Từ giọng điệu của Lâm Tần, Lục Thiếu Hoa cảm nhận được một điều là lãnh đạo nhà nước rất quan tâm đến việc này và đang rất sốt ruột vì sợ Lục Thiếu Hoa đổi ý, cho nên muốn tiến hành vụ giao dịch này càng nhanh càng tốt.
Đây đúng là cơ hội của Lục Thiếu Hoa, chiến lược của Lục Thiếu Hoa là tránh né vài ngày, sau đó nắm lấy cơ hội để lên giá, đem kỹ thuật hiện đại bậc nhất trong tay hắn bán với giá cao, như vậy cũng không uổng công Trần Quốc Bang trước đây vất vả dốc sức thành lập mạng lưới quan hệ.
Kỹ thuật về hàng không mẫu hạm (1) trị giá đến mấy chục tỉ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngốc đến nỗi không thu lấy đồng lãi nào, hơn nữa, lúc này hắn đang rất thiếu tiền, hắn không thể không tận dụng cơ hội này.
Còn có một điều quan trọng nữa, là hiện giờ quốc gia đang có rất nhiều tiền, vì nhờ vào cơn bão tiền tệ Châu Á mà kiếm được một khoản tiền lớn, do đó Lục Thiếu Hoa quyết tâm báo giá cao mà không sợ có người oán trách hắn.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng không ngờ là hồi còn ở Liên Xô, hắn nhất thời cao hứng mua kỹ thuật về hàng không mẫu hạm, tới hôm nay lại trở thành một món đầu tư dài hạn, sau khi cất kỹ vài năm, lại có thể bán được mấy chục tỉ đô la Mỹ.
Mặc dù khi mua công nghệ này, Lục Thiếu Hoa định sẽ đem tặng cho quốc gia, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không ngờ là đến hôm nay tình hình lại thay đổi ra như vậy. Năm đó, khi mua kỹ thuật này, Lục Thiếu Hoa nghĩ đến kế hoạch dầu mỏ, đã nghiên cứu về công nghệ này hơn mấy năm, định chờ thực lực của hắn mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, sẽ tự mình chế tạo ra một chiếc hàng không mẫu hạm hộ tống việc vận chuyển dầu mỏ.
Theo sự phát triển của thời đại, sau khi tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, có rất nhiều tổ chức khủng bố quốc tế và hải tặc, nếu Lục Thiếu Hoa muốn bảo đảm an toàn cho việc vận chuyển dầu mỏ mà chỉ dựa vào tàu ngầm hạt nhân và tàu khu trục là không đủ.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, những chiếc tàu lớn chở đầy dầu mỏ chạy trên biển sẽ làm nhiều người lóa mắt vì lòng tham, Lục Thiếu Hoa không loại trừ việc sẽ có người mạo hiểm ra tay cướp đoạt. Chỉ có điều, hiện nay lực lượng tàu hộ tống quá hùng mạnh nên nhiều người không dám ra tay, nhưng hôm nay không có cách ra tay, không có nghĩa là về sau cũng không có cách ra tay.
Lục Thiếu Hoa là người như vậy, hắn suy tính mọi việc rất sâu xa, nếu đã quyết định thực hiện kế hoạch dầu mỏ, vậy thì không thể không tính đến sự an toàn cho các tàu vận chuyển dầu mỏ, do đó dùng tàu sân bay hộ tống là con át chủ bài cuối cùng của Lục Thiếu Hoa.
Đâu phải chuyện đùa! Tàu sân bay là bá chủ trên biển, trang bị các loại tên lửa đạn đạo tầm ngắn, tầm trung và tầm xa, lại có hơn mười máy bay chiến đấu các loại, nếu như còn có người nào đó dám nghĩ đến việc đánh chiếm tàu vận chuyển dầu thì chỉ có thể là lãnh tụ của một nước điều động phần lớn lực lượng quân đội mới có thể làm được điều này..
Tuy nhiên, lúc này Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nghĩ ra kế hoạch nhưng không thể thực hiện, nguyên nhân là vì tàu sân bay đâu phải ai muốn có cũng có được, mà phải là quân đội hùng mạnh của một quốc gia mới có thể sở hữu và vận hành hiệu quả được.
Lục Thiếu Hoa chỉ là một doanh nhân, tuy có thế lực nhưng còn chưa mạnh đến mức có thể sở hữu một tàu sân bay mà không bị nhà nước gây khó dễ, cho nên Lục Thiếu Hoa chỉ có thể chờ đợi. Có thể phải chờ ba năm, năm năm mà cũng có thể là mười năm, Lục Thiếu Hoa cũng không xác định được.
Nếu đã như thế, Lục Thiếu Hoa cứ giữ lấy công nghệ kia làm gì, chi bằng đem ra bán lấy tiền, thoát khỏi nguy cơ thiếu tiền, dù sao tài liệu về công nghệ kia đã được cất riêng một bản, cho dù có bán đi thì hắn vẫn có thể tự mình nghiên cứu chế tạo tàu sân bay được. Cho nên mới nói, cho dù Lục Thiếu Hoa đem công nghệ chế tạo tàu sân bay bán đi, hắn cũng không bị tổn thất gì, ngược lại, hắn vừa có được một khoản tiền, vừa được thăng quân hàm Thượng tướng, đồng thời lại còn lấy được cảm tình của lãnh đạo, đây là chuyện một lần hành động mà được lợi rất nhiều việc.
Tuy nhiên, rõ ràng là lúc này Lục Thiếu Hoa còn chưa nghĩ đến việc thương lượng vụ này, hắn định gác nó qua một bên, thừa dịp này vui vẻ với Tăng Vũ Linh và Anteng Chiyoda, coi như là một phần trong chuyến thăm Bắc Kinh.
Thời gian sau đó, Lục Thiếu Hoa ở chỗ Tăng Kiến Quốc, cùng Tăng Vũ Linh ở cùng nhà, ngủ cùng phòng, buổi tối thì không cần phải nói, đêm nào cũng vui vầy bên nhau.
Tuy quan niệm của Tăng Kiến Quốc hơi cổ hủ, nhưng thời đại thay đổi, người cũng thay đổi, thấy Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh ở cùng một chỗ, ông ta cũng không phản đối. Dù sao ông ta đã coi Lục Thiếu Hoa như cháu rể, hai người ngủ chung cũng không phải là chuyện gì to tát.
Hơn nữa, vài năm trước Tăng Kiến Quốc đã biết Tăng Vũ Linh quan hệ với Lục Thiếu Hoa, lúc đầu ông ta hơi tức giận, nhưng sau ngẫm lại thấy Lục Thiếu Hoa hoàn toàn xứng đôi với Tăng Vũ Linh, cho nên, Tăng Kiến Quốc không nói gì.
Còn Anten Chiyoda cũng ở tại nhà Tăng Kiến Quốc, với danh nghĩa là chị em của Tăng Vũ Linh. Mặc dù Tăng Kiến Quốc biết Anten Chiyoda mang một nửa dòng máu Nhật Bản và có quan hệ hơi mờ ám với Lục Thiếu Hoa, nhưng ông ta cũng không đem chuyện này nói toạc ra. Còn Lục Thiếu Hoa, do đang ở nhà của Tăng Kiến Quốc, đương nhiên hắn không dám quá trớn.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa ngủ chung với Tăng Vũ Linh, chỉ có hai người chứ không dám bày chuyện một rồng hai phượng, trái ôm phải ấp, mặc dù trong lòng hắn rất tiếc nuối.
- Anh Tiểu Hoa này, ngày mốt em có buổi họp mặt bạn cùng lớp, anh nói em có nên đi hay không?
Tăng Vũ Linh ghé đầu vào ngực Lục Thiếu Hoa, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước, chỉ có điều so với trước đây thì càng tăng thêm phần quyến rũ.
Cũng phải thôi, hai người vừa mới qua một trận cuồng nhiệt, Tăng Vũ Linh chưa thể khôi phục lại hơi thở, giọng nói có biến đổi đi cũng không có gì lạ.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa cũng vẫn còn thở hổn hển, đầu óc như trống rỗng, không kịp suy nghĩ kỹ, thuận miệng nói:
- Tự em quyết định đi, muốn đi thì đi.
- Hừ!
Tăng Vũ Linh lạnh lùng hừ một tiến, hơi tức giận, một lúc lâu sau mới nói:
- Có một tên là con trai của Phó bí thư Thành ủy, rất đáng ghét, luôn đến làm phiền em, mà lần họp mặt này cũng là do hắn nêu lên.
Tăng Vũ Linh nói có vẻ không đầu không đuôi, nhưng ý định của cô thì hắn biết rõ, sở dĩ Tăng Vũ Linh hỏi hắn có nên đi hay không là vì cô muốn hắn cùng đi, để khoe hắn là bạn trai của cô, nhằm hạ thấp gã con trai của Phó bí thư Thành ủy.
Cho dù tên đó là con trai của Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh, nhưng ở Bắc Kinh này, đừng nói là một Phó bí thư Thành tương đương cấp phó bộ, cho dù là cấp Bộ trưởng thì cũng đầy ra đấy.
Huống chi đây là một tên con ông cháu cha, dựa vào chức vị của cha để làm xằng làm bậy, Lục Thiếu Hoa không khó tưởng tượng ra cái gọi là “bạn học” mà Tăng Vũ Linh nói tới, là một tên ăn chơi trác táng làm người khác phải chán ghét như thế nào.
Tăng Vũ Linh ở chỗ của Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa tin chắc nhiều người biết việc này, cũng như biết rõ thân phận của Tăng Vũ Linh, nhất là ở Bắc Kinh này, phần đông là những người rất nhạy bén về tin tức, chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ không khó để biết Tăng Vũ Linh là cháu gái Tăng Kiến Quốc.
Bây giờ, một tên công tử con ông cháu cha ăn chơi trác táng theo đuổi Tăng Vũ Linh, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đủ biết là gã này có ý đồ, cũng có thể là do trong nhà bày mưu tính kế tiếp cận Tăng Kiến Quốc-cây đại thụ của nhà họ Tăng, định dựa vào việc này để thăng quan, tiến chức.
- Em không thể từ chối được sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Từ giọng điệu của Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa có cảm giác cô không được tự nhiên lắm, vừa muốn đi nhưng lại hơi ngần ngừ, cho nên hắn mới hỏi cô như vậy.
- Từ chối cũng được thôi, chẳng qua là …chẳng qua là…
Giọng Tăng Vũ Linh càng lúc càng nhỏ, có vẻ ngượng ngùng, ngập ngừng một lúc, cô cắn môi rồi nói tiếp:
- Chẳng qua là người ta muốn giới thiệu anh với vài bạn học, để tụi nó thấy bạn trai của người ta ưu tú như thế nào thôi.
Tăng Vũ Linh đã nói đến như vậy mà Lục Thiếu Hoa còn không hiểu thì hắn là đồ ngốc, thì ra Tăng Vũ Linh không kìm nổi sự ham chuộng hư vinh, định đem Lục Thiếu Hoa ra khoe để cho mọi người thấy hắn là nhân vật được truyền tụng như thế nào.
Thân là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, tài sản được tính bằng đơn vị trăm triệu đô la Mỹ, tuổi lại còn rất trẻ, vừa mới hai mươi, trong lịch sử Trung Quốc, không, ngay cả trong lịch sử thế giới, ngoại trừ những người thừa kế gia sản của gia đình, rốt cục chưa thấy một ai sánh bằng Lục Thiếu Hoa.
Một người như vậy, một bạn trai như vậy, còn ai ưu tú bằng, mà hắn là bạn trai Tăng Vũ Linh, chả trách sao cô không muốn khoe khoang trước mặt bạn bè một chút.
- Được rồi, đến lúc đó anh đưa em đi.
Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng cười nói.
Để thỏa mãn ý muốn của Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa đồng ý đưa cô đi, đồng thời hắn cũng muốn đi xem thử “bạn học” của Tăng Vũ Linh trông như thế nào, vừa là một dịp xã giao vừa có thể gỡ bỏ cái đuôi lằng nhằng bám theo Tăng Vũ Linh.
Quan trọng hơn, Lục Thiếu Hoa muốn xem thử con trai của Phó bí thư Thành ủy thuộc loại như thế nào, nếu thấy không vừa mắt, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngại cho gã ta một bài học, làm cho bên tai của Tăng Vũ Linh được thanh tịnh, không còn tiếng vo ve khó chịu của ruồi bọ nữa.
Đập ruồi. Đây là mục đích khác của Lục Thiếu Hoa, cũng là nhân tiện. Không có gì khó hiểu, Lục Thiếu Hoa là một người đàn ông kiêu ngạo, làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho ruồi bọ bám theo người Tăng Vũ Linh được. Cho nên, một khi có ruồi bọ xuất hiện, Lục Thiếu Hoa sẽ lập tức đuổi chúng đi. Nếu chúng lì lợm không đi, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại đập ruồi, để cho chúng không còn có thể xoay trở được, thậm chí cả gia tộc chúng cũng bị rơi vào tình cảnh khó khăn.
Có lẽ có người sẽ nói, có vẻ như Lục Thiếu Hoa chuyện bé xé ra to, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ vậy. Trong thế giới mà kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu này, dù thoạt trông không đến nỗi tồi tệ, nhưng sâu xa bên trong thì không khác mấy, có tiền là có quyền là có thể chà đạp người khác dưới chân mình một cách thật tàn nhẫn.
(1) Hàng không mẫu hạm: còn gọi là tàu sân bay.