Thương Trường Đại Chiến

Chương 659

Lúc trước, Lục Thiếu Hoa từng xem qua một bộ phim điện ảnh, nội dung là một phi công xuất ngũ, sau khi xuất ngũ, làm thế nào cũng không đi nơi khác, vẫn tiếp tục ở lại căn cứ, mục đích chỉ vì muốn có giấc ngủ ngon.

Có rất nhiều người sẽ hỏi, người phi công kia chẵng lẽ đi chỗ khác không ngủ được hay sao? Đúng vậy, người phi công này quả thật là rời căn cứ phi cơ liền không thể ngủ được, nguyên nhân là anh ta không nghe được tiếng máy bay cất cánh khi vào chiến tuyến, khiến anh ta không thể nhắm mắt ngủ được.

Tình trạng của Lục Thiếu Hoa hiện tại cũng giống như viên phi công kia, chỉ có khác là, viên phi công kia vì không nghe được tiếng máy bay cất cánh và không được ở tiền tuyến chiến đấu mà mất ngủ, nhưng Lục Thiếu Hoa thì không như vậy, hắn vì không cảm nhận được không khí chiến đấu ở tiền tuyến mà không yên, quyết tâm đến.

Hiện tại thì tốt rồi, đã đến sở tổng chỉ huy, chỉ còn nửa giờ nữa là bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng. Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng yên tâm, ngồi ở ghế trên, nhắm mắt dưỡng thần cùng đợi.

Bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, thời gian chỉ còn lại nửa giờ, trong nửa giờ này, Lý Vân Thanh bọn họ có rất nhiều chuyện cần làm, ví dụ như phải cân nhắc kế hoạch, xem xét xem có quên gì hay không trước khi lâm chiến, có rất nhiều chuyện cần họ phải làm.

Cũng đang lúc như thế này, ba người bọn họ vội vội vàng vàng, mặc kệ Lục Thiếu Hoa ngồi ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

…..

Thời gian từng phút trôi đi, nửa giờ trôi qua trong nháy mắt, rốt cục, đã đến giờ bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, mà Lục Thiếu Hoa cũng vào lúc này mở mắt, thay đổi tư thế ngồi, hướng mặt về phía màn hình lớn.

Giống như phiên giao dịch trong lịch sử, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, bất kể là đồng won Hàn Quốc hay là trái phiếu chính phủ Hàn Quốc đều trong trạng thái giảm mạnh, vừa mới bắt đầu còn đỡ một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, biên độ giảm điểm cũng càng lúc càng lớn.

Nhìn xu thế giảm điểm càng lúc càng lớn, Lý Vân Thanh bọn họ vẻ mặt căng thẳng rốt cục cũng chùng xuống, trên trán đổ mồ hôi, biểu hiện bọn họ rất căng thẳng.

Nhìn thấy thị trường giảm điểm, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa đoán trước rất chính xác. Lý Vân Thanh bọn họ ít nhiều cũng yên tâm, bởi vì lần này hành động, kế hoạch của bọn họ đã hoàn thiện, đã yêu cầu nhân viên cấp dưới chuẩn bị đầy đủ, nếu không xảy ra chuyện thị trường giảm điểm, tất cả mọi sự sắp đặt của bọn họ đều uổng phí.

- Trời ơi, thật là sốt ruột.
Lý Vân Thanh trong lòng âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ.

Đúng là, có ai hiểu được tâm tình của Lý Vân Thanh bọn họ. Lúc bình thường, nhìn qua bọn họ rất bình tĩnh, nhưng có ai biết, mỗi khi phải hành động, Lý Vân Thanh bọn họ phải chịu rất nhiều áp lực đâu.

Đặc biệt, lần này Lý Vân Thanh là tổng chỉ huy, anh ta lại càng phải chịu nhiều áp lực, dù sao đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy, sẽ phải chịu trách nhiệm của vị trí đó. Một khi thất bại, anh ta sao còn có thể diện để nhìn và đáp lại sự tín nhiệm của Lục Thiếu Hoa chứ.

Nhưng may mắn là từ khi cơn bão tài chính châu Á bắt đầu đến nay, đều không có xuất hiện điều gì bất ngờ. Mà lúc trước lại nghe Lục Thiếu Hoa nói đến, hình như phải chờ tới sang năm mới hành động, thời gian cách nhau khá xa, như vậy sẽ có một khoảng thời gian ở giữa, cũng có nghĩa là Lý Vân Thanh có thể xả hơi một thời gian.

Đúng là giai đoạn thứ nhất của cơn bão tài chính đã gần kết thúc, sau khi chấm dứt hành động ở Hàn Quốc thì cũng tuyên bố chấm dứt hoàn toàn, Lý Vân Thanh là tổng chỉ huy cuối cùng có thể nghỉ ngơi một thời gian, như thế nào lại không xả hơi một mạch chứ.

So với Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người bọn họ chịu áp lực ít hơn một chút, tuy nhiên cũng không phải là ít áp lực, như Lưu Minh Chương, anh ta lần này đóng vai người đi săn, phải chú ý theo dõi thường xuyên xu hướng của thị trường chứng khoán Hàn Quốc.

Anh ta không chỉ chú ý đến cổ phiếu của công ty điện tử Samsung, các cổ phiếu khác anh ta cũng phải chú ý luôn, sau đó tiến hành sàng lọc, đợi cho đến khi giá cả xấp xỉ nhau mới ngừng thu mua, bắt đầu “giậu đổ bìm leo” bán tháo ra ngoài.

Đó là áp lực, áp lực rất lớn, không được phân tâm, không phải người bình thường ai cũng làm được, nhưng Lưu Minh Chương lại có thể áp chế tính cách, tập trung tinh lực nhìn chằm chằm vào màn hình, rất lâu mà không đổi hướng nhìn đi nơi khác.

So với Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người bọn họ, Lý Tông Ân lại có ý hoàn toàn khác, Lý Tông Ân từ trước đến giờ lúc nào cũng thoải mái, đúng, không phải là anh ta không có áp lực mà là tinh thần bị phân tán. Phần lớn, ý chí của anh ta chỉ muốn chuyện này qua đi, vì thế, đối mặt với tình hình ở Hàn Quốc lúc này, tinh thần của anh ta cũng rất thoải mái.

Đúng là, Lý Tông Ân hiện giờ chỉ nghĩ đến chuyện sổ sách. Tính toán sổ sách mới chính là chiến trường của anh ta, là nơi anh ta thi triển quyền cước, mà Hàn Quốc, chỉ có thể xem như con đường anh ta phải đi qua mà thôi, cho nên áp lực cũng không lớn như vậy.

Lục Thiếu Hoa thì sao? Lục Thiếu Hoa có áp lực không?

Đáp án rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa không có áp lực, thái độ duy nhất của hắn là hưng phấn, sự hưng phấn của việc sắp kiếm được tiền tới nơi rồi.

Thị trường Hàn Quốc giảm điểm mạnh, giống như giảm điểm ở kiếp trước, điều này nghĩa là thời gian càng ngày càng tới lúc cần thu hoạch, túi tiền của Lục Thiếu Hoa cũng đến lúc có một số lượng lớn của cải chảy vào, cho nên trong lòng của Lục Thiếu Hoa duy nhất chỉ có một niềm vui sướng.

….

Thời gian như thoi đưa, năm tháng như nước chảy, hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, thời gian kết thúc phiên giao dịch buổi sáng đang dần dần tới gần. Cuối cùng, “Đinh” một tiếng, màn hình lớn hiện ra con số ngừng lại, tuyên bố dừng phiên giao dịch buổi sáng, Lý Vân Thanh bọn họ mới thở ra một hơi, bình thường trở lại.

Lục Thiếu Hoa cũng vậy, chẳng qua hơi thở của hắn rất nhẹ, không ai nghe được, tầm mắt rời khỏi màn hình, dụi dụi mắt một chút, lúc này mới cười nói:
- Nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ra ngoài ăn cơm.

Mặc dù đã hết phiên giao dịch buổi sáng, tuy nhiên mới có mười giờ. Mười giờ đã ăn cơm trưa thì hơi sớm, cho nên Lục Thiếu Hoa mới đề nghị Lý Vân Thanh bọn họ nghỉ ngơi một chút sau đó mới đi ăn cơm.

Lý Vân Thanh bọn họ cũng không phản đối, đi ra ghế phía sau, ngồi xuống ghế tựa.

- Cứ theo đà đi xuống này, không cần đợi tới hết phiên giao dịch buổi chiều, có thể đạt tới số liệu mà cậu đưa ra.
Nói xong, Lý Vân Thanh tạm dừng một hồi, có chút khó xử, dường như do dự mà không nói tiếp. Cuối cùng, Lý Vân Thanh quyết định cắn răng nói ra:
- Theo xu hướng này, tôi cho rằng trước khi kết thúc phiên giao dịch không bao lâu là có thể ra tay, không cần đợi đến ngày mai.

Buổi sáng thị trường đã giảm rất mạnh, vượt xa con số mà Lý Vân Thanh bọn họ đoán trước, đã dần dần gần tới con số mà Lục Thiếu Hoa đưa ra. Nếu bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều, vẫn tiếp tục duy trì tình thế giảm điểm như buổi sáng, thật sự là có thể ra tay trước khi đóng cửa giao dịch ngày hôm nay.

Lục Thiếu Hoa không lên tiếng một lúc lâu, hắn đang cân nhắc. Nếu phủ nhận đề xuất của Lý Vân Thanh, đồng thời, Lục Thiếu Hoa nhớ lại, trí nhớ kiếp trước trong đầu hắn, đáng tiếc chính là Lục Thiếu Hoa cũng thất vọng. Hắn đúng là mang theo trí nhớ tái sinh trở về, nhưng trí nhớ cũng có hạn, không phải số liệu nào cũng có trong trí nhớ của hắn.

Ngày mai tình thế sẽ như thế nào?

