Thương Trường Đại Chiến

Chương 882

Cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới, người của Lục Thiếu Hoa đã đến Bắc Kinh rồi, có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà không thể chạy trốn, nhưng Lục Thiếu Hoa có cảm giác là Tăng Kiến Quốc gọi hắn qua là có cả việc công lẫn việc tư.

Sự thật cũng chứng minh những gì Lục Thiếu Hoa đoán là chính xác, bước chân vào cửa, Lục Thiếu Hoa giật mình, là vì tất cả các thành viên của nhà họ Tăng đều đã có mặt đông đủ, rất náo nhiệt, cứ như là cuộc họp gia tộc của họTăng.

Đừng quên, con cháu của nhà họ Tăng đều có công việc của mình, một năm cũng rất khó họp mặt được một lần, nhưng lần này lại tụ tập lại với nhau, có thể thấy chuyện không đơn giản, nhưng trên mặt của các thành viên nhà họ Tăng đều nở nụ cười vui vẻ, Lục Thiếu Hoa liền biết rằng, chuyện hôm nay không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt mới đúng.

Không nói nhiều, người đã đến đủ, Tăng Kiến Quốc tuyên bố bắt đầu bữa cơm, tất cả ngồi quây lại với nhau, ăn bữa cơm tối hòa thuận vui vẻ, sau đó Tăng Kiến Quốc gọi Tăng Ái Dân, lại gọi Lục Thiếu Hoa, đi thẳng lên lầu không ngoái đầu lại.

Lục Thiếu Hoa biết, Tăng Kiến Quốc gọi Lục Thiếu Hoa và Tăng Ái Dân theo ông lên lầu, mà trên lầu trừ phòng khách ra thì chỉ còn một phòng đọc sách rất thích hợp cho việc nói chuyện.

Tăng Kiến Quốc dẫn đường, ngồi vào vị trí của chủ, đợi Lục Thiếu Hoa và Tăng Ái Dân cùng bước vào, Tăng Kiến Quốc mới ra hiệu cho Lục Thiếu Hoa đóng cửa lại, có vẻ vô cùng bí mật.

Tình thế này làm Lục Thiếu Hoa có chút không quen, nhưng hắn không thể hiện ra, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì, đóng cửa xong bèn tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đợi ông Tăng nói.

Tăng Kiến Quốc không nói vòng vo, sau khi ngồi xuống, nhìn Lục Thiếu Hoa rồi lại nhìn Tăng Ái Dân, hai người khẽ gật đầu, rất ăn ý với nhau, sau đó Tăng Kiến Quốc mới nói
- Tiểu Hoa,Vũ Linh cũng coi như đã tốt nghiệp đại học rồi, nó muốn đi Hồng Kông, nói là qua tập đoàn của cháu để thực tập, đi theo luật sư trong tập đoàn của cháu để học hỏi một thời gian, sau đó tự đứng ra mở một văn phòng luật, chuyện này chúng ta đều đồng ý, nhưng…

Tăng Kiến Quốc nói đến một nửa rồi ngừng lại, không nói tiếp mà nhìn Lục Thiếu Hoa, lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng ngẩng đầu nhìn Tăng Kiến Quốc, ánh mắt của hai người chạm nhau rồi lại tránh đi.

Đúng lúc này, Tăng Kiến Quốc lại nói
- Vũ Linh muốn đi Hồng Kông chúng ta đều không phản đối, nhưng nhà họ Tăng chúng ta cũng có thể được coi là danh gia vọng tộc, ở trong nước cũng có địa vị nhất định, ta nói trước, ta không có ý kiến gì về việc hai đứa đi lại với nhau, càng không có suy nghĩ thiên kiến bè phái, nhưng suy cho cùng Vũ Linh là con gái, đi theo cháu như vậy mà không có danh phận rõ ràng thì cũng không được.

Danh phận, hai chữ quan trọng nhất mà Tăng Kiến Quốc nói ra, còn về danh phận gì, không cần nói rõ ra thì cũng biết, một cô gái đi theo một chàng trai, danh phận đương nhiên phải là danh chính ngôn thuận rồi.

Đến lúc này, cuối cùng Lục Thiếu Hoa đã biết tại sao Tăng Kiến Quốc lại gọi hắn đến, đồng thời cũng biết tại sao trong điện thoại Tăng Vũ Linh lại ngượng nghịu đến vậy, lại càng rõ tại sao tất cả nhà họ Tăng đều tụ tập lại đầy đủ, tại sao Tăng Kiến Quốc lại chỉ cho gọi hắn và Tăng Ái Dân hai người vào phòng đọc sách.

Mục đích của Tăng Kiến Quốc gọi Lục Thiếu Hoa đến lần này chính là vì chuyện hôn sự giữa Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh.

Sao Lục Thiếu Hoa lại không muốn cho Tăng Vũ Linh một danh phận chứ, suy cho cùng trong lòng Lục Thiếu Hoa đã sớm coi Tăng Vũ Linh như là vợ của mình rồi, những năm gần đây, có thể nói là Lục Thiếu Hoa trăng hoa ở ngoài, trước có một Anten Chiyoda, sau có một Tần Tịch Thần và Hoắc Tiểu Nguyệt, có thể nói là thê thiếp thành đàn rồi.

Việc này người của nhà họ Tăng đều biết, nhưng người nhà họ Tăng không nói gì, suy cho cùng thân phận của Lục Thiếu Hoa là thế, người nắm giữ Tập đoàn Phượng Hoàng, có giá trị hàng trăm tỷ đô la Mỹ, lại thêm trước đây là cháu nuôi của Đặng lão, sau đó lại là người đi đầu trong việc tranh đấu với đất nước cũng như cường quốc mạnh như Mỹ, nhà họ Tăng thì cũng chỉ là một gia tộc của Trung Quốc mà thôi, còn có cái gì để có thể mang ra so sánh với Lục Thiếu Hoa nữa.

Còn nữa, người của nhà họ Tăng đều là người của xã hội cũ, phải biết là xã hội cũ, người có tài nào không có tam thê tứ thiếp, nên có thể hiểu được Lục Thiếu Hoa, nhưng điều này không có nghĩa là họ để mặc cho Lục Thiếu Hoa làm điều xằng bậy bên ngoài, ít nhất, con cháu của nhà họ Tăng phải có một danh phận danh chính ngôn thuận, như vậy nhà họ Tăng cũng có chút thể diện.

Lục Thiếu Hoa cũng hiểu nhà họ Tăng, chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh người khác là biết, đổi góc độ khác, nếu Lục Thiếu Hoa là người của nhà họ Tăng, vào lúc này cũng sẽ đòi hỏi một danh phận danh chính ngôn thuận.

Đã hiểu rồi thì Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để phản đối nữa, gật đầu nói
- Ý của bác có phải là muốn cháu và Vũ Linh đính hôn trước?

Hiện giờ Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh mới chỉ hai mươi ba tuổi, vẫn chưa đến tuổi kết hôn, lại thêm bây giờ mà kết hôn thì cũng hơi sớm, vậy thì, cách duy nhất để cho Tăng Vũ Linh một danh phận là đính hôn.

Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân cũng nghĩ vậy, đó là để Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh đính hôn trước, sau đó cho Tăng Vũ Linh qua Hồng Kông theo Lục Thiếu Hoa, giờ Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý rồi, Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân đều thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân sợ Lục Thiếu Hoa không đồng ý, kiếm cớ từ chối, bọn họ cũng không thể làm gì được hắn, suy cho cùng hiện giờ thân phận và địa vị của Lục Thiếu Hoa và nhà họ Tăng hoàn toàn không giống nhau, họ không thể yêu cầu Lục Thiếu Hoa làm gì được.

Giờ Lục Thiếu Hoa lại chủ động nói ra, khẩu khí dường như đã đồng ý rồi, bảo sao Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân không thở phào nhẹ nhõm cho được.

- Ta thấy cứ chọn lọc ngày này ngày nọ chi bằng thuận theo tự nhiên, quyết định vào ngày kia luôn đi.
Tăng Kiến Quốc có vẻ sốt ruột muốn định ngay thời gian đính hôn.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sau cùng hắn đề ra điều kiện, nói
- Cháu và Vũ Linh sắp đính hôn rồi, cha mẹ hai bên đều phải có mặt, giờ cháu sẽ phái người về quê đón bố mẹ cháu tới.

Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh sắp đính hôn, đối với Tăng Vũ Linh là chuyện đại sự, mà đối với Lục Thiếu Hoa mà nói cũng là việc đại sự, chuyện hôn nhân không phải là trò đùa, cha mẹ hai bên đều phải có mặt.

Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân hiển nhiên ý thức được điều này, Tăng Kiến Quốc lập tức gật đầu đồng ý
- ừ, chuyện này sẽ do Ái Dân sắp xếp, nó sẽ gọi điện cho ông bà thông gia, còn về chuyên cơ thì cháu phái đi đi.

Tăng Kiến Quốc có vẻ rất vui, đã gọi ngay là ông bà thông gia rồi, nhưng vui không có nghĩa là Tăng Kiến Quốc không suy nghĩ gì, ông vẫn rõ vấn đề lễ tiết, ví dụ như bảo Tăng Ái Dân gọi điện thông báo cho Lục Gia Diệu và Trần Lệ.

Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó hắn và Tăng Ái Dân hai người chia nhau ra làm việc, mỗi người tự sắp xếp công việc của mình.

Cuộc nói chuyện qua điện thoại không dài, Lục Thiếu Hoa chỉ dùng có mấy phút là xong việc, nhưng Tăng Ái Dân xuống dưới gọi điện thoại thì không thấy quay lại.

Lục Thiếu Hoa biết hôm nay Tăng Kiến Quốc tìm hắn không phải chỉ vì mỗi việc đính hôn với Tăng Vũ Linh, chắc chắn vẫn còn việc chưa nói ra, vậy là, Lục Thiếu Hoa gọi xong điện thoại bèn quay về chỗ ngồi, đợi Tăng Kiến Quốc nói thêm gì nữa.

Quả nhiên, Lục Thiếu Hoa trở về chỗ ngồi không lâu thì Tăng Kiến Quốc lại nói
- Lần đính hôn này bác có nói với thủ trưởng số một, thủ trưởng số một tỏ ý muốn làm chủ trì lễ đính hôn, cháu thấy thế nào?

Trước khi Lục Thiếu Hoa đặt chân đến Bắc Kinh, Tăng Kiến Quốc đã báo cho thủ trưởng số một rồi, thật ra là Tăng Kiến Quốc tiền trảm hậu tấu, đã báo cho thủ trưởng số một biết chuyện, dù sao nhà họ Tăng và Lục Thiếu Hoa đều không đơn giản, phải nói trước một tiếng.

Mà thủ trưởng số một cũng đưa ra đề nghị muốn làm chủ trì lễ đính hôn, cho nên Tăng Kiến Quốc mới nói vậy.

Nhưng khi Lục Thiếu Hoa nghe lời này thì lại nghĩ, một người như thủ trưởng số một lại muốn đích thân chủ trì lễ đính hôn của hắn, nghe sao mà không thực tế, nhưng nghĩ đến thân phận địa vị hiện giờ của mình, hắn lại thấy thoải mái trở lại.

Đúng vậy, hôm nay đã không như ngày hôm qua nữa rồi, Lục Thiếu Hoa cũng đã không còn là Lục Thiếu Hoa của ngày xưa nữa, cho dù là thân phận hay là địa vị đều khác rồi, nhưng việc thủ trưởng số một sẽ đích thân ra mặt cũng là trong phạm vi chấp nhận được.

Nhưng câu tiếp theo của Tăng Kiến Quốc làm Lục Thiếu Hoa rất không hiểu.

- Thủ trưởng số một muốn gặp cháu.
Tăng Kiến Quốc nghiêm túc nói.

- Gặp cháu?
Lục Thiếu Hoa chau mày, hỏi thêm một câu theo phản ứng tự nhiên
- Gặp cháu để làm gì?

Thủ trưởng số một muốn gặp mình, Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất khó hiểu, mặc dù không phải là chỉ một hai lần gặp thủ trưởng số một, nhưng giờ thủ trưởng số một nói muốn gặp hắn, Lục Thiếu Hoa vẫn có chút không hiểu.

Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Tăng Kiến Quốc là biết, chỉ e rằng thủ trưởng số một tìm hắn là có việc công, chứ không phải chỉ đơn giản là gặp mặt thôi.

- Lúc nào? Ở đâu?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi thêm một câu.

- Sáng mai tại Trung Nam Hải.
Tăng Kiến Quốc nói ra thời gian và địa điểm, rồi sau đó lại nói
- Còn tìm cháu về việc gì, ta cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định, đó là vấn đề về kĩ thuật tàu sân bay.

Kĩ thuật tàu sân bay, Lục Thiếu Hoa đã bán lại cho quốc gia với giá năm mươi tỷ đô la Mỹ, mà vào ngày thứ ba khi Lục Thiếu Hoa đã giao dịch thành công với Tăng Ái Dân, cũng là ngày thứ hai sau khi tiền vào tài khoản, Lục Thiếu Hoa đã cho người đưa kĩ thuật qua, giao vào tay của quốc gia rồi.

Giờ đã qua mấy ngày rồi, thủ trưởng số một lại tìm, hơn nữa lại là vấn đề liên quan đến kĩ thuật tàu sân bay, điều này không khỏi làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy kì lạ.

Phải biết rằng, Lục Thiếu Hoa đã mang kĩ thuật tàu sân bay giao vào tay của quốc gia rồi, có được kĩ thuật, quốc gia chỉ cần tập hợp nhân lực tiến hành nghiên cứu, nắm rõ kĩ thuật bên trong, bắt đầu chế tạo hàng không mẫu hạm không phải là chuyện khó.

Nhưng thủ trưởng số một lại vì việc này mà tìm hắn, nên không thể không làm Lục Thiếu Hoa phải suy nghĩ.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment