Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 117

“Ngươi thân là một nam nhân, sao có thể đắm mình trong trụy lạc như vậy, đi gả cho người đàn ông khác, Lộ Hướng Viễn ta không có con trai như ngươi.” Thanh âm Lộ phụ phẫn nộ vọng trong phòng khách, làm sắc mặt Lộ mẫu càng thêm đắc ý.

Số lượng người Doraki ở Liên Bang nhiều hơn so với Vinh Diệu đế quốc, trong đó nam giới chiếm tỉ lệ tương đối cao.

Tuy rằng người Doraki thể chất trời sinh yếu ớt, tinh thần lực lại tương đối cao, nhưng cũng không phải toàn bộ người Doraki vừa sinh ra đã có được tinh thần lực cao, chỉ có thể nói người có tinh thần lực cao chiếm tỉ lệ lớn hơn so với người Sulfur, cho nên không phải toàn bộ người Doraki thích hợp làm cơ giáp chế tạo sư.

Thể chất không được, tinh thần lực cũng không được, người Doraki dư lại một ưu thế khác, đó chính là năng lực sinh sản, cũng bởi vậy, không ít nam nhân người Doraki vì cuộc sống tốt hơn sẽ lựa chọn gả cho người Sulfur.

Loại hành vi này ở trong mắt Lộ phụ là hành vi vô dụng, lão ta có thể mặc kệ người khác như thế nào, nhưng con trai của mình tuyệt đối không thể, hắn không vứt mặt mũi đi được.

“Nhiều năm như vậy, phụ thân cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, ở trong lòng ông, trước nay đều khinh thường cha.” Lộ Lê híp mắt, hô hấp hơi dồn dập.

“Đây là hai việc khác nhau, ngươi không cần nói nhập làm một.” Lộ phụ không vui đầy mặt, không biết có phải bị lộ tiếng lòng mà thẹn quá thành giận hay không.

“Đây sao có thể là hai việc, trước đây từ rất lâu tôi đã muốn hỏi phụ thân rồi, phụ thân kỳ thật chưa từng yêu cha đúng không, ông sở dĩ kết hôn cùng cha, chỉ là vì thấy tinh thần lực của ông ấy cao, là một cơ giáp chế tạo sư, còn có năng lực sinh con, ông chỉ muốn cha sinh cho ông người Sulfur, nhưng ông không nghĩ tới, cha trước nay không để ý hài tử mình là người Doraki hay là người Sulfur, không đồng ý mang thai bên ngoài cơ thể, ông phát hiện cha không giống trong tưởng tượng của ông, không phải người ông có thể khống chế, cho nên ông bắt đầu xa cách cha với tôi, hơn nữa,” Lộ Lê châm chọc liếc Lộ mẫu, “Ngoại tình khiến vị Lộ phu nhân này thành công thượng vị, vị Lộ phu nhân đã có thể làm những gì cha không làm, bà ta đối với phụ thân nói gì nghe nấy, ông muốn thế hệ sau là người Sulfur, bà ta liền cho ông thế hệ sau người Sulfur, tự mình giết chết mấy hài tử của mình, không biết Lộ phu nhân buổi tối có hay gặp ác mộng hay không, mơ thấy những người Doraki bị các ngươi giết chết trở về tìm các ngươi.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lộ phụ chịu đựng không được trào phúng, tức giận mặt đỏ bừng.

“Bị tôi nói ra hết, thẹn quá thành giận, dám làm phải dám chịu, Lộ Hướng Viễn da mặt ông không phải luôn luôn rất dày sao?” Lộ Lê lần này trở về không tính toán lại cùng lão ta sắm vai cha hiền con hiếu cái gì, y đã nhẫn đủ lâu rồi.

Lộ phụ tức giận ngón tay thẳng run run, chỉ vào Lộ Lê “ngươi” không ngừng.

Lộ mẫu thoáng nhìn đám Tần Vũ phía sau, linh quang chợt lóe, làm bộ vừa bất đắc dĩ vừa bi thương mà nói: “Lộ Lê, ngươi sao có thể nói như vậy với phụ thân ngươi, cha ngươi từ nhỏ dạy ngươi phải kính già yêu trẻ, chẳng lẽ ngươi lại học như vậy? Ta biết ngươi hận ta cướp đi phụ thân ngươi, nhưng việc năm đó kỳ thật không phải ngươi nghĩ.”

“Phải không.” Lộ Lê lạnh lùng nói.

“Năm đó kỳ thật là ta và phụ thân ngươi đã quen nhau trước, chúng ta ước định tương lai muốn kết hôn, nhưng không nghĩ Lộ lão gia không đồng ý, nhất định phải để Hướng Viễn cưới cha ngươi, Hướng Viễn đối với cha ngươi cũng không có tình cảm, cha ngươi cũng biết, nhưng hắn vì sống sót, tìm nơi dựa vào, cũng không đồng ý để Hướng Viễn giải trừ hôn nhân, cho nên cha ngươi từ lúc bắt đầu đã biết Hướng Viễn không có cảm tình với hắn, hắn nếu lựa chọn Lộ gia che chở, hẳn là biết đạo lý cá và tay gấu không thể ngang bằng, ngươi là con hắn, hẳn là rõ ràng nhất.”

Lời này đã ám chỉ cha Lộ Lê mới là kẻ chen chân phá hư tình cảm của người khác, còn ám chỉ Tần Vũ, Lộ Lê gả cho hắn cũng là vì muốn được nhà hắn che chở, có thể nói một mũi tên trúng hai đích.

“Người đã qua đời nhiều năm như vậy, Lộ phu nhân còn muốn dựng chuyện cho người chết, Lộ phu nhân cho rằng như vậy là có thể thay đổi sự thật mình là kẻ thứ ba sao, bà thật sự muốn không thẹn với lương tâm, nhiều năm như vậy, sao cũng không dám để người khác biết việc xấu xa của bà với Lộ Hướng Viễn!”

Lộ phu nhân thống hận nhất việc người khác nói mình là kẻ thứ ba, năm đó vì danh chính ngôn thuận cùng Lộ Hướng Viễn ở bên nhau, tốn không ít tâm tư, sau lại thượng vị, quá khứ kẻ thứ ba mới bị che dấu, ngay cả ba đứa con của ả cũng không biết, mẫu thân họ kỳ thật là một kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác.

Lộ Lê biết nhược điểm ả ở nơi nào, càng không cho y nhắc, y càng phải nhắc.

Mặt Lộ phu nhân vì y nói vặn vẹo trong chớp mắt, lập tức bại lộ gương mặt thật, ác độc nhìn chằm chằm y, từng câu từng chữ kêu tên của y, “Lộ! Lê!”

“Ngươi câm miệng cho ta, có người nói chuyện với mẫu thân như vậy sao!” Lộ Hướng Viễn mặt âm trầm, biểu tình viết rõ ràng không vui vẻ gì với y.

Lộ Lê châm chọc cười ra, khắc nghiệt mà nói: “Mẫu thân là cái từ ngữ thật vĩ đại, nhưng ở trêи người kẻ như Lộ phu nhân, không cảm thấy ghê tởm sao, Lộ Hướng Viễn, tôi nguyện ý gọi ông là phụ thân, là xem trọng phần của ông mà cha đã từng thích, hiện tại ông đã đem nó tiêu ma hầu như không còn, ông cho rằng tôi còn khách khách khí khí với ông sao? Đừng có nằm mơ, cha vừa mất đi, ông vì cưới nữ tiện nhân này vào cửa, dám dựng chuyện bịa đặt cho cha tôi, người như ông vậy, căn bản không xứng là phụ thân tôi.”

“Mày nói ai là nữ tiện nhân!” Lộ phu nhân quả thực không thể tin được người này là Lộ Lê, 5 năm không gặp, tính tình y giống như hoàn toàn thay đổi.

“Còn cần tôi nói ra tên của bà ra sao, Quách Liên Trân?” Lộ Lê không phải cá nhân thay đổi, cũng không phải tính tình thay đổi, tính tình y vẫn luôn như vậy, chẳng qua khi đó sức lực y quá thấp, không có biện pháp trả thù bọn họ, nay khi chuyện cũ đã bất đồng, y sao có thể tiếp tục nén giận.

Lộ phu nhân không thể tưởng tượng được Lộ Lê lại trở nên khó chơi, ả không đối phó được, nhìn Lộ phụ xin giúp đỡ, “Hướng Viễn, ông xem nó, nào còn một chút bộ dáng con trai trưởng của Lộ gia, tôi trước kia vẫn luôn cho rằng nó và tôi không thân là bởi vì tôi làm không tốt, không nghĩ nó cất giấu tâm tư ác độc như vậy, rõ ràng là Thư Cẩm chen chân vào tình yêu của chúng ta, vậy mà còn cắn ngược lại chúng ta một cái, Lộ gia nuôi nó nhiều năm như vậy, nó lại báo đáp Lộ gia như vậy, quả thực chính là nuôi một con bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), người như vậy, dù gả đến nhà người khác, chỉ sợ cũng không thay đổi được bản tính.”

Cuối cùng còn muốn bôi đen Lộ Lê trước mặt Tần Vũ, có thể thấy được ả vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lộ Lê đã sớm biết tính tình nữ nhân này, càng cho nàng thể diện, nàng càng đắp da lên mặt (da mặt dày lên), được một tấc lại muốn tiến một thước, từ sau khi biết được vũ trụ rộng lớn thế nào, y càng chán ghét kiểu lá mặt lá trái (thay lòng đổi dạ) của họ.

“Lộ Lê, lập tức xin lỗi mẫu thân ngươi!” Thần sắc Lộ Hướng Viễn lạnh băng nhìn chằm chằm y, ra lệnh nói.

Lộ mẫu đắc ý nhìn y.

Lộ Lê không thèm nhìn Lộ mẫu, nhìn về phía Lộ Hướng Viễn ra dáng phụ thân nghiêm khắc, cười ra tiếng, “Lộ Hướng Viễn, ông đến tột cùng lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi còn là Lộ Lê trước kia?”

“Thứ hỗn láo, mày dám hô thẳng tên của ta?!” Lộ Hướng Viễn tức muốn hộc máu.

Lộ mẫu trấn an Lộ Hướng Viễn, đắc ý dào dạt mà nói: “Lộ Lê, đừng làm phụ thân ngươi tức giận, ông ấy cũng vì tốt cho ngươi, ngươi lần này mang nam nhân này trở về là vì muốn chúng ta tán thành, cũng không phải là vì muốn làm phụ thân ngươi tức giận, vạn nhất khiến phụ thân ngươi tức giận quá mức, về sau ngươi cũng đừng mong ông ấy thừa nhận chồng ngươi là con rể Lộ gia.”

“Không cần nói với nó, hôm nay ta nói luôn ở nơi này, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận các ngươi.” Lộ Hướng Viễn đúng lý hợp tình mà nói.

“Ai nói tôi trở về là vì muốn được các người tán thành, các người không khỏi quá tự cao, tôi trước nay không coi các người như phụ thân mẫu thân của tôi, các ngươi có nhận hay không, đâu có liên quan gì tới tôi.” Lộ Lê nhếch khóe miệng cười nhạo.

Lộ mẫu sửng sốt, bật thốt lên: “Ngươi không phải trở về thăm người thân sao?”

Lộ Lê cảm thấy thú vị, “Cha tôi còn ở Tinh Cầu Thủ Đô, ông ấy là thân nhân duy nhất của tôi trêи đời này, tôi đương nhiên muốn cho ông ấy nhìn thấy người tôi yêu nhất, đây không phải thăm người thân thì là cái gì, các người sẽ không ngây thơ cho rằng, tôi còn coi các ngươi là thân nhân đi?”

“Ngươi tên nghiệt tử này, dám nói những lời này, xem ta có đánh chết ngươi không!” Lộ Hướng Viễn tức điên rồi, đột nhiên chộp lấy một vật cứng trêи bàn dùng sức ném về phía Lộ Lê, nếu thật sự nện trêи người y, không có khả năng không đổ máu.

Lúc vật cứng còn cách Lộ Lê hai mét đột nhiên ngừng trong không trung, tựa như đã đụng trúng một luồng năng lượng mạnh mẽ, lại bắn trở về, trong tiếng kinh hô của Lộ mẫu, Lộ Hướng Viễn thiếu chút nữa bị đập trúng thành đầu đầy máu, nhưng cũng không may mắn tránh được, vật cứng đập vào chân lão ta.

(*)Bạn đọc nhớ đoạn này nhé, chắc khoảng… 200 chương nữa sẽ biết là vì sao

“Lộ Lê, mày sao có thể làm như vậy, thân là con cái, thế mà dám động thủ với chính phụ thân mình, người như mày vậy, sao không dứt khoát chết ở bên ngoài.” Lộ mẫu thấy Lộ Hướng Viễn lộ ra đau đớn khó nhịn, lập tức chỉ trích Lộ Lê, ả nghĩ Lộ Lê làm.

Lộ Lê lại sửng sốt một chút, biết cũng không phải mình làm, quay đầu nhìn về phía Tần Vũ, lại nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố dữ tợn. Một luồng áp suất thấp khủng kiếp nhanh chóng tràn ra trong phòng khách.

Lộ phụ cùng Lộ mẫu đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh đi, hàm răng bị đông lạnh run lên, còn tưởng là ảo giác, vài giây sau mới phát hiện không phải, có áp lực cực lớn chính diện bọn họ đánh úp lại, từ bốn phương tám hướng đè ép, Lộ mẫu yếu ớt rốt cuộc không đứng được, đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất.

Lộ phụ tốt hơn một chút, một lúc đã mồ hôi đầy đầu, theo sau cũng bước lên vết xe đổ của Lộ mẫu, hai người không còn hình tượng ngã ngồi dưới đất.

Năm phút đồng hồ sau, cảm giác áp bách kiến người sợ hãi mới biến mất, hai người đã không còn sức lực.

Lộ Lê không hề để ý tới hai người, bảo Tần Vũ ở chỗ này chờ một lát, y đi lên lấy chút đồ rồi xuống, mới vừa đi lên cầu thang đã nghe được thanh âm Lộ mẫu.

“Lộ Lê, phòng của mày đã sớm bị ta đổi thành phòng chứa đồ, đồ vật của mày đều bị ta ném hết, một kiện cũng không còn.”

Thấy Lộ Lê nhìn qua, Lộ mẫu đang muốn lộ ra biểu tình đắc ý, lại thấy biểu cảm nhàn nhạt của y, không có dấu hiệu tức giận chút nào.

Lộ Lê lên tầng, theo ký ức đi vào phòng mình trước kia, bên trong xác thật bị đổi thành phòng chứa đồ, đồ vật đặt lung tung rối loạn, không còn bóng dáng như trước, y lại làm như không thấy, từ trêи vách tường mở ngăn bí mật lấy một cái hộp xuống.

Quách Liên Trân còn tưởng y đang hoài niệm căn phòng cũ, không biết y đều rất chán ghét hết thảy đồ gia dụng trước kia, sao có thể lưu luyến căn phòng trong ngôi nhà tràn ngập hơi thở tiểu tam, y trở về là muốn mang đi đồ cha để lại cho mình trước kia.

Nhìn Lộ Lê cầm một cái hộp mình chưa bao giờ thấy xuống, Lộ mẫu mới biết mình nghĩ quá nhiều, Lộ Lê đã chuẩn bị từ rất sớm, hơn nữa đồ ả vẫn luôn tìm, vậy mà giấu ngay dưới mí mắt bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment