Thời gian càng ngày càng gấp, lúc này đã bắt đầu cơn lốc tài chính, mấy người Lưu Minh Chương đã chuẩn bị xong tất cả các công việc, đang bán tháo cổ phiếu trong tay, lấy lượng lớn tiền mặt, thu về một khối tài chính. Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì, nhưng, công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng thì khác, Lục Thiếu Hoa không chú ý là không được.
Mà không, vào lúc ban đêm, khi Lục Thiếu Hoa trở lại Hồng Kông, lúc này đã là tám giờ tối, ăn qua loa một chút, Lục Thiếu Hoa tiến vào thư phòng, mở máy tính trong thư phòng ra, xem hai người Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang có gửi đến tin tức tình báo gì mới không.
Buổi tối mỗi ngày, Lục Thiếu Hoa vào thư phòng xem có tin tình báo mới đã gần như trở thành thói quen của Lục Thiếu Hoa. Nếu hắn không ở Hồng Kông, thì dùng máy xách tay mang theo để xem, nhưng tình huống này thường rất ít, bởi vì máy xách tay của Lục Thiếu Hoa hơi đơn giản, khả năng bảo mật không cao. Còn máy tính ở thư phòng của hắn thì khác, cấp bậc bảo mật chắc chắn là cao nhất, không sợ xuất hiện bất cứ sơ suất nào.
Lúc Lục Thiếu Hoa mở hòm thư ra, thấy có một bức thư chưa đọc, Lục Thiếu Hoa mở ra xem, thấy hòm thư chuyên dụng của Lý Chí Kiệt gửi tới. Ban đầu Lục Thiếu Hoa tưởng là tin tình báo mới nhất, nhưng khi Lục Thiếu Hoa mở ra, hắn mới biết mình đã sai rồi.
Đó không phải là một tin tình báo, mà là một thư bổ sung một bảng biểu, nội dung bảng biểu rất đơn giản, đó là một danh sách trang bị quân sự và báo giá.
Hai vệ tinh quân sự, bốn tên lửa xuyên lục địa mang đầu đạn hạt nhân, hai mươi tên lửa xuyên lục đia, ba mươi tên lửa đường dài, năm mươi tên lửa tầm ngắn, sứng tự động M3 chắc chắn, viên đạn bắn mấy triệu phát.
Đây là mặt trên của danh sách trang bị quân sự, ở mặt sau là đơn giá, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nhìn tỉ mỉ, mà trực tiếp xem tổng cộng phía dưới, chỉ thấy tổng cộng là một ngàn ba trăm tỷ đô la Mỹ.
Kỳ thật, từ lúc ban đầu nhìn đến, Lục Thiếu Hoa đã biết bảng biểu này có ý nghĩa gì, đó là những đồ súng ống đạn dược mà hoảng gia Ả rập mua, về phần làm sao Lục Thiếu Hoa lại biết, hoàn toàn là vì hai khối vệ tinh quân sự và bốn đầu đạn hạt nhân tên lửa xuyên lục địa.
Thời gian trước, Lục Thiếu Hoa và Nhị vương tử có nói chuyện điện thoại với nhau, Nhi Vương tử muốn mua hai vệ tinh quân sự, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cho phép anh ta mua vũ khí hạt nhân. Nhị vương tử cũng mua bốn đầu đạn hạt nhân tên lửa xuyên lục địa, hai mươi tên lửa xuyên lục địa. Về phần những thứ sau đó, Nhị vương tử lúc đó không có báo lại, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng biết, chắc chắn Nhị vương tử cảm thấy khả năng phòng ngự của Ả rập xê út quá kém, nên mới bổ sung thêm.
Nhưng chỉ có ba mươi tên lửa đường dài, năm mươi tên lửa tầm ngắn, sứng tự động M3 chắc chắn, viên đạn bắn mấy triệu phát. Mấy đồ vật này, ước chừng một trăm tỷ đô la Mỹ, thật là có thể làm người khác sợ.
Nhưng nếu để ý đến sự dũng mãnh của mấy thứ này, vậy sẽ không cảm thấy sợ, cũng giống như Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất ra những sản phẩm hạng nhất, cũng giống như căn cứ Hổ Gầm, đưa ra cái gì đó đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, ví như tên lửa đường dài, tầm ngắm bắn trên 6000km,vả lại trong vòng 5000km, khả năng trúng mục tiêu là trăm phần trăm, mà tới khoảng cách 6000km, khả năng trúng mục tiêu vẫn đạt tới 60% trở lên.
Đây không phải tinh phẩm còn có thể là gì? Tầm bắn 6000km, hoàn toàn có thể như tên lửa xuyên lục địa bình thường, nhưng Lý Chí Kiệt bọn họ lấy nó là tên lửa đạn đạo đường dài, cũng không tính nhập hàng loạt tên lửa xuyên lục địa.
Về phần đạn đạo thôi, tầm bắn cũng cực xa, và thường tỉ lệ trúng mục tiêu cao, cũng là tinh phẩm trong những tinh phẩm.
Còn có súng tự động M-3, loại súng tự động này cũng tuyệt đối dũng mãnh, tầm bắn trên một ngàn mét. Trong sáu trăm mét, nếu tốc độ gió không mạnh, xác xuất trúng mục tiêu đạt tới trăm phần trăm. Ở trong khoảng cách một ngàn mét, xác xuất trúng mục tiêu cũng trên 80%, hoàn toàn có thể như súng ngắm bắn.
Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, Nhị vương tử mua các thứ này, nhất là súng tự động M3 để trang bị cho quân đội đặc chủng dùng. Phải biết là vài năm trước, Lục Thiếu Hoa đã giúp Nhị vương tử huấn luyện năm trăm quân nhân, vài năm trôi qua, Nhị vương tử cũng có thể có được một đội quân hoàng gia chứ.
Sự thật chứng minh, Lục Thiếu Hoa đoán chính xác, Nhị vương tử mua súng tự động M-3 là dùng để trang bị cho bộ đội đặc chủng của anh ta, tuy nhiên đây cũng không phải là việc Lục Thiếu Hoa quan tâm, Lục Thiếu Hoa quan tâm chính là báo giá phía dưới.
Theo ước định Lục Thiếu Hoa và Nhị vương tử vừa mới bắt đầu, là Nhị vương tử cho Tập đoàn Phượng Hoàng mượn bảy trăm tỷ đô la Mỹ, Nhị vương tử còn muốn nợ Lục Thiếu Hoa vài trăm tỷ đô la Mỹ, ngay ngày hôm sau sẽ hoàn lại.
Nếu sau khi xem xong bảng biểu này, Lục Thiếu Hoa biết tiền mua các đồ này nhiều hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, như vậy một trăm tỷ đô la Mỹ này hẳn là của căn cứ Hổ Gầm mới đúng, vì thế, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Chí Kiệt, hỏi một chút. Và khi biết một trăm tỷ đô la Mỹ kia chính xác là của căn cứ Hổ Gầm, Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, bảo Lý Chí Kiệt đem tiền gửi vào tài khoản Tập đoàn Phượng Hoàng.
Cứ như vậy, dự phòng tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng lại gia tăng thêm một trăm tỷ đô la Mỹ, nhưng với giai đoạn hiện tại mà nói, một trăm tỷ đô la Mỹ thực sự không phải là nhiều, dù sao Tập đoàn Phượng Hoàng liên quan tới một lĩnh vực rất rộng, dự phòng tài chính càng nhiều càng an toàn.
Đêm khuya, Lục Thiếu Hoa tiến vào phòng Tần Tịch Thần, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không phải vì làm chuyện đó mà đến, mà muốn cùng Tần Tịch Thần bàn một chút về một trăm tỷ đô la Mỹ này, nhân tiện hỏi chút xem trong sổ sách Tập đoàn Phượng Hoàng còn có bao nhiêu tiền?
Trong khoảng thời gian này mặc dù Lục Thiếu Hoa ở trụ sở chính nhưng hắn từ trước đến nay đều không quản lý tiền, cho nên, Lục Thiếu Hoa cũng không biết trong sổ sách còn bao nhiêu tiền, lúc này mới cần đi hỏi Tần Tịch Thần.
Tần Tịch Thần cũng rất nhanh đưa ra câu trả lời, nói:
- Hiện tại sổ sách tập đoàn có hai trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ
Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa hỏi sổ sách Tập đoàn còn bao nhiêu tiền là vì muốn thống kê một chút, xem có thể chống đỡ cơn lốc tài chính này hay không, cho nên, Tần Tịch Thần nói ngay, dường như là muốn Lục Thiếu Hoa biết đáp án trước, để có thể có nhiều thời gian suy xét.
- Hai trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ…
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói
- Hiện tại trong tay anh còn có một trăm tỷ đô la Mỹ, ngày mai sẽ nhập vào sổ sách, nhưng anh cảm thấy có ba trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ vẫn khó mà giữ được an toàn.
Dường như đúng theo lời Lục Thiếu Hoa, ba trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ chưa thể đảm bảo an toàn được.
Hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng sở dĩ còn khoản tiền này là vì lần trước Nhị vương tử trả lại cho Lục Thiếu Hoa năm trăm tỷ đô la Mỹ, sau đó Lục Thiếu Hoa dùng năm trăm tỷ đô la Mỹ này trả tiền cho những người khác, còn thừa lại một chút, lại đầu tư vào để khôi phục lại, còn có nhà nước mua kỹ thuật quân sự trả lại cho Lục Thiếu Hoa một trăm tỷ đô la Mỹ, đông tây kết hợp mới có được một khoản như vậy.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa có cầm một trăm tỷ đô la Mỹ, như vậy đạt gần ba trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ, còn lâu mới đạt tới mục tiêu của Lục Thiếu Hoa. Trong lòng Lục Thiếu Hoa mong muốn, ít nhất phải đạt từ bốn trăm tỷ đô la Mỹ đến năm trăm tỷ đô la Mỹ mới được.
Nhưng bây giờ còn cách mục tiêu rất xa, chênh lệch hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, điều này làm Lục Thiếu Hoa có chút lo lắng.
Nhưng rất nhanh, lo lắng của Lục Thiếu Hoa liền biến mất.
Bởi vì vào lúc này Tần Tịch Thần liền nói:
- Không phải mấy người Lưu Minh Chương đang bán tháo cổ phiếu sao? Em tin rằng sau khi bọn họ bán xong cổ phiếu, có thể được một trăm đến hai trăm tỷ đô la Mỹ chứ.
Việc Lục Thiếu Hoa bán tháo cổ phiếu trong tay, Tần Tịch Thần biết, cũng biết mấy người Lưu Minh Chương làm việc này, không lâu lắm sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ cái trán, có chút buồn bực, nếu không có Tần Tịch Thần nhắc nhở, hắn đã quên mất việc này. Hiện tại nhớ ra rồi, thật đúng là có thể có thêm nhiều nhất hai trăm tỷ đô la Mỹ, coi như đạt tới mục tiêu.
- Có tiền như vậy hẳn là đủ rồi
Lục Thiếu Hoa dường như thì thào tự nói, nhỏ giọng nói.
- Hẳn là đủ rồi
Tần Tịch Thần phụ họa một câu.
Cứ như vây, sự buồn bực của lục thiếu hoa cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lại nói chuyện phiếm vài câu cùng Tần Tịch Thần, sau đó liền đi tắm. Sau khi trở lại, Lục Thiếu Hoa thấy Tần Tịch Thần mặc áo mong manh ngủ, lập tức, tà hỏa trong lòng Lục Thiếu Hoa dâng lên, dục vọng trước nay tăng vọt, dường như nếu không giải phóng sẽ nổ tan xác ra.
Không thể phủ nhận, Tần Tịch Thần tuổi tuy không nhỏ, nhưng bởi vì biết chăm sóc, ba mươi mấy tuổi, gần bốn mươi tuổi vẫn sung mãn hấp dẫn, khiến Lục Thiếu Hoa không kìm nổi lòng.
Người phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, những lời này nói quả không sai chút nào, nhìn Tần Tịch Thần hiện tại sẽ biết, mạnh mẽ khí huyết như Lục Thiếu Hoa, thiếu chút nữa cũng không đạt được đỉnh của Tần Tịch Thần.
Nếu không phải cuối cùng Tần Tịch Thần nổi điên, nam dưới nữ trên, Lục Thiếu Hoa cũng không biết ngày hôm sau hắn có thể đứng thẳng lưng được không.
Tuy nhiên đều tốt, cuối cùng Tần Tịch Thần bại trận, nhưng thật ra khiến Lục Thiếu Hoa trong lòng không chịu được đứng lên, dù sao làm một người đàn ông, nếu không thể chinh phục được người phụ nữ thì thật mất mặt.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn kia, Lục Thiếu Hoa trong lòng không khỏi cảm phục, trong lòng không khỏi nhủ thầm một câu
- Dường như đã hơn nửa năm rồi.
Đúng vậy, đã hơn nửa năm. Nửa năm này, Lục Thiếu Hoa đều không có nhàn nhã, làm cho hắn không thể gần phụ nữ, rồi sau đó Tăng Vũ Linh lại sinh ra Lục Khiếu, Lục Thiếu Hoa luôn luôn ở phòng Tăng Vũ Linh, ngoài người phụ nữ này của hắn, Lục Thiếu Hoa cũng không có cùng ai.
Rồi sau đó Lục Thiếu Hoa bị bắn, đi Châu Phi hơn nửa tháng, sau khi trở về, Lục Thiếu Hoa vội vàng, căn bản vốn không có tâm tình đi làm chuyện đó, hôm nay thật khó khăn mới có nhã hứng, nhưng ai biết Tần Tịch Thần chính là hổ lang đâu, thiếu chút nữa Lục Thiếu Hoa không thể chinh phục
- A…
Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, hôn trên mặt Tần Tịch Thần , ôm chặt Tần Tịch Thần, lúc này mới nặng nề ngủ.