Quả thật là Lục Thiếu Hoa có việc nên sau khi tiễn Tăng Vũ Linh ra xe thì liền trở về cửa hàng. Lúc quay về thì Trần Quốc Bang đã trở lại, nhìn thấy vẻ mặt anh ta bình thản thì Lục Thiếu Hoa biết là chuyện làm visa chắc là xử lý thuận lợi rồi, tuy nhiên đó chỉ là đoán trong lòng, để cho yên tâm thì cứ hỏi:
- Đại ca, chuyện visa thuận lợi chứ?
- Thuận lợi, thủ tục đã xong xuôi trong buổi sáng, chỉ chờ buổi chiều là đến lấy được.
Trần Quốc Bang cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa không khỏi cảm thấy bùi ngùi, đúng là có người quen làm quan thì mọi chuyện thật dễ dàng, ngẫm lại trước kia, để có được cái visa, ít nhất cũng mất hai tháng, ngược lại Thị trưởng vừa ra mặt thì hai ngày là xong.
Tuy nhiên nói đi có nói lại, trong nước tồn tại đủ chuyện như vậy, cái họ gọi là chuyện đặc biệt thì phải đặc biệt xử lý thôi. Cho dù là kiếp trước, ở thế kỷ 21, đến cơ quan nhà nước xin chứng nhận ít giấy tờ, nếu có quan hệ thì chỉ hai ngày là xong, còn không thì ít nhất cũng mất hai tháng…
Một lúc thì Lục Thiếu Hoa lại quay trở về thực tại hỏi:
- Những người khác đều có cả chứ?
- Không vấn đề, tất cả đều qua.
Trần Quốc Bang dường như có chút đắc ý nói, tuy nhiên anh ta cũng nói chuyện làm anh ta đắc ý là tối hôm qua, khi nói chuyện đi Liên Xô với các chiến hữu, những người đó đều không có chút dị nghị nào, tất cả đều hưởng ứng.
- Đúng rồi, tôi cũng đã nói chuyện với Lý Thượng Khuê, em ta nói sẽ chuyên tâm bảo vệ em, em cứ yên tâm.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa tin vào ánh mắt của Trần Quốc Bang, người anh ta chọn để giữ lại nhất định là không tồi, vỗ vỗ vào Trần Quốc Bang nói:
- Anh theo em ra ngân hàng, em chuyển tiền cho anh.
- Được, để anh đi lấy chìa khóa xe.
Trần Quốc Bang nói xong thì đi về phía phòng trong.
- Em ra bên ngoài trước đi chờ tôi, nhanh thôi.
Cho dù Trần Quốc Bang không nói, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ đi ra bên ngoài chờ hắn, nên chỉ phất phất tay chứ không quay đầu lại mà đi ra cửa trước.
- Tiểu Hoa, cháu đi đâu vậy?
Lục Thiếu Hoa vừa mới bước ra cửa thì nghe tiếng Lục Gia Huy truyền đến.
- Cháu ra ngoài có việc, lát nữa sẽ quay lại.
Lục Thiếu Hoa quay đầu lại cười nói.
- Có phải ra ngoài chơi không?
Lục Gia Huy dừng tay, chạy tới.
- Nếu đi chơi, chú Tư đi cùng các cháu, chú đến Thâm Quyến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đi đâu chơi.
Lục Thiếu Hoa tròn mắt, hắn đi ngân hàng chuyển tiền nhưng không muốn cho Lục Gia Huy biết, bằng không mồm năm miệng mười của chú sẽ có ngày bán đứng hắn.
- Hay là chú cứ ở nhà trông cửa hàng đi, một lúc sau bọn cháu sẽ quay lại.
- Biến đi!
Lục Gia Huy khoát tay, tức giận nói:
- Không đi thì không đi, buổi chiều chú sẽ bảo Quốc Bang lái xe đưa đi khắp Thâm Quyến này.
….
Vào tới ngân hàng, Trần Quốc Bang đi trước mở một tài khoản, sau đó Lục Thiếu Hoa mới chuyển tiền vào đó. Nói thế nào thì mười người bọn họ ở Liên Xô cũng phải chi tiêu, mười triệu đúng là không nhiều lắm, tuy nhiên may là có thể buôn lậu hàng ngày, đến lúc đó sẽ không sợ không có tiền.
- Đại ca, sau khi các anh đến Liên Xô trước tiên tìm một chỗ ở, sau đó báo địa chỉ về bên này, sau đó em sẽ phái một người đến hỗ trợ việc buôn bán, anh sẽ không phải quan tâm việc kinh doanh, mà chuyên tâm kết giao với những người đó.
Lục Thiếu Hoa có chút lo lắng, dù sao mấy người Trần Quốc Bang cũng là quân nhân, về lĩnh vực này cũng không am hiểu nhiều, cho nên Lục Thiếu Hoa phải đi Hồng Kông tìm một người trong nghề tới đó.
- Được, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại về Thâm Quyến, em ở Hồng Kông thì gọi về cửa hàng hỏi là được rồi.
Trần Quốc Bang vừa lái xe vừa nói.
Buổi chiều, Trần Quốc Bang vừa định ra ngoài đi lấy visa thì không ngờ bị Lục Gia Huy chặn lại nói kiểu gì cũng phải đưa ông ta ra ngoài đi chơi. Trần Quốc Bang không biết nói thế nào chỉ còn cách chở Lục Gia Huy đi lấy visa trước, sau đó đi loanh quanh.
Mấy ngày qua, việc cử Trần Quốc Bang đi Liên Xô lẫn việc làm visa Lục Thiếu Hoa vẫn giữ bí mật, đến bây giờ Lục Gia Thành cũng không biết gì cả. Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút, thấy là nên nói với Lục Gia Thành, không thì khi mười mấy người cùng đi một lúc, đến lúc đó đằng nào cũng phải giải thích.
- Chú Tư, cháu đang tính cử đại ca Quốc Bang cùng vài chiến hữu ra nước ngoài một chuyến.
- Ừ.
Lục Gia Thành gật đầu, nhíu mày nghĩ lại hay là mình nghe lầm.
- Ra nước ngoài hả?
- Dạ, cho mấy người họ đi làm chút việc.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lục Gia Thành nói chuyện, lại tiếp tục mở miệng:
- Chú không cần hỏi đi làm việc gì, đều là chuyện quan trọng cả.
Lục Thiếu Hoa phá hỏng cả đường lùi, vậy thì Lục Gia Thành còn có thể hỏi gì nữa đây, với người cháu trai này, ông ta cũng hiểu, nếu hắn không nói ra thì cho dù có bắt buộc hắn cũng không nói, nếu hắn muốn nói thì không hỏi hắn cũng tự nói, cho nên Lục Gia Thành cũng không hỏi nữa.
- Cần bao nhiêu người đi? Tiền trong cửa hàng không dùng tới thì cứ lấy một ít mang đi chi tiêu, dù sao cũng là xuất ngoại.
- Không cần, cháu đã chuẩn bị tiền rồi.
Lục Thiếu Hoa làm cử chỉ tay nói, trong lòng thầm nghĩ thêm một câu: “Tiền trong cửa hàng dùng để xuất ngoại chơi vài ngày còn có thể, chứ muốn dùng để hối lộ những người đó thì còn kém xa.”
Lục Gia Thành không mở miệng, cũng không để ý Lục Thiếu Hoa mà cúi đầu làm việc tiếp.
…
Bảy giờ tối, trong phòng ăn riêng tại tầng hai nhà hàng của Ông Văn Đức, mười mấy người ngồi vây quanh một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy món ăn ngon mắt, trước mặt mười mấy người đều có một chén thủy tinh nhỏ, mới nhìn thì rỗng không, nhưng nếu nghĩ vậy là sai lầm, bởi vì trong chén rót đầy rượu trắng 65 độ.
Lục Thiếu Hoa dẫn đầu đứng lên, cầm lấy cái chén giơ lên trước mặt, quét mắt nhìn mọi người một lượt nói:
- Sáng ngày mai mọi người sẽ lên máy bay đi Liên Xô, bữa cơm này coi như đưa tiễn mọi người lên đường. Nào, cạn chén!
Tất cả mọi người cùng đứng lên, mồm năm miệng mười nói:
- Cạn, cạn…
…
Uống được một chén, Lục Thiếu Hoa đã chịu không nổi. Nếu uống bia còn được, chứ uống rượu trắng thì thật khổ sở. Nhưng vì đây là để tiễn biệt bọn họ, Lục Thiếu Hoa đành uống một ly cho xong. Kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Quốc Bang, hắn ghé vào lỗ tai Trần Quốc Bang nói nhỏ vài câu, sau đó là đứng lên nói chuyện cùng mọi người, rồi thừa dịp nói là do rượu làm ảnh hưởng nên trốn về cửa hàng ngủ.
Lục Thiếu Hoa ra về cũng không ảnh hưởng gì đến hứng thú uống rượu của mọi người, họ vẫn cầm chén đưa lên miệng…
Về phần Lục Thiếu Hoa, về nhà ngủ, cũng không biết bọn họ uống nhiều hay ít, chỉ biết sáng hôm sau ra khỏi giường thì thấy rất đau đầu, nhưng vì đi tiễn mấy người Trần Quốc Bang nên đành cố gắng ra khỏi giường.
…
Tám giờ sáng, ba chiếc xe đã đỗ trước cửa hàng, trong đó có một cái là Mercedes-Benz 5oo do Lục Thiếu Hoa mua dùng trong cửa hàng, còn một chiếc đương nhiên là BMW của Ông Văn Đức. Không có cách nào khác vì người đông nên Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách nhờ xe BMW của Ông Văn Đức mới đủ chỗ.
- Đại ca, anh sang bên kia nhất định phải chú ý an toàn, tiền thì đương nhiên phải kiếm nhưng an toàn của bản thân là trên hết.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa rất nghiêm túc, nói rất thật, cử mười người đi, chỉ sợ nhỡ ra, thôi thì giải thích một lần cho thỏa đáng.
- Yên tâm đi.
Trần Quốc Bang vỗ vỗ vào vai Lục Thiếu Hoa, nhìn hắn với một ánh mắt yên tâm, sau khi vào trong xe thì vấy vẫy tay.
- Bảo trọng!
- Bảo trọng!
…
Nhìn xe dần dần đi xa, rồi biến mất ở cuối tầm mắt, Lục Thiếu Hoa mới trở vào bên trong, bắt đầu chuẩn bị quần áo, chờ khi xe quay trở về, hắn sẽ đi Hồng Kông. Bên kia, công ty đã đăng ký xong rồi, chỉ chờ hắn sang là chính thức khai trương.
Chín giờ rưỡi, đúng giờ xe quay về cửa hàng, Lục Thiếu Hoa cũng chuẩn bị xong đồ đạc, cầm theo cả túi quà tặng vô cùng đơn giản, nói với Trương Khánh Vân và Thượng Khuê một tiếng để họ cũng đi chuẩn bị đồ đạc.
Trương Khánh Vân và Thượng Khuê lên tiếng, cũng đi chuẩn bị. Lục Thiếu Hoa thì đến bên cạnh Lục Gia Thành nói:
- Chú Tư, bây giờ cháu sang Hồng Kông đây.
- Ừ, cháu đã chuẩn bị đồ đạc tốt chưa? Đừng mang nhiều đồ này nọ.
Lục Gia Thành gật gật đầu nói.
- Mang rồi ạ, cũng không đi nhiều ngày, mang vài bộ quần áo là đủ.
Lục Thiếu Hoa nói xong, mắt nhìn Trương Khánh Vân và Thượng Khuê cầm theo túi quà tặng từ trong phòng đi ra.
- Chú Tư, bọn cháu đi đây.
- Ừ.
Nói xong, Lục Gia Thành lại quay đầu hướng Trương Khánh Vân và Thượng Khuê gật gật đầu nói:
- Giao Tiểu Hoa cho hai người, cẩn thận một chút.
- Dạ, yên tâm đi.
Trương Khánh Vân và Thượng Khuê đồng thanh nói.
…
Lên ôtô, Lục Thiếu Hoa quay cửa kính xe xuống vẫy vẫy tay chào Lục Gia Thành.
- Anh Trương, lái xe đi.
- Đuợc.
Trương Khánh Vân nhẹ nhàng giẫm chân ga, xe chậm rãi khởi động…
Xe dần dần nhích lên, nhưng đột nhiên có tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường, xe liền ngừng lại, Lục Thiếu Hoa hơi có chút mông lung quay hướng Trương Khánh Vân hỏi:
- Có chuyện gì vậy?