Lý Chí Kiệt tuyệt đối không phải đang mù quáng, anh ta có sự chuẩn bị hẳn hoi, trong khi Lục Thiếu Hoa nói cho anh ta biết sẽ ra tay với hai mặt hàng là vàng và dầu mỏ cũng là lúc đầu óc Lý Chí Kiệt bắt đầu làm việc. Về phần dầu mỏ thì Lục Thiếu Hoa trước đó cũng đã đưa ra phương hướng hành động như thế nào để Lý Chí Kiệt nắm bắt, Lý Chí Kiệt cũng hiểu được kế hoạch của Lục Thiếu Hoa như thế là rất ổn, liền dựa theo những gì Lục Thiếu Hoa nói mà làm, liên hệ với Hoàng gia Ảrập trước, sau đó mới đến cuộc hội đàm với Hoàng tử thứ hai.
Nhưng, về vàng thì sao, Lục Thiếu Hoa không đề cập gì với Lý Chí Kiệt trước đó, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lý Chí Kiệt, kết quả là nghĩ ra hai con đường như anh ta trình bày , có thể nói, Lý Chí Kiệt đã sớm tiên liệu được việc này.
Nhưng mà, kế hoạch trong đầu Lục Thiếu Hoa lại mâu thuẫn với suy nghĩ của Lý Chí Kiệt, không, nói cho đúng hơn thì đó không phải là mâu thuẫn, mà kế hoạch trong đầu Lục Thiếu Hoa không có khả năng thực hiện, không có một chút khả thi nào, vì việc lớn, Lý Chí Kiệt không thể không phân tích những khuyết điểm trong đó.
Lục Thiếu Hoa không phải kẻ độc đoán, trong một số trường hợp, hắn vẫn tiếp thu những ý kiến khác quan điểm với hắn, tựa như bây giờ vậy, qua lời nói của Lý Chí Kiệt, Lục Thiếu Hoa hiểu được hắn đã xem nhẹ sự tham lam của người châu Phi.
May mà kế hoạch của Lục Thiếu Hoa vẫn còn chưa thực thi, Lục Thiếu Hoa còn có thời gian để mà hoàn thiện lại, thời gian đó ở đâu ra, chính là mười mấy giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, vào thời điểm Lục Thiếu Hoa đặt chân xuống đất châu Phi, nhất định phải có một hành động có tính thực tế.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng biết được thời gian gấp gáp, nên khẩn trương bàn bạc cùng Lý Chí Kiệt, đến nghỉ ngơi cũng không màng, muốn tranh thủ một chút thời gian, để lúc máy bay hạ cánh thì kế hoạch cũng đã được hoạch định xong.
Lý Chí Kiệt dường như cũng hiểu được sự vội vàng của Lục Thiếu Hoa, anh ta nghĩ sao nói vậy, có bao nhiêu nói ra hết không giấu giếm, gọn gàng dứt khoát, nói tiếp:
- Trong con đường thứ hai vẫn có vài khuyết điểm tồn tại. Khuyết điểm thứ nhất là phải biết che đậy, vừa rồi cậu đã nói qua, căn cứ Hổ Gầm chúng ta không thể ra mặt, vừa ra mặt thì sẽ tạo ra rất nhiều kẻ thù. Vì tương lai căn cứ mà chúng ta phải suy nghĩ, không thể gây thù với nhiều thế lực, mà muốn làm được việc bí mật, thì lại thiếu thời gian, dù sao, dường như, thời gian dành cho chúng ta lần này không nhiều.
Lý Chí Kiệt nói toàn là sự thật, nhìn vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa thì biết hắn đang rất vội vàng, mà nếu muốn thống trị chính quyền một số quốc gia châu Phi, không phải là việc ngày một ngày hai có thể làm được.
- Anh chắc hẳn đã có kế hoạch rồi, đúng không.
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói một câu.
Theo như những gì Lục Thiếu Hoa hiểu về Lý Chí Kiệt, biết Lý Chí Kiệt không phải là một kẻ chỉ biết khoác lác huênh hoang, anh ta tuy đã nói ra hai con đường có thể đi, thì tất hẳn có nghĩ đến rất nhiều nhân tố xung quanh, cho nên, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, trong lòng Lý Chí Kiệt, sớm đã có kế hoạch tổng thể rồi.
Quả thật, Lý Chí Kiệt là một người như vậy, trong lòng anh ta sớm đã có kế hoạch, sau khi Lục Thiếu Hoa nói toạc ra những suy tính trong đầu hắn, Lý Chí Kiệt cũng không phải che giấu, lại mở miệng nói:
- Kỳ thật nếu muốn nhắc đến chuyện này thì phải cảm ơn nơi đóng quân của căn cứ chúng ta năm đó, những quốc gia chúng ta đã đóng quân đều là những quốc gia phong phú về trữ lượng vàng. Mà chúng ta bắt đầu từ binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, đến giờ cũng đóng quân gần mười năm rồi còn gì, nếu nói không có một chút ảnh hưởng nào thì đó là giả, nơi khác không phải, thành phố gần khu căn cứ của chúng ta chính là nằm trong sự quản lý của chúng ta, đến Châu trưởng cũng đều là người của chúng ta.
Nói tới đây, Lý Chí Kiệt tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, thấy sắc mặt Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ, Lý Chí Kiệt hiểu được, ý Lục Thiếu Hoa là muốn anh ta tiếp tục, thế nên Lý Chí Kiệt như lấy thêm hơi, sau đó lại bắt đầu nói tiếp.
- Vừa khéo, hiện tại nhiệm kỳ tổng tuyển cử Tổng Thống cũng sắp tới, Châu trưởng mà chúng ta nâng đỡ bảo hộ bấy lâu nay cũng nằm trong danh sách tranh cử lần này, đây vốn là sự kiện trùng hợp, chúng ta cũng không phải mất nhiều sức lực lắm cho việc này. Nhưng giờ có khác đôi chút, nếu như cần thiết, chúng ta có thể tốn chút sức lực, làm sao đó để cho Châu trưởng mà chúng ta nâng đỡ bảo hộ bấy lâu nay trúng cử, như vậy thì so với việc chúng ta nắm chính quyền có khác nhau là mấy đâu.
Lý Chí Kiệt khi nói những lời này tỏ ra tự tin tuyệt đối.
Cũng không xuất phát từ việc Lý Chí Kiệt tự tin hay không, với những quốc gia nhỏ ở Châu phi này, việc tranh cử Tổng Thống dường như không khó khăn cho lắm, chỉ cần căn cứ hùng mạnh Hổ Gầm tung lực lượng ra, giở vài trò nhỏ nhặt, làm cho những người tham gia tranh cử bị loại, thì người mà mình nâng đỡ bảo hộ tất thắng lớn rồi.
Tuy nhiên nói đi thì cũng nên nói lại, chuyện như vậy vốn có thể tiến hành từ vài năm trước rồi, nhưng vẫn kéo dài đến tận bây giờ, điểm này thật sự khiến Lý Chí Kiệt đành chịu, anh ta rất muốn thống trị một quốc gia nhỏ, ở đó xưng vương xưng bá, nhưng Lý Chí Kiệt lại không thể không e dè đối với những dặn dò của Lục Thiếu Hoa năm đó.
Đúng vậy, thời điểm Lý Chí Kiệt đề xuất phải khống chế một quốc gia nhỏ ở châu Phi cũng là lúc Lục Thiếu Hoa gạt ngay ý tưởng đó. Mượn lời Lục Thiếu Hoa năm đó nói lại thì chính là chúng ta không muốn tham gia vào chính trị, chỉ cần ổn định phát triển là được.
Cũng chính bởi những dặn dò của Lục Thiếu Hoa năm đó, Lý Chí Kiệt mới không có ham thích đi làm việc này, chỉ nghĩ đơn giản là nâng đỡ bảo hộ một Châu trưởng, mục đích để cho thành phố nơi căn cứ Hổ Gầm đặt trụ sở được yên ổn một chút mà thôi, ngoài ra không suy tính gì khác.
Lần này vị Châu trưởng kia muốn ra tranh cử Tổng Thống cũng không phải do Lý Chí Kiệt bày mưu đặt kế, mà là cách nghĩ của Châu trưởng đó. Đương nhiên, Lý Chí Kiệt không có phản đối, muốn tranh cử thì để ông ta ra tranh cử thôi, căn cứ Hổ Gầm sẽ không tham gia vào.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác, phát sinh những cái mới cần suy tính, Lục Thiếu Hoa có kế hoạch riêng, điều này khiến Lý Chí Kiệt không thể không suy xét một chút, nếu sau khi đắc cử Tổng Thống, việc này đối với kế hoạch của Lục Thiếu Hoa có giúp ích được gì hay không. Kết quả đã rất rõ ràng, rất có ích đối với kế hoạch của Lục Thiếu Hoa.
Quan trọng hơn là vì trước giờ Lý Chí Kiệt vẫn nuôi ý tưởng muốn thống trị quốc gia nhỏ này, lần này thì tốt rồi, không mưu mà hợp, Lý Chí Kiệt thừa cơ hội này nói ra luôn, hy vọng Lục Thiếu Hoa có thể đồng ý, như thế thì anh ta đã có thể hoàn thành giấc mộng của mình rồi.
- Sau đó thì sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lục Thiếu Hoa không chút gì tỏ ra sốt ruột, không thể hiện quan điểm ngay là đồng ý hay phản đối, ngược lại chỉ hỏi Lý Chí Kiệt kế hoạch kế tiếp.
Nghe vậy, Lý Chí Kiệt thở phào một hơi, anh ta rất sợ Lục Thiếu Hoa sẽ phản đối, hiện tại Lục Thiếu Hoa không phát biểu cách nhìn của hắn, khiến Lý Chí Kiệt như mở cờ trong bụng, thấy được hy vọng thành công.
Thấy được hy vọng thành công, , Lý Chí Kiệt càng ra sức hơn, trầm tư một hồi, như sắp xếp trong câu cú muốn nói trong đầu, sau đó nói:
- Nếu đắc cử Tổng Thống là người của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ dễ làm hơn, ví dụ như lấy danh nghĩa chính quyền của một quốc gia mà tuyên bố, hạn chế số lượng vàng xuất khẩu, mà này, nếu như có chính sách như vậy được ban hành, thì thế lực gia tộc nắm giữ số lượng lớn vàng đó chắc chắn sẽ không đồng ý, tuyệt đối sẽ đứng ra phản đối.
- Tiếp theo thì sao…
- Tiếp theo thì rất đơn giản, bọn họ đứng ra phản đối, khi đó tôi sẽ có cơ hội để chúng ta tiêu diệt họ, chúng ta có được sự trợ giúp của căn cứ Hổ Gầm hùng mạnh về súng ống đạn dược, lại có thêm cả mạng lưới tình báo của căn cứ Hổ Gầm trợ giúp, đánh tan gia tộc đó là điều rất đơn giản, không cần tốn nhiều sức.
Nói xong, Lý Chí Kiệt trầm ngâm một lát, không quên bổ sung thêm một câu:
- Nếu như chúng ta có thể đánh tan những gia tộc đang sở hữu những mỏ vàng, dân chúng châu Phi sẽ rất chi là vui mừng, vì chúng ta xoá sạch địa chủ, đem mỏ vàng sung công, như vậy có thể làm cho quốc gia hùng mạnh, nhân dân châu Phi cũng có cuộc sống tốt hơn.
Quốc gia hùng mạnh, giàu có, cuộc sống nhân dân sẽ được cải thiện, đây vốn là đạo lý không thể thay đổi được. Nhân dân châu Phi đã sống quen với những ngày tháng đói nghèo, nếu như có được một tia hi vọng, thế thì sự ổn định của chính quyền xem như đã được xác định.
Còn nữa, một khi kế hoạch thực hiện thành công, khi đó không phải Lục Thiếu Hoa đã có thể khống chế lượng vàng xuất khẩu ra rồi sao? Gián tiếp đạt tới mục đích thao túng vàng.
Đương nhiên, nếu muốn hoàn thành hết thảy mọi thứ, sẽ cần thời gian rất dài, có khả năng sẽ làm cho kế hoạch của Lục Thiếu Hoa bị kéo dài theo. Nhưng đừng quên, một khi chiến sự bên này bùng nổ, giá cả của vàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tăng cao là điều khó tránh.
Cũng tốt, khiến cho giá vàng tăng cao, khi cuộc chiến này kéo dài liên tục trong một khoảng thời gian, đợi cho kết thúc và được khôi phục yên ổn trở lại, giá vàng sẽ hạ nhiệt, Lục Thiếu Hoa xem như có thể hoàn thành một vòng xoay của giá cả, thao túng cho tăng lên, sau lại thao túng cho giảm xuống.
Tiếp sau thì không cần nhiều lời, trẻ lên ba cũng hiểu, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, có thể khống chế giá cả của vàng một cách tuyệt đối.
Đương nhiên, chỉ khống chế một quốc gia có trữ lượng vàng phong phú thì không cách nào có thể có được quyền thống trị cả, còn cần phải tiếp tục mở rộng chiến sự, thâu tóm những quốc gia có trữ lượng vàng tương tự vào tay, đến lúc đó có được quyền chủ động tuyệt đối, như vậy mới có thể khống chế hoàn toàn vàng được.
- Anh hẳn là vẫn còn chưa nói hết chi tiết bên trong phải không.
Lục Thiếu Hoa lúc này không nói Lý Chí Kiệt tiếp tục trình bày mà hắn chọn cách hỏi vòng vèo về những chi tiết quan trọng bên trong kế hoạch của Lý Chí Kiệt.
Lý Chí Kiệt cười, bị Lục Thiếu Hoa đoán trúng rồi, đích thực là còn có một chi tiết quan trọng bên trong chưa được nói ra:
- Nếu dựa theo kế hoạch tôi nói nãy giờ mà tiến hành, còn một điểm cần chú ý, đó là cần phải nhanh, tốt nhất có thể triển khai nhiều điểm, như vậy mới có thể thu về thành công hoàn toàn, nếu như không nhanh, đợi cho thế lực yểm trợ sau lưng của những gia tộc đó có phản ứng thì sẽ vấp phảisự phản công quyết liệt.
Đó là một chi tiết rất quan trọng, chi tiết quyết định sự thành công hay thất bại.
Lý Chí Kiệt có thể nghĩ đến bước này, Lục Thiếu Hoa làm sao lại không nghĩ đến được cơ chứ, thời điểm Lý Chí Kiệt trình bày kế hoạch của mình được một nửa, Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ đến phải chú ý vào phương diện kia rồi, chỉ một câu nói, phải tiến hành nhanh.
- Không tồi, xem ra đầu óc của anh vẫn còn dùng rất tốt không lãng phí tý nào.
Lục Thiếu Hoa tán dương Lý Chí Kiệt nói.
Phải thừa nhận Lý Chí Kiệt là một người thông minh, bằng không Lục Thiếu Hoa năm đó đã không cử anh ta đến châu Phi, đến xây dựng binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm. Kết quả cho thấy, Lý Chí Kiệt đã thành công, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, phối hợp cùng Tạ Kiên Vĩ, hai người đã vì Lục Thiếu Hoa tạo ra một cơ nghiệp có thể được xưng là xa hoa cũng không ngoa chút nào.
Thế nhưng, nhận được lời tán dương thay vì mừng thì Lý Chí Kiệt lại cảm thấy vui không nổi, nguyên nhân là thái độ của Lục Thiếu Hoa hiện tại, chưa ngã ngũ là đồng ý hay phản đối, khiến cho Lý Chí Kiệt vừa nãy mới thở phào nhẹ nhõm giờ lại có cảm giác nặng nề, trong lòng rất là hồi hộp.
- Thế nào? Khả thi không?
Lý Chí Kiệt hỏi với thần sắc đầy vẻ chờ mong.
Không thể không nói, Lý Chí Kiệt thực sự rất khao khát có được sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa, như vậy anh ta có thể hoàn thành giấc mơ dấu trong lòng nhiều năm của mình rồi, muốn thống trị một vài quốc gia nhỏ, sống cuộc sống của bậc đế vương, trong lòng Lý Chí Kiệt điều đó tốt đẹp biết bao.
Nhưng, hết thảy mọi thứ đều được quyết định bởi suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, nếu như Lục Thiếu Hoa đồng ý, thì sẽ theo đó mà làm, còn như Lục Thiếu Hoa không đồng ý, khi đó tất cả những dự định của Lý Chí Kiệt không khác gì một trang giấy trắng, trắng nhợt không sức lực.
Đồng ý hay là phản đối?