Đây là vấn đề trước mắt mà Lục Thiếu Hoa cần cân nhắc. Nếu ngày mai vẫn giảm điểm như cũ, như vậy thì rất hoàn hảo, hắn có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, nhưng ngày mai tăng trở lại, như vậy Lục Thiếu Hoa sẽ phiền toái, toàn bộ số tiền đầu tư vào có thể bị hao hụt, còn có khả năng bị thâu tóm nữa là khác.

Mạo hiểm? Hay là không mạo hiểm?

Lục Thiếu Hoa do dự, không biết nên quyết định như thế nào?

Lúc này, Lưu Minh Chương từ trước vẫn không nói gì liền mở miệng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của Vân Thanh, tuy nhiên tôi cũng cho rằng thị trường Hàn Quốc bên kia còn có thể giảm hơn nữa, mạo hiểm là rất đáng giá.

Lưu Minh Chương lời nói nghe có vẻ mâu thuẫn, tuy nhiên, nghĩ kỹ lại cũng không có gì mâu thuẫn cả. Đứng trên lập trường của Lưu Minh Chương, anh ta cho rằng không nên mạo hiểm, nhưng xem phản ứng của thị trường, Lưu Minh Chương lấy kiến thức chuyên nghiệp của anh ta phân tích thì cho rằng có thể đánh bạc một phen.

- Tôi cảm thấy rằng cả hai đều nên, hay là năm ăn năm thua đi.
Lý Tông Ân cũng mở miệng, tuy nhiên, anh ta nói chưa hết, tạm dừng một lúc, Lý Tông Ân lại nói:
- Nếu là năm ăn năm thua, chúng ta sao lại không làm như vậy, trước khi kết thúc phiên giao dịch buổi chiều bắt đầu bán một phần, để lại một phần đến buổi sáng ngày mai bán tháo.

Lý Tông Ân sợ cách thực hiện rõ ràng, một bên là thận trọng, còn một bên là mạo hiểm, nhưng phương pháp này lại có tác dụng trung hòa, không mạo hiểm cũng không thận trọng, là một biện pháp vẹn toàn.

Lục Thiếu Hoa không khỏi vỗ vỗ đầu, nhẹ nhàng nói một câu:
- Sao tôi lại không nghĩ đến biện pháp này nhỉ, tuy nhiên, buổi chiều số lượng phải bán tháo là bao nhiêu đây?

Lục Thiếu Hoa xem như đã đồng ý với đề nghị của Lý Tông Ân, chỉ có điều số lượng bán tháo nhiều hay ít, Lục Thiếu Hoa chưa biết quyết định thế nào nên mới hỏi ra như vậy.

Lục Thiếu Hoa đã quyết định hành động theo đề nghị của Lý Tông Ân, như vậy tiếp theo sẽ thảo luận xung quanh vấn đề số lượng bán tháo nhiều hay ít.

Rất nhanh, Lý Vân Thanh cũng có ý tưởng, vào lúc này mới mở miệng nói:
- Tôi cảm thấy hay là bán tháo một nửa đi.

Ban đầu, trong kế hoạch của Lý Vân Thanh bọn họ, vào ngày 14, cũng chính là buổi sáng ngày mai sẽ bán tháo một nửa, sau đó buổi chiều lại bán tháo nửa còn lại. Mà hiện tại đột nhiên sửa đổi kế hoạch, tính toán bán tháo trước, vì không muốn sửa đổi kế hoạch, bán tháo một nửa số lượng thì thật ra chỉ cần hơi hơi điều chỉnh một chút là có thể.

- Ừ, tôi đồng ý.
Lưu Minh Chương cũng cân nhắc đến vấn đề kế hoạch ban đầu, nêu lên ý kiến của mình.

- Tôi cũng đồng ý.
Lý Tông Ân cũng như vậy, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này.

Nhưng đến đây, Lục Thiếu Hoa thấy không đồng ý, lắc đầu nói:
- Tôi không biết kế hoạch ban đầu của các anh là như thế nào, tuy nhiên các anh đều đồng ý bán tháo 50 vào buổi chiều, hẳn là có suy xét đến kế hoạch ban đầu, cho nên, tôi đồng ý với ý kiến của các anh. Tuy nhiên, điều tôi muốn nói là nếu có thể làm chậm tốc độ bán tháo thì nên làm chậm lại, không nhất thiết phải hạ chỉ tiêu bán tháo 50.

Chưa hết, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lý Vân Thanh ba người bọn họ, lại nói:
- Buổi chiều bán tháo được bao nhiêu thì bán, từ lúc hết phiên giao dịch ngày hôm nay đến phiên giao dịch buổi sáng ngày mai, còn có mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù là phải điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu, trong thời gian này, cũng có thể điều chỉnh được, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Không thể không nói rằng Lục Thiếu Hoa nói vô cùng có lý, vẻ mặt Lý Vân Thanh bọn họ đầu tiên lộ vẻ bừng tỉnh, sau khi hiểu được, lúc này mới hạ quyết định cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment