưng thị trường ở các khu vực khác không chịu ảnh hưởng lớn lắm, sức tiêu thụ vẫn cao như trước kia chứ không hề hạ thấp. Còn có một vài khu vực vẫn chịu những ảnh hưởng nhất đinh nên lượng tiêu thụ có xuống thấp thì đó cũng là điều đương nhiên.

Vốn dĩ thị trường châu Á xuất hiện vấn đề như thế thì Lục Thiếu Hoa cũng chẳng cần chú ý đến vì với tình hình này có làm gì cũng chỉ là tốn công vô ích. Công ty tiêu thụ Phương Hoàng chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại, không để cho thị trường nào bị thôn tính là được.

Thế nhưng Lục Thiếu Hoa mỗi ngày vẫn đến tập đoàn sắp xếp lại mọi thứ là vì sao?

Vấn đề xuất hiện ở thị trường Hồng Kông, hiện tại bên Hồng Kông vẫn chưa phát sinh ra vấn đề gì, thị trường cổ phiếu cũng chưa có gì bất ổn. Cho dù có xuất hiện gì bất ổn đi chăng nữa thì đối với một thị trường tài chính đi đầu như Hồng Kông thì đó cũng là chuyện bình thường. Chưa xuất hiện vấn đề gì lớn lắm, vẫn chưa có gì cần phải lo lắng cả.

Thế nhưng giờ chưa phải lo lắng không có nghĩa là sau này sẽ không phải lo. Một khi bên Hồng Kông bắt đầu sóng gió thì ảnh hưởng của nó sẽ vô cùng lớn, mà Hồng Kông lại là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể để cho chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh kia chứ. Vậy nên trong khoảng thời gian này hắn phải gắng bố trí ổn thoả mọi việc, tránh tới lúc đó thị phần của hắn bị kẻ khác thôn tính.

Nếu như thị trường đại bản doanh của hắn bị thôn tính, vậy chẳng phải là quá nhục nhã hay sao? Hắn quyết không thể để cho chuyện như thế xáy ra, đó chính là lý do vì sao hắn phải chạy tới đây để thu xếp mọi thứ.

Sau vài ngày sắp xếp thì mọi thứ căn bản cũng đã hoàn thành, những chuyện còn lại sẽ giao cho Hứa Gia Thụy sắp xếp. Còn về phần Lục Thiếu Hoa, giờ đây ngoài việc đến bệnh viện chăm sóc cho Tần Tịch Thần ra thì chẳng có chuyện gì để làm nữa.

Có một việc rất đáng được nhắc tới đó là vào ngày mùng 1 tháng 10, cũng chính là ngày Quốc Khánh của Trung Quốc, Tần Tịch Thần cuối cùng cũng đã đặt được tên cho con gái, Lục Vũ Đình, một cái tên nghe rất thơ. Lục Thiếu Hoa không có gì để phản đối.

Cũng ngày hôm đó sức khoẻ của Tần Tịch Thần đã hồi phục, tình hình em bé cũng đã ổn định, chỉ cần một tháng đưa đến bệnh viện một lần để tiêm vacxin là được. Mọi thứ coi như đã ổn thoả, có thể yên tâm mà xuất viện.

Trong nhà có trẻ nhỏ, thêm vào đó Tần Tịch Thần lại là lần đầu tiên làm mẹ, không có kinh nghiệm chăm sóc nên Lục Thiếu Hoa muốn thuê một người đến giúp Tần Tịch Thần trông coi em bé. Vốn dĩ Tần Tịch Thần phản đối chuyện này, kiên quyết muốn tự mình chăm con nhưng sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng cô lại đồng ý.

Nguyên nhân là, theo kế hoạch của cô, sau khi nghỉ ngơi khoảng hơn một tháng cô sẽ quay lại công ty làm việc, đến lúc đó vừa trông con lại vừa phải đi làm, nếu không tìm người giúp thì cô sẽ phân thân ra thế nào đây?

Thật ra nếu nói đến việc chăm sóc trẻ nhỏ thì Lục Thiếu Hoa vẫn tin tưởng mẹ hắn nhất. Thế nhưng đứa bé chào đời được hơn một tuần rồi mà hắn vẫn chưa thông báo gì cho người nhà biết, đến lúc này lại càng thấy khó nói hơn.

Quan trọng hơn là Tần Tịch Thần cũng không muốn, cô có vẻ suy nghĩ nhiều lắm. Cô lớn hơn Lục Thiếu Hoa đến mười mấy tuổi, giờ lại sinh cho hắn một đứa con, nếu để cho mẹ hắn là bà Trần Lệ biết thì liệu bà có chấp nhận cô, đó chính là điều làm cho cô luôn thấp thỏm lo lắng.

Tuy nhiên con dâu thì sớm muộn gì rồi cũng phải gặp mẹ chồng. Sau khi nghe Lục Thiếu Hoa thuyết phục thì cuối cùng cô cũng đồng ý thông báo việc này cho bà Trần Lệ. Thế là trưa hôm đó Lục Thiếu Hoa gọi điện về cho mẹ hắn thông báo việc hắn vừa có con gái.

Đương nhiên là Lục Thiếu Hoa phải có sách lược của hắn. Khi báo cho bà Trần Lệ chuyện này, hắn chỉ nói là “có sinh được một bé gái” thôi, còn về vấn đề ai là người sinh thì hắn tuyệt không đả động gì đến. Hắn dự định khi nào bà Trần Lệ tới Hồng Kông thì hắn mới cho Tần Tịch Thần ra mắt bà.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, sau khi nghe nói đến việc “sinh con gái” thì bà Trần Lệ cũng chẳng thèm hỏi nhiều mà chỉ đòi sang Hồng Kông thăm cháu, bảo hắn lập tức cho máy bay về đón bà.

Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì đây, hắn bảo Lý Thượng Khuê sắp xếp lại mọi thứ một chút rồi lập tức bay về quê đón bà Trân Lệ đến Hồng Kông.

Không thể không nói là tốc độ của máy bay rất nhanh, chỉ chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau bà Trần Lệ đã có mặt ở Hồng Kông. Nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của mẹ Lục Thiếu Hoa vô cùng cảm động.

Thế nhưng vừa vào đến cửa bà Trần Lệ chỉ vội đi tìm cháu gái mà chẳng quan tầm nhiều đến Lục Thiếu Hoa làm hắn có cảm giác như bị thất sủng, hắn chỉ có thể gượng cười.

Sự việc diễn biến về sau lại càng đơn giản, sau khi chơi với đứa bé một lúc thì bà Trần Lệ mới tỏ ý muốn được gặp cô con dâu. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đưa bà lên lầu để gặp mặt cô con dâu lớn tuổi Tần Tịch Thần.

Bà Trần Lệ biết Tần Tịch Thần. Mấy năm trước khi bà tới Hồng Kông thì Lục Thiếu Hoa có đưa bà đến tập đoàn Phượng Hoàng thăm quan khắp lượt toà nhà, cũng chính lúc đo bà đã gặp Tần Tịch Thần một lần.

Đến nay Tần Tịch Thần đã từ thân phận của một tổng giám đốc điều hành trở thành vợ của Lục Thiếu Hoa, con dâu gặp mặt mẹ chồng, lại thêm chuyện trước đó làm cho Tần Tịch Thần có chút sợ hãi, trong lòng bất an vô cùng.

May mắn là tần Tịch Thần chăm sóc bản thân rất tốt, từ làn da cho đến cách ăn mặc đều làm cho người ta có cảm giác cô rất thành thục, nhìn như một cô gái mới ngoài hai mươi chứ không phải là người đàn bà ba mươi tuổi. Thêm vào đó bà Trần Lệ cũng không hỏi tuổi của cô nên xem như đã qua được một cửa.

- Vừa sinh con xong phải nghỉ ngơi nhiều vào, còn phải ăn nhiều đồ bổ, mẹ sẽ bảo Tiểu Hoa đi mua ít đồ về. Còn nữa, không được làm việc nặng nếu không sau này sẽ sinh già sẽ sinh bệnh…
Bà Trần Lệ dùng giọng quê nói một hồi, đem tất cả những điều phải chú ý khi đang ở cữ ra dặn dò rõ ràng.

Chẳng còn cách nào khác, bà Trần lệ vốn dĩ là người ít học lại sống cả đời ở nông thôn nên lúc nói chuyện dùng toàn tiếng ở vùng quê nhà. Hiện giờ tuy rằng bà đã tới Hồng Kông nhưng nếu bắt bà nói tiếng phổ thông thì có chút khó khăn, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng đang ở đó, một phiên dịch tốt như thế thì đi đâu tìm được.

Thế là Lục Thiếu Hoa đành gác bỏ thân phận của một đứa con, một người chồng và một người cha để trở thành một chuyên viên phiên dịch cho bà Trần Lệ. Hắn dùng giọng phổ thông đem tất cả những gì bà Trần Lệ đã nói nói lại cho Tần Tịch Thần nghe làm cho cô nghe đến mức ngây cả người.

Tần Tịch Thần làm sao có thể không ngây ra được? Nếu không phải Trần lệ đã xem cô như con dâu thì việc gì bà phải dặn dò cô những việc như vậy. Điều này chứng tỏ là bà có quan tâm tới cô khiến cô nhẹ lòng đi rất nhiều.

Gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu. Lục Thiếu Hoa cứ dịch xong một câu thì cô lại gật đầu một lần biểu thị là cô đã hiểu rồi. Đồng thời cô cũng lấy lại tinh thần nghiêm túc mà lắng nghe lời bà Trần Lệ nói, hình như sợ bỏ sót mất điều gì.



Đúng nửa tiếng đồng hồ, bà Trần Lệ dặn dò như thế đúng nửa tiếng đồng hồ mới dặn xong tất cả mọi thứ. Sau đó bà bảo Tần Tịch Thần lên giường nghỉ ngơi, còn bà lại chuẩn bị xuống tầng một để bế đứa cháu gái mà bà vừa mới có.

Chỉ có điều trước khi bước ra khỏi cửa bà còn dừng bước quay đầu lại hỏi Tần Tịch Thần:
- Đúng rồi Tiểu Thần, con có nhiều sữa không vậy?

“…..”.
Lục Thiếu Hoa toát mồ hôi trán, trong lòng thầm hô lên một tiếng: “Mẹ soi người quá đi mất”

Tuy nhiên chẳng có cách nào khác, lời của mẹ hắn vẫn phải dịch lại cho Tần Tịch Thần nghe, không những thế mà còn làm điệu bộ cười tủm tỉm khiến cho Tần Tịch Thần xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Chỉ có điều nghĩ lại thì vấn đề này có liên quan tới việc uống sữa của đứa nhỏ nên tần Tịch Thần ngại ngùng gật đầu tỏ ý sữa đủ cho con gái uống.

- Ừ, vậy thì tốt.
Bà Trần Lệ gật đầu rồi lại nói:
- Vậy con nghỉ ngơi đi, mẹ xuống nhà đây.


Lúc xuống tầng một Lục Thiếu Hoa phải giả bộ nói chuyện tào lao với mẹ, thế nhưng bà Trần Lệ lại nhắc tới Tần Tịch Thần.

- Tiểu Hoa à, mẹ cảm thấy Tiểu Thần có chút gì đó rất quen, hình như mẹ đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Bà Trần Lệ nhìn Lục Thiếu Hoa hỏi.

Lục Thiếu Hoa biết là giấy thì không gói được lửa, có một số việc có muốn giấu cũng không giấu được. Hắn nhìn mẹ thẳng thắn nói:
- Mẹ, đứng là mẹ đã từng gặp qua cô ấy. Cô ấy chính là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn. À, cô ấy còn là cô giáo của chị con nữa, ngày trước chị tới Hồng Kông chính là theo cô ấy học.

Bà Trần Lệ tuy rằng là người ít học nhưng cũng biết thế nào là một giám đốc điều hành, nhất lại là ở một công ty càng ngày càng lớn mạnh như công ty của Lục Thiếu Hoa. Bà vui vẻ cười rồi lại nói:
- Vốn dĩ con có Tiểu Linh là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi, giờ lại thêm Tiểu Thần, cũng coi như là một việc tốt, mẹ lại có thêm một nàng dâu. Chỉ có điều cảm thấy không phải với Tiểu Linh.

Đáng thương thay cho tấm lòng của những bậc làm cha làm mẹ trên đời! Con cái ở ngoài quan hệ nam nữ loạn lên nhưng đối với họ cũng chỉ là thêm một đứa con dâu, còn vui tới mức quên cả trời đất, hình như là mong cho hắn lấy thêm vài vợ nữa cũng được.

Lục Thiếu Hoa chẳng biết phải nói gì bèn đổi sang một chủ đề khác:
- Mẹ, lần này đến Hồng Kông mẹ chỉ ở vài ngày hay là ở lại một thời gian rồi mới về

- Ở một thời gian dài, Tiểu Thần vừa mới sinh xong, lại là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm nuôi trẻ con. Không như mẹ, mẹ đã từng nuôi anh chị em nhà con, tổng cộng là ba đứa đấy.
Bà Trần Lệ tự hào nói.

Quả thật nói tới việc nuôi con nhỏ thì bà Trần Lệ có quyền được tự hào, dù gì cũng đã từng nuôi ba đứa con rồi.

- Vâng, vậy mẹ cứ yên tâm ở đây đi.
Lục Thiếu Hoa cười nói với mẹ. Hắn mong mẹ hắn ở lại Hồng Kông lâu một chút, thế nhưng tự nhiên nghĩ hôm nay là mùng 1 tháng 10, bên Indonexia đang có vấn đề nên chỉ đành chào mẹ:
- Mẹ, mẹ ở nhà nha, con phải ra ngoài có chút việc. Còn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì lát nữa về con sẽ mua cho mẹ.

- Ừ, nếu con có việc thì cứ đi đi, mẹ ở nhà cũng được.
Bà Trần Lệ chỉ gật đầu mà vẫn chẳng để ý gì tới hắn vì bà đang mải chơi với đứa cháu nội.

Cái cảm giác bị thất sủng lại dâng lên trong hắn, hắn chỉ đành gượng cười lắc đầu rồi đi, vội vàng đến sở tổng chỉ huy mà trong lòng thì vẫn thầm dự đoán tình hình bên Indonexia.
Bình Luận (0)
Comment