Thương Trường Đại Chiến

Chương 644

Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã tới 19 tháng 10, vào ngày này, Lục Thiếu Hoa lại tới nhà Hoắc gia, đồng thời muốn Hoắc Anh Đông triệu tập hội viên của thương hội Trung Hoa đến để bàn công chuyện, ông Phùng cũng tham gia vào cuộc họp lần này.
Lục Thiếu Hoa là người vốn không thích phí lời, thấy mọi người đã đến đông đủ, Lục Thiếu Hoa cũng khỏi cần khách khí, đi thẳng vào vấn đề:
- Tình hình của Hồng Kông hiện nay rất không lạc quan, mấy ngày hôm nay, thị trường chứng khoán đã xuất ra không biết bao nhiêu vốn lưu động, chúng tôi cũng như các anh đều muốn ra tay cứu lấy Hồng Kông.
- Căn cứ vào trí nhớ, Lục Thiếu Hoa biết đến ngày 20 tháng 10 là vừa tròn mười năm kể từ khi thị trường chứng khoán của phố Wall trên nước Mỹ rơi vào thảm kịch “Ngày Thứ Hai đen tối”.
Cũng vào ngày này, thị trường chứng khoán của Hồng Kông cũng bắt đầu hạ điểm.
Trong hai ngày 21 và 22 tháng 10, chỉ số sàn giao dịch Hồng Kông giảm mạnh, tổng mức sụt giảm là gần 1200 điểm, ước chừng là 9%, làm cho người chơi cổ phiếu ở đây như rơi vào cuộc khủng hoảng chứng khoán. Sang ngày 23, chỉ số sàn giao dịch Hồng Kông giảm đến mức thấp nhất còn 9766,7 điểm, mức sụt giảm cao nhất đạt 1871 điểm, chỉ số sàn giao dịch lúc đóng cửa là 10426,3 điểm, giảm 1211,5 điểm, tỉ lệ sụt giảm lên tới 10,4%, có người còn cho rằng mức sụt giảm này đã lặp lại mức giảm lịch sử của thảm kịch “Ngày thứ Hai đen tối” năm 1987.
Chỉ trong ngày 23, các công ty trên thị trường Hồng Kông đã tổn thất tới 433,5 tỉ đô la Hồng Kông, so với 4335,4 tỉ đô la Hồng Kông là mức tổn thất đỉnh điểm trong tháng 8, đã giảm 1542 tỉ đô la Hồng Kông, mức giảm sút là 35 lần. Cùng lúc đó, tổng thiệt hại của 10 đại gia lớn ở Hồng kong ước tính hơn 210 tỉ đô la Hồng Kông, chỉ số sàn giao dịch của Hồng Kông liên tục giảm mạnh, tổn thất cực lớn, chấn động thế giới.
- Theo tin tức báo về từ các nơi thì đúng là như vậy, theo tôi các anh cần phải ra tay trong lúc này.
Ông Phùng hiện giờ là Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính Hồng Kông, lại là quan chức bên đại lục phái tới, lời nói của ông ít nhiều cũng có sức ảnh hưởng, vào lúc này phụ họa theo Lục Thiếu Hoa là muốn làm cho lời nói của Lục Thiếu Hoa càng có tính tin cậy.
Thực ra ông Phùng cũng không cần phải nhiều lời như vậy, Lục Thiếu Hoa vốn đã có sức ảnh hưởng lớn trong thương hội Trung Hoa rồi, những gì hắn nói ra không cần phải qua xác minh cũng làm cho kẻ khác tin tưởng tuyệt đối, tuy nhiên ông Phùng đưa ra lời xác minh cũng có tác dụng phần nào.
- Những cái khác không nói đến nữa, tôi là hội trưởng của thương hội Trung Hoa, ở đây tôi xin được nói trước, chúng ta đã sự chuẩn bị chu đáo từ trước, chỉ cần cơn bão này bùng phát là có thể đối phó bất cứ lúc nào.
Hoắc Đông Anh thẳng thắn đáp lại một tiếng.
Trước khi nhận được tin triệu tập của Lục Thiếu Hoa, mọi người đều đã có sự ứng phó trước rồi, đem tiền ra để bảo vệ công ty mình trước, sau đó xuất tiền ra để thu mua cổ phiếu Hồng Kông, có thể coi như đã có sự chuẩn bị rất tốt.
- Tôi cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Lý Gia Thành cười nói.
Những người khác cũng như vậy, sau khi Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành tỏ thái độ, họ cũng nhất loạt lên tiếng, xem ra bọn họ thật sự đã chuẩn bị chu đáo rồi.
Thấy vậy Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, cười nhẹ nói:
- Như vậy thì không còn gì phải bàn rồi, cứ dựa theo lần trước mà hành động, tôi sẽ là người hướng dẫn, mong các anh sẽ cố gắng bảo vệ Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều gật đầu tán thành, Hoắc Anh Đông thay mặt mọi người nói:
- Yên tâm đi, trận chiến này nhất định sẽ giành được thắng lợi vẻ vang.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu tin tưởng, chuyển sang vấn đề khác:
- Còn về khoản cho vay của ngân hàng Phượng Hoàng, tôi cũng đã chuẩn bị xong, sáng mai chính thức mở cửa, phiền Hoắc lão gia báo cho anh em trong thương hội Trung Hoa một tiếng để họ biết.
- Không thành vấn đề, tôi sẽ báo tin này.
Hoắc Đông Anh đáp.
- Tốt.
Cuộc triệu tập đơn giản này kết thúc bằng một chữ “ tốt” của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại, rời khỏi biệt thự của Hoắc gia, đi thẳng đến Sở chỉ huy, muốn họp mặt mấy người Lưu Minh Chương một lúc, coi như là hội nghị động viên trước trận chiến gay go.
- Mục đích của chúng tôi rất rõ ràng, đó là thị trường chứng khoán Hồng Kông, hễ có người bán tháo ra chúng tôi lập tức mua lại, à, và đương nhiên chúng tôi chỉ làm vậy với những đơn hàng lớn, còn với những đơn hàng nhỏ thì để lại cho người khác đi.
Lục Thiếu Hoa vào ngay chủ đề chính, không vòng vo này nọ.
- Rõ rồi.
Lý Vân Thanh là người đầu tiên đứng ra bày tỏ ý kiến.
- Ha ha!
Lưu Minh Chương không vội vàng tỏ thái độ mà cười lớn một tiếng, nói:
- Trò hay sắp bắt đầu.
Đúng vậy, theo Lưu Minh Chương, chiến dịch của Hồng Kông lần này đúng là một trò hay, Hồng Kông dù sao cũng là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa lại chuẩn bị một lượng tiền lớn để ứng phó, tình hình này không phải là trò vui hay sao.
- Hiện giờ tôi hi vọng người ta bán tháo nhiều một chút, như vậy tôi sẽ thu mua lại, tại Hồng Kông này, tập đoàn Phượng Hoàng có vị trí lớn hơn cả, có thể nói là tập đoàn hàng đầu không có đối thủ.
Lý Tông Ân cũng lên tiếng.
Lý Tông Ân nói không sai chút nào, nếu thu mua được nhiều cổ phiếu Hồng Kông, tập đoàn Phượng Hoàng nghiễm nhiên trở thành tập đoàn không có đối thủ, đợi đến lúc thị trường chứng khoán rung chuyển, xem động thái của tập đoàn Phượng Hoàng, nếu tập đoàn này bán tháo một lượng lớn cổ phiếu Hồng Kông, như vậy thị trường chứng khoán của Hồng Kông sẽ sụt giảm mạnh.
Lục Thiếu Hoa đâu phải không nghĩ đến chuyện này, chỉ là không nói ra mà thôi, bây giờ nghe Lý Tông Ân nói vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ cười rồi chuyển chủ đề:

- Được rồi, đừng đắc ý trước, chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi?

Thật ra Lục Thiếu Hoa không nên hỏi như vậy, nhưng vào thời điểm này, Lục Thiếu Hoa vẫn bắt buộc phải hỏi như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, việc chuẩn bị trước trận chiến không có vấn đề, có nửa tháng để chuẩn bị là đủ rồi. Nhưng vấn đề tài chính lại không như vậy, lần trước lượng tiền của cả bốn nước Indonesia, Malaysia, Philippine và Singapore lên đến con số bao nhiêu, Lục Thiếu Hoa cũng không rõ.
Còn một khoản tiền quan trọng khác, cách đây nửa tháng Lục Thiếu Hoa có gọi điện cho Lý Chí Kiệt, muốn anh ta xuất ra 40 đến 50 tỉ đô la Mỹ, đến bây giờ Lục Thiếu Hoa vẫn chưa hỏi lại vấn đề này nên cũng không biết anh ta chuẩn bị đến đâu rồi.
- Tôi nói trước nhé.
Lý Vân Thanh nhìn mọi người, thấy Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân không có ý kiến gì thì không thể không đứng ra lên tiếng:
- Chiến dịch lần trước coi như kết thúc được một nửa, lợi nhuận thu về cũng có kết quả trong ngày 4 tháng 10, tổng cộng lợi nhuận và tiền vốn là 373,6 tỉ đô la Mỹ.
- 373,6 tỉ đô la sao?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, không đợi Lý Vân Thanh trả lời, bèn quay sang hỏi Lưu Minh Chương:
- Tiền bên anh Chí Kiệt đã đến chưa?
- Đối với con số 373,6 tỉ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi, bởi vì lúc chưa kết thúc, Lý Vân Thanh sớm đã dự tính lợi nhuận và tiền vốn sẽ không vượt quá 380 tỉ đôla Mỹ, con số hiện giờ chỉ ít hơn hơn 6 tỉ, cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm.
- Đã chuyển sang bên này rồi, từ hôm qua.
Nói đến đây, Lưu Minh Chương tạm dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đã chuyển qua 46,8 tỉ đôla Mỹ, vẫn chưa tới 50 tỉ đô la Mỹ.
- 420,4 tỉ đô la Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, nhẩm tính trong đầu con số này, nếu trừ ra 200 tỉ đôla Mỹ cho ngân hàng Phượng Hoàng dùng làm khoản cho vay, thì vẫn còn 204 tỉ đôla, số tiền này nếu đem ra ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông không thể nói là đủ, nhưng cũng có thể coi là tương đối.
- Đạt được số tiền này đã coi là đủ rồi, nếu không đủ thì nên giảm khoản cho vay của ngân hàng Phượng Hoàng để có thêm khoản tiền đối phó với thị trường chứng khoán.
- Lúc quyết định xuất 200 tỉ đô la Mỹ cho ngân hàng Phượng Hoàng làm khoản vay cho những thành viên của thương hội Trung Hoa, Lục Thiếu Hoa đã tính được số tiền 200 tỉ là quá đủ, nếu không phải vì muốn làm triệt để 100% thì chỉ cần xuất ra 150 tỉ là được rồi.
- Tốt rồi.
Lý Vân Thanh đáp lại một tiếng rồi nói tiếp:
- Tập đoàn hiện giờ đã ổn định, vốn lưu động tuy không phải là có rất nhiều, nhưng 10-20 tỉ đô la Mỹ vẫn có thể xuất ra, cái này không thành vấn đề.
- Tốt rồi.
Lý Vân Thanh đáp lại một tiếng rồi nói tiếp:
Tập đoàn hiện giờ đã ổn định, vốn lưu động tuy không phải là có rất nhiều, nhưng 10-20 tỉ đô la Mỹ vẫn có thể xuất ra, cái này không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa không sốt ruột lên tiếng, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Về tình hình của Hồng Kông, tôi giao toàn quyền quyết định cho các anh, các anh sẽ tự biết phải làm thế nào, nếu tiền không đủ thì có thể rút ra từ ngân hàng và tập đoàn Phượng Hoàng, chỉ cần có thể bảo vệ được thị trường Hồng Kông là được.
Nói đến vấn đề tài chính, Lục Thiếu Hoa rất đau đầu, dự tính ban đầu muốn xuất ra 500 tỉ đôla Mỹ, bây giờ lại giảm đi hơn 70 tỉ, điều này khiến Lục Thiếu Hoa nhất thời không biết nên làm thế nào, song với tình hình hiện nay, mỗi người đóng góp một ít nên cũng không có vấn đề gì.
- Không dám khẳng định 100%, nhưng 80, 90% là rất có thể.
Lý Vân Thanh lập tức bảo đảm.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cười, liền phất tay, chuyển sang chủ đề khác:
- Tiếp theo nói về việc khác đi.
- Ô
Cho dù là Lý Vân Thanh hay là Lưu Minh Chương, thậm chí là Lý Tông Ân, bọn họ đều sững sờ, họ cho rằng Lục Thiếu Hoa đến đây chỉ để bàn về thị trường chứng khoán của Hồng Kông, trái lại Lục Thiếu Hoa hình như vẫn còn muốn nói về chuyện không liên quan đến thị trường chứng khoán Hồng Kông.
Thực tế đúng là như thế, Lục Thiếu Hoa đúng là giấu một chuyện không liên quan đến thị trường chứng khoán Hồng Kông, chỉ vì đây không phải là đại sự gì và cũng không ảnh hưởng gì lắm nên Lục Thiếu Hoa mới giấu cho đến bây giờ.
Bây giờ thì khác, đã đến thời khắc quan trọng rồi, Lục Thiếu Hoa nếu không nói ra, e rằng thời gian dành cho mấy người Lý Vân Thanh không còn nhiều nữa, đến lúc đó lại bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng đó là một cơ hội kiếm tiền, Lục Thiếu Hoa sao có thể bỏ lỡ được.
Bình Luận (0)
Comment