Thương Trường Đại Chiến

Chương 787

Hai thằng hề, đúng vậy, trong mắt Lục Thiếu Hoa, Tổng thống của hai quốc gia kia chỉ là hai thằng hề, hai thằng hề không biết tự lượng sức mình lại có ý đồ tạo phản. Đây là điều mà châu Phi này không sáng suốt, bởi vì nếu bọn họ có ý đồ phản loạn, tương lai sẽ phải đối mặt với một tổ chức hùng mạnh như căn cứ Hổ Gầm, muốn bóp chết bọn họ cũng dễ dàng như giết một con kiến.
Thực sự thì đối với Lục Thiếu Hoa bọn họ chỉ là hai thằng hề không hơn không kém, bọn họ chẳng là gì trong mắt Lục Thiếu Hoa, chỉ đơn giản dặn dò một hai câu, sau đó chuyển chủ đề, Lục Thiếu Hoa không thèm bận tâm đến việc làm của hai thằng hề kia.
- Kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành được gần mười phần rồi, vẫn còn hai quốc gia vốn có thể thâu tóm được, nhưng nhận thấyviệc khống chế hai quốc gia đó cũng không phải là khó, tôi quyết định tạm hoãn một thời gian, đem tinh lực tập trung vào nội bộ.
Lục Thiếu Hoa muốn thả con tép bắt con tôm, trước tiên đã khái quát lại tình hình, rồi lại giải thích một lượt tại sao hắn quyết định tạm hoãn, sau đó mới nói tiếp:
- Trước khi hành động tôi đã từng nói, phải đảm bảo cả hai mặt, bây giờ cũng là lúc bắt đầu rồi, cho nên, việc chúng ta cần phải làm tiếp theo đây chính là bắt đầu thực hiện phương án “song bảo hiểm” (đảm bảo trong mọi tình huống)
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, ánh mắt đảo khắp mặt mọi người rồi mới tiếp tục:
- Ở khu vực châu Phi này, thế lực phức tạp, đây là một đặc điểm, bản thân đặc điểm này đối với một quốc gia mà nói là hoàn toàn không có lợi, nhưng với chúng ta mà nói, đó lại không phải một cơ hội rất tốt hay sao.
- Người của chúng ta đã thâm nhập vào cơ quan chính phủ để giám sát, đây là một khâu trong phương án “song bảo hiểm”. Ừ! Tôi cũng tin rằng khâu này rất dễ dàng, không cần phải giao phó thêm thì mọi người cũng có thể làm tốt, nhưng cái tôi muốn nói là bước thứ hai, phương án ủng hộ đối thủ cạnh tranh.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi mọi người lên tiếng, lại nói:
- Trong bước ủng hộ đối thủ cạnh tranh này, tính toán ban đầu của tôi là ủng hộ nhân vật thứ hai của đảng phái ban đầu, nhưng bây giờ xem ra làm như vậy không được ổn cho lắm, nhất định phải thay đổi mới được.
Kế hoạch ban đầu của Lục Thiếu Hoa là định giữ lại một đảng phái, cũng chính là đảng có Tổng thống đang đương nhiệm, nhưng nếu như thật sự làm như vậy, vẫn tồn tại một số điều chưa ổn. Điều không ổn này chính là bọn họ càng dễ cấu kết thành bè phái, đến lúc đó không chừng có thể làm cho kế hoạch tan thành mây khói.
Khi Lục Thiếu Hoa nhận ra được điều không ổn này, lập tức liền nghĩ ra một biện pháp giải quyết khác, là nâng đỡ đối thủ cạnh tranh của đảng phái kia để khống chế đối phương, như vậy không những có thể không cần phải tiêu diệt đảng phái khác, duy trì hiện trạng, mà vẫn có thể làm tăng thêm mức độ cạnh tranh.
Có cạnh tranh mới có động lực, nếu Lục Thiếu Hoa đã ủng hộ người của đảng phái khác, như vậy Tổng thống vốn đang đương nhiệm cần phải cẩn thận rồi, cứ hễ làm chuyện không tốt, không có cách nào làm vừa lòng căn cứ Hổ Gầm, như thế đảng phái của bọn họ sẽ bị loại bỏ ra ngoài, không thể nào nhận được sự ủng hộ của căn cứ Hổ Gầm nữa.
Trừ điều đó ra, Lục Thiếu Hoa còn chuẩn bị thêm một phương án nâng đỡ nữa, đó là phải ủng hộ bốn người được lựa chọn, trừ Tổng thống của đảng cầm quyền ra, vẫn còn nhân vật thứ hai trong nội bộ của đảng đang cầm quyền, lại còn hai người của đảng phái khác, một người là nhân vật số một và một người là nhân vật số hai. Như vậy liền trở thành cuộc cạnh tranh của bốn phe.
Đúng vậy, nếu làm theo phương án mà Lục Thiếu Hoa nghĩ đến, như vậy cạnh tranh nội bộ của bên châu Phi này càng thêm gia tăng, không những trong nội bộ của cùng một đảng có thể cạnh tranh nhau, mà ngay cả cuộc cạnh tranh giữa các đảng đối địch cũng trở nên gay gắt, khiến cho ai ai cũng phải chịu áp lực.
Đã có tính toán trong đầu, Lục Thiếu Hoa cũng không có ý định giấu diếm, lập tức nói ra:
- Ngoài ra vẫn còn phải ủng hộ một đối thủ cạnh tranh trong nội bộ đảng đương nhiệm. Ừ! Đảng khác cũng phải ủng hộ nhiều hơn một người, tổng cộng là bốnngười, ừ, mọi người cảm thấy thế nào?
Không một ai lên tiếng, trong phòng hội nghị giờ chỉ là một mảng tĩnh lặng.
Sự yên tĩnh này không có nghĩa là không ai dám lên tiếng, mà là mọi người đang lâm vào suy tư, suy nghĩ xem phương án của Lục Thiếu Hoa có thể thực hiện được hay không, nếu được, thì cần phải suy nghĩ nữa xem có điểm thiếu sót nào cần bổ sung không.
Không thể phủ nhận, phương án của Lục Thiếu Hoa có tính khả thi rất cao, cũng không có thiếu sót gì mấy. Nếu phải đưa ra ý kiến thì chỉ có thể nói việc giám sát sẽ mất rất nhiều công sức, rốt cuộc bốn người được lựa chọn ủng hộ thì ai cũng rất quan trọng, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó lại không tránh khỏi phiền toái.
- Tôi đồng ý.
Người đầu tiên lên tiếng là Tiền Khiêm.
- Tôi cũng cảm thấy phương án này khả thi.
Tạ Kiên Vỹ cũng bày tỏ thái độ.
Lý Thượng Khuê không lên tiếng, nhưng cái gật đầu của anh ta đã nói rõ tất cả, anh ta cũng cho rằng phương án của Lục Thiếu Hoa là khả thi.
- Tôi cũng cảm thấy không có vấn đề.
Lý Chí Kiệt là người lên tiếng cuối cùng, nhưng vẫn chưa hết, dừng lại một lúc anh ta lại tiếp tục:
- Song vào lúc này, tôi cảm thấy cần phải tăng cường giám sát, mỗi người được chúng ta ủng hộ đều phải tăng cường giám sát.
Lý Chí Kiệt đưa ra một lỗ hổng không lớn cũng không nhỏ, có lẽ nghiêm túc mà nói, đây không thể cho là lỗ hổng, bởi lẽ cứ cho là lúc Lục Thiếu Hoa nói ra phương án, hắn không có nói ra điểm đó thì mọi người cũng ý thức được việc cần phải tăng cường giám sát đối với đối tượng ủng hộ.
Lục Thiếu hoa không cho rằng lí lẽ mà Lý Chí Kiệt bổ sung là vô nghĩa, gật đầu, nói:
- Không sai, cần phải tăng cường giám sát.
- Đã rõ, cứ giao cho tôi đi.
Lý Chí Kiệt chuyển mình nhanh chóng, trở thành như một anh lính, hoàn toàn tiếp nhận mệnh lệnh của tướng quân.
Bầu không khí đã thay đổi rồi, không giống như mọi người đang thương thảo phương án, mà là Lục Thiếu Hoa đang hạ mệnh lệnh, song điều này không hề ảnh hưởng tới Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa phất tay, chuyển sang một chủ đề khác, nói:
- Vẫn còn một khâu vô cùng quan trọng nữa. Ừ! Khâu này không nằm trong kế hoạch “song bảo hiểm”.
- Nâng đỡ đối phương là không sai, nhưng đây không phải là kế lâu dài, giống như câu nói của người Trung Quốc chúng ta: “Phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng”. Ừ! Tôi không nói nội bộ chúng ta có thể xuất hiện vấn đề, mà là đối với vấn đề nội bộ của đảng phái mà chúng ta nâng đỡ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc, lại tiếp tục:
- Đảng phái được chúng ta nâng đỡ cũng nên coi là người của nội bộ, đương nhiên rồi, bọn họ chỉ được coi là nhân viên nội bộ ở bên ngoài mà thôi. Ừ! Giống như một loại “trộm nhà”, muốn phòng ngừa cũng rất đau đầu, chúng ta chi bằng thay đổi sách lược thì hơn.
Trên mặt Lục Thiếu Hoa lộ ra nụ cười khó hiểu, lại mang theo một chút đắc ý, một chút nham hiểm, lại có một chút xảo trá, khiến người ta không thể nào mà hiểu nổi.
Vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa cùng với lời nói sâu xa đầy ẩn ý đã thu hút sự chú ý của mọi người, khiến bọn Lý Chí Kiệt không khỏi tò mò, nhanh chóng muốn biết xem cái gọi là “thay đổi sách lược “ trong lời nói của Lục Thiếu Hoa rốt cuộc là cái gì. Cho nên, Lý Chí Kiệt là người đầu tiên lên tiếng, hỏi:
- Thay đổi sách lược như thế nào?
Lý Chí Kiệt xem như đã hỏi đúng vào sự tò mò của những người ở đây, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lục Thiếu Hoa, với vẻ mong đợi.
Lục Thiếu Hoa khẽ cười, rất lấy làm đắc ý, song vẻ mặt đắc ý này chỉ tồn tại trong chốc lát, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên vốn có, tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói:
- Giống như quốc gia mà căn cứ của chúng ta đang đóng làm địa bàn, Tổng thống là từ căn cứ Hổ Gầm mà ra, trải qua bom đạn , lại được căn cứ Hổ Gầm bồi dưỡng, đó mới là người một nhà thật sự của chúng ta, là người có thể tin cậy được.
Đúng vậy, ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, đó là người được bồi dưỡng trong căn cứ Hổ Gầm, có xuất thân từ đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, trải qua bom đạn chiến đấu và đã lập công lớn, lại có tài năng để lăn lộn quan trường, bồi dưỡng những người đó, sau này mới có thể trung thành với căn cứ Hổ Gầm, vì căn cứ Hổ Gầm mà nghĩ.
Lục Thiếu Hoa có thể biết trước, nếu kế hoạch của hắn thành công, lại không xuất hiện việc ngoài ý muốn nào, rồi chỉ năm sau thôi, bảy quốc gia ở châu Phi này sẽ giống như một cây gậy sắt, bị căn cứ Hổ Gầm cầm chắc trong tay.
Nếu có thể, Lục Thiếu Hoa vẫn có thể hợp nhất bảy nước lại thành một nước lớn, một nước có thể sánh vai với bất kì một cường quốc nào khác trên thế giới. Ừ! Đến lúc đó, không chừng ghế ở Liên Hợp Quốc có thể xuất hiện một quốc gia châu Phi có quyền phát ngôn.
