Tính cách của Lục Thiếu Hoa từ trước đến giờ vẫn là quyết liệt và hành động chớp nhoáng, đã quyết định việc gì thì phải lập tức làm, cũng giống như việc tìm một người giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán (1) vậy. Sau khi Trần Lệ đồng ý, Lục Thiếu Hoa liền gọi điện ngay cho Lục Hiểu Nhàn ở Thâm Quyến để nhờ tìm giúp một người.
Ở Hồng Kông có rất nhiều người Triều Sán, nhưng những người Triều Sán ở Hồng Kông lại không phải là những người lao động phổ thông mà đều là những người lắm tiền, bởi vậy mà không thể tìm được một người giúp việc người Triều Sán. Nhưng ở Thâm Quyến lại khác, người Triều Sán nhiều vô kể, với sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng tại Thâm Quyến, nếu muốn tìm một người giúp việc thật quá dễ dàng, chỉ cần một hai ngày là có thể tìm được.
Lục Thiếu Hoa đã đánh giá thấp số lượng người Triều Sán ở Thâm Quyến, và cũng đánh giá thấp cả sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng tại Thâm Quyến, khi bên Thâm Quyến dán giấy thông báo cần tuyển một nữ giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán thì lập tức có người đến ứng tuyển.
Cuối cùng, Lục Hiểu Nhàn phải đích thân tuyển dụng và đã tìm được một cô gái đã tốt nghiệp cấp ba, rồi làm luôn cho cô ta một giấy chứng nhận biên phòng, sau đó lại đích thân đưa cô sang Hồng Kông. Hồng Kông giờ đã quay về với Trung Quốc đại lục, từ Thâm Quyến muốn tới Hồng Kông chỉ cần làm giấy chứng nhận biên phòng là xong chứ không cần hộ chiếu như trước đây, hơn nữa bây giờ làm thủ tục giấy tờ cũng rất nhanh chóng.
Đừng quên, Lục Xương bây giờ vẫn là quan chức được phái tới làm việc tại Hồng Kông, trước đây đã từng là Chủ tịch thành phố Thâm Quyến, những cơ quan đầu não của chính quyền thành phố đều có quan hệ với Lục Xương và tập đoàn Phượng Hoàng, giờ Lục Hiểu Nhàn muốn đưa một người giúp việc sang Hồng Kông thì cũng chỉ cần lên tiếng, chỉ sau vài phút là mọi thủ tục đã được hoàn tất.
Đó là lý do tại sao Lục Hiểu Nhàn lại giải quyết chuyện này nhanh như vậy, tuyển dụng rất nhanh, làm giấy chứng nhận cũng rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng là mọi việc đã được giải quyết, còn giấy tờ bên Hồng Kông thì đã có Lục Thiếu Hoa lo liệu, vì vậy lại càng nhanh.
Mọi thứ diễn ra như trong phim vậy, chiều ngày 1 tháng 10 Lục Thiếu Hoa gọi điện cho Lục Hiểu Nhàn, sang ngày thứ hai tức là trưa ngày 2 tháng 10, Lục Hiểu Nhàn đã có thể mang người tới biệt thự cho Lục Thiếu Hoa, không cần đến một ngày là xong.
Lần này, Lục Hiểu Nhàn sang Hồng Kông không chỉ vì chuyện người giúp việc mà vẫn còn một chuyện quan trọng khác đấy là thăm mẹ. Cũng là vì thấy Trần Lệ bỗng nhiên lại ở Hồng Kông một thời gian khiến Lục Hiểu Nhàn cảm thấy rất kì lạ, cho nên mới chạy tới Hồng Kông xem thực hư thế nào.
Đến Hồng Kông rồi, Lục Hiểu Nhàn đã hiểu tất cả, đồng thời cũng rất kinh ngạc, trước đây vẫn gọi là chị Tịch Thần, bây giờ Tần Tịch Thần lại phải gọi cô ta một tiếng bác, mà cô ấy chi cần gọi Tần Tịch Thần bằng em là được rồi.
Đúng vậy, Lục Hiểu Nhàn giờ đã lên chức bác rồi, vừa có một người em, lại vừa có một đứa cháu đáng yêu, đã có hai người phải gọi cô ấy bằng bác, tự nhiên thấy không quen cho lắm.
- Tiểu Nhàn à, con ở bên đó có bận không?
Trần Lệ trìu mến nhìn Lục Hiểu Nhàn hỏi.
Trước đây, lúc còn ở nhà, Lục Hiểu Nhàn vừa đi học vừa giúp đỡ làm việc nhà, mấy năm trước, Lục Hiểu Nhàn bỗng nhiên bỏ học, rời bỏ quê hương để đến Hồng Kông, điều này làm cho Trần Lệ thấy rất khó hiểu.
Bây giờ thì ngược lại, Lục Hiểu Nhàn đã quay về Thâm Quyến, đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc điều hành, cả ngày bận bịu với công việc của công ty, vốn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhiều lúc gọi điện thoại tới cũng không liên lạc được, cho nên cũng không dám nghĩ đến chuyện về thăm nhà.
Đáng thương cho thân con gái, Trần Lệ cũng có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng Lục Hiểu Nhàn dù gì cũng là con gái của bà, là cốt nhục do mình sinh ra, nhìn con gái cả ngày bận bịu, nếu nói không khổ tâm thì chẳng phải là nói dối sao, song Lục Hiểu Nhàn có được sự nghiệp như ngày hôm nay, là một người mẹ, Trần Lệ thấy rất tự hào.
- Mẹ à, gần đây kinh tế châu Á đã ổn định, công ty con cũng không có việc gì quan trọng nên cũng không bận lắm, hai ba ngày này có thể nhàn rỗi một chút.
Lục Hiểu Nhàn làm nũng mẹ, ngồi vào trong lòng Trần Lệ giống như một đứa trẻ vậy.
- Vậy thì ở đây vài ngày rồi hãy về nhé!
Trần Lệ vỗ về con gái song cũng không quên liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, ý tứ rất rõ ràng: Hãy cho chị gái con nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi! Nhìn thấy cảnh này Lục Thiếu Hoa lại dám nói không được sao? Hắn chỉ còn cách miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Lúc này Trần Lệ mới vui vẻ cười nói:
- Ở đây ba ngày nhé! Khó khăn lắm mới được ở bên mẹ mà.
- Vâng!
Lục Hiểu Nhàn khẽ gật đầu trả lời.
Tiếp theo cũng không cần phải nói nhiều nữa, Lục Hiểu Nhàn cũng đã ở lại, nhưng không phải ba ngày mà là hai ngày rưỡi, sáng ngày 3 tháng 10, điện thoại từ Thâm Quyến gọi đến yêu cầu Lục Hiểu Nhàn phải về gấp.
Lục Hiểu Nhàn đi rồi, người giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán cũng đã tìm được rồi, Lục Thiếu Hoa coi như đã giải quyết triệt để việc này, không cần phải ở nhà cả ngày làm phiên dịch cho mẹ, có thể lo công việc của mình, vào buổi chiều hôm Lục Hiểu Nhàn đi, Lục Thiếu Hoa lại đến giám sát tình hình.
Hôm nay là 10-3, cũng chính là ngày mấy người Lý Vân Thanh ra tay hành động, nhằm thẳng vào thị trường ngoại tệ ba nước Malaysia, Philippine và Indonesia, bán cho bằng hết số cổ phiếu đang nắm giữ trong tay, giá trị tăng lên thu lợi càng nhiều.
Có lẽ Lục Thiếu Hoa muốn xem xem mấy người Lý Vân Thanh sẽ hành động như thế nào cho nên hắn đến sớm hơn mọi khi, lúc này bọn Lý Vân Thanh vừa ăn xong bữa cơm trưa, đang ngồi nghỉ ngơi tán chuyện ở phòng khách.
Thấy Lục Thiếu Hoa tới, bọn họ lên tiếng chào hỏi, song Lưu Minh Chương vẫn là người nhanh nhẹn hơn cả, vừa thấy Lục Thiếu Hoa đến là liền lên tiếng hỏi:
- Nghe nói cậu cũng được làm cha rồi phải không? Sinh được một “thiên kim tiểu thư”.
- Ha ha! Không ngờ tin tức của tôi lại lan truyền nhanh thế.
Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng mới nói tiếp;
- Nói gì thì nói, tôi còn nhớ năm đó khi vợ anh sinh con, tôi cũng đã mừng cho hai người một bao lì xì lớn, bây giờ đến lượt tôi lên chức bố, có phải anh muốn bày tỏ thành ý không?
Lưu Minh Chương có chút hối hận, hối hận vì không nên nhắc tới chuyện này, nhưng lời thì cũng nói ra rồi, nước hắt đi thì không thể hốt lại được, đành phải bất đắc dĩ nói tiếp:
- Nên là như vậy, ừ, lúc nào con cậu đầy tháng, tôi cũng phải tới mừng tuổi mới được.
- Như vậy vẫn còn khác biệt lắm.
Lục Thiếu Hoa ngấm ngầm trêu đùa một phen, vòi vĩnh Lưu Minh Chương:
- Tuy là tôi có con gái, nhưng không mang đến đây, nhưng phong bao cũng không thể nhỏ, trước đây tôi cho con anh bao nhiêu bây giờ anh phải cho lại gấp mấy lần mới được, không thì không nhận, đúng rồi nếu anh không cho gấp bội thì trừ vào tiền thưởng của anh vậy.
Đây mới là lúc Lục Thiếu Hoa thể hiện quyền lực của mình, ai bảo hắn ta có quyền ký tên cơ chứ. Trong tập đoàn Phượng Hoàng này, có một quy tắc bất thành văn, đó là, mọi vấn đề chỉ cần Tổng giám đốc điều hành kí tên là coi như có hiệu lực, nhưng về vấn đề tài chính của tập đoàn, đặc biệt là những khi có vụ làm ăn lớnthì sau khi kết thúc, chi hoa hồng và phát tiền thưởng, đều phải có chữ ký của Lục Thiếu Hoa mới phát sinh hiệu lực, nếu không thì một đồng cũng đừng hòng lấy ra.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lưu Minh Chương xịu xuống, lộ vẻ khó xử, nhưng anh ta không còn cách nào khác, chuyện là do anh ta chủ động khơi lên, giờ lại bị Lục Thiếu Hoa chơi cho một vố, coi như là ăn phải quả đắng, đành miễn cưỡng gật đầu, cam đoan nói;
- Nhất định sẽ tăng gấp bội, nhất định sẽ tăng gấp bội.
- Ha ha!
Lý Vân Thanh cười lớn một hồi, cười hết sức thoải mái. Từ trước đến giờ, anh ta chỉ toàn thấy Lưu Minh Chương đùa giỡn Lục Thiếu Hoa chứ chưa hề thấy Lục Thiếu Hoa đùa giỡn Lưu Minh Chương, bây giờ thật thú vị, cuối cùng cũng có thể thấy được cảnh này. Nhìn Lưu Minh Chương mặt mày ảo não, anh ta được một trận cười sảng khoái. Cũng may mà Lý Tông Ân không có ở đây, nếu được chứng kiến cảnh này, anh ta tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng chắc cũng phải cười thầm một trận.
Đó là chưa nói đến vợ của Lưu Minh Chương, khuôn mặt cô ta sạm đen lại như mặt Bao Công, trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương như muốn nuốt sống anh ta.
Vợ chồng hai người có như thế nào Lục Thiếu Hoa đâu cần quan tâm, hắn đã đạt được mục đích rồi, phong bao chúc mừng cũng sắp nhận được rồi, khỏi cần nói nhiều, liền chuyển chủ đề hỏi:
- Hành động ở Singapore thế nào rồi?
Theo dự tính, ngày 3-10, cũng chính là sáng nay, kế hoạch hành động ở Singapore đã phải bắt đầu rồi, hơn nữa cũng đã tính toán sáng này là kết thúc phiên giao dịch, giờ đã là giai đoạn cuối, đã kết thúc phiên giao dịch từ sáng, giờ phải có kết quả rồi.
Quả nhiên là vậy, sáng nay đã có kết quả rồi, Lý Vân Thanh thay mọi người trả lời:
- Vào thời điểm kết thúc phiên giao dịch sáng nay đã bán hết cổ phiếu, song số tiền kiếm được cũng không nhiều lắm, mới chỉ thu về được trên dưới ba trăm triệu đô la Mỹ.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á lần này, Singapore chịu tổn thất không lớn lắm, khi cơn bão tiền tệ mới bùng phát thì Singapore vẫn không hề chịu ảnh hưởng, vẫn sóng yên biển lặng, chỉ xuất hiện một số xáo trộn không đáng kể, không khác gì so với lúc bình thường.
Mãi cho đến cách đây vài hôm, Singapore mới chịu ảnh hưởng, mức sụt giảm đã bắt đầu xuất hiện, tuy lúc đầu mức độ sụt giảm là rất lớn nhưng càng về sau lại càng hạ nhiệt, cho đến hôm nay, khi bọn Lý Tông Ân ra tay thì cũng không bị giảm bao nhiêu điểm.
Hơn nữa, Singapore vốn không phải là thị trường trọng điểm, khi hoạch định kế hoạch Lục Thiếu Hoa cũng không bảo mấy người Lý Vân Thanh phải quá quan tâm đến thị trường của quốc gia này, do đó Lý Vân Thanh cũng không đầu tư quá nhiều tiền để ghìm giá đồng đô la Singapore, cho nên số lợi nhuận thu về không nhiều cũng là chuyện bình thường.
- Thu về được ba trăm triệu đô la Mỹ cũng không tồi, nếu như lúc bình thường muốn kiếm ba trăm triệu đôla Mỹ thì phải đợi trong một thời gian dài, tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta phải bán ra biết bao nhiêu chiếc ô tô mới có thể thu về được con số đó. Hiện giờ chỉ cần có vài ngày mà đã kiếm được từng ấy, thật quá dễ dàng.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, dường như rất tự hào.
- Khỏi phải nói, rất có lý à, cứ nghĩ mà xem ba trăm triệu đôla Mỹ cũng chẳng phải là nhỏ.
Lưu Minh Chương cũng xen vào nói một câu, song dừng lại một hồi lại đổi ý nói:
- Song nói đi cũng phải nói lại, bây giờ là lúc nào chứ, ba trăm triệu đôla Mỹ không đủ để nhét kẽ răng đâu, huống chi từ mười một tháng trước, chúng ta đã hoạch định kế hoạch rồi, giờ chỉ kiếm được ba trăm triệu đôla Mỹ, thật vẫn chưa xứng đáng à.
Ý của Lưu Minh Chương rất rõ ràng, kế hoạch vạch ra lâu như vậy mà cuối cùng chỉ kiếm được có ba trăm triệu đô la Mỹ, thật không bõ công sức đã bỏ ra
- Ha ha! Nhiều lúc phải biết tự thỏa mãn.
Lục Thiếu Hoa vui vẻ nói một câu, rồi xua tay nói:
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa, nói về chiều nay đi, đến chiều các anh định hành động thế nào, hãy nói kế hoạch đại thể cho tôi đi.
Cũng sắp bắt đầu mở phiên giao dịch buổi chiều, Lục Thiếu Hoa tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để tìm hiểu một chút về kế hoạch của bọn Lý Vân Thanh.
(1) Triều Sán còn được gọi là Triều Châu - là một trong 8 loại tiếng địa phương chính của Trung Quốc. Người Triều Châu cổ đại là một phân chi của dân tộc Bách Việt và về sau là dân gốc của nước Triệu thời Chiến Quốc (Triệu Cơ - mẹ của Tần Thủy Hoàng là người nước Triệu, Triệu Đà cũng là người nước Triệu). Triều Châu vốn là một huyện của tỉnh Quảng Đông Trung Quốc, sau lên thành phố. Ở Việt Nam cũng có người Triều Châu (còn gọi là người Tiều Châu hoặc vắn tắt là người Tiều) sang định cư từ lâu, đặc biệt là một số vùng ở tỉnh Sóc Trăng và Hà Tiên có rất nhiều người Triều Châu sinh sống (có câu thành ngữ “dưới sông cá chốt, trên bờ Triều Châu”). Nếu bạn nghe một người Việt gốc Hoa gọi nhau là “hia” (anh), “chế” (chị), “a pa” (cha), “a má” (mẹ), thì chắc chắn người đó gốc Triều Châu)