Đây là tưởng tượng của Lục Thiếu Hoa. Ừ! Một tưởng tượng rất xa xôi, nhưng đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng biết, sự tưởng tượng này rất không thực tế, bởi lẽ con đường cần phải đi vẫn còn rất dài, rất dài…Lục Thiếu Hoa không dám tưởng tượng.

Song nói gì thì nói, có một mục tiêu xa xôi chẳng phải cũng rất tốt hay sao? Lục Thiếu Hoa có thể không ngừng hướng về mục tiêu này mà bước tiếp, suy cho cùng đây cũng là một sự theo đuổi, đã có sự theo đuổi này, cuộc sống của Lục Thiếu Hoa mới có phương hướng.
Đương nhiên, giai đoạn hiện giờ, Lục Thiếu Hoa không có ý định nói ra cái tưởng tượng này của hắn, bởi vì nó rất không thực tế, nếu nói ra nhất định có thể gây áp lực cho bọn Lý Chí Kiệt, áp ực rất lớn, rất lớn.
Không thể không nói, câu cuối cùng Lục Thiếu Hoa nói mới là có đạo lý hơn cả, mọi người chỉ muốn tập trung tinh lực vào việc nâng đỡ đối tượng, đã lầm phương hướng, không ai nghĩ đến phương diện này, do đó cũng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã đề xuất ra, nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Bởi vậy, Tiền Nhiệm là người trầm tĩnh nhất cũng đã lên tiếng:
- Người do chính chúng ta đào tạo ra mới là đáng tin cậy nhất, dù sao sự trưởng thành của y được chứng kiến và xác nhận bởi chính chúng ta, phẩm chất thế nào có thể thông qua sự quan sát trong một thời gian dài mà biết được, tôi cho rằng như vậy càng có tính khả thi.
Thời gian Tiền Nhiệm đến với căn cứ Hổ Gầm không lâu cũng không không ngắn, trước lúc anh ta đến, Tạ Kiên Vỹ và Lý Chí Kiệt sớm đã nâng đỡ một người, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của Tiền Nhiệm đối với người được Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vỹ nâng đỡ, thật sự người này rất trung thành, lúc nào cung nghĩ cho căn cứ Hổ Gầm.
- Chọn người có lòng trung thành do chính chúng ta đào tạo ra.
Người ít nói như Tạ Kiên Vỹ cũng đã lên tiếng.
Rất rõ ràng, Tạ Kiên Vỹ cũng đồng tình với phương án của Lục Thiếu Hoa.
- Tôi cảm thấy rất khả thi, chỉ có điều đừng quên rằng, để bồi dưỡng ra một người cũng không dễ dàng gì, rốt cuộc người châu Phi đi vào binh đoàn đánh thuê đều là đứng trên lưỡi dao mà sống qua ngày, muốn tìm một người có thể dấn thân vào chốn quan trường, có thể thống trị quốc gia cũng không phải dễ tìm.
Lý Thượng Khuê tuy đồng ý với phương án của Lục Thiếu Hoa nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng.
- Tôi cảm thấy chẳng việc gì cả, trên đời này không thiếu những thiên tài, hơn nữa, nếu được chúng ta liệt vào danh sách, hoàn toàn có thể bồi dưỡng mang tính chuyên môn, tôi cho rằng chẳng có vấn đề gì cả.
Lý Chí Kiệt tuy xuất phát từ sự lo lắng của Lý Thượng Khuê mà nói, nhưng ở một góc độ khác mà nói, Lý Chí Kiệt chẳng phải là đang đồng tình với phương án mà Lục Thiếu Hoa đề xuất ra đó sao.
Tất cả đều đã chấp thuận, Lục Thiếu Hoa không cần bọn họ đồng ý cũng có thể kiên quyết tiến hành phương án của bản thân. Nhưng nhận được sự ủng hộ, Lục Thiếu Hoa vẫn rất lấy làm phấn khởi, bèn cười, đưa ra kết luận cuối cùng:
- Vậy cứ làm theonhững gì tôi nói, giai đoạn hiện nay, trước mắt là phải nâng đỡ một số đảng phái, đồng thời cũng phải bồi dưỡng người của chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment