Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 88

Không dấu vết thật ra vẫn có dấu vết, Lộ Lê đang chú ý họ đã phát hiện, cảm thấy buồn cười. Cuộc sống ở Tần gia thật ra không tồi, chỉ cần Tần phu nhân thông suốt, nhưng mong chờ đến ngày bà thông suốt, đại khái là một con đường rất xa.

Đang nghĩ ngợi, Lộ Lê đụng vào tầm mắt Tần Thường nhìn lại, ánh mắt kϊƈɦ diễm, ý cười oánh nhiên, hai bước đã đi tới.

“Anh chính là chị dâu của em đi, em là Tần Thường, lần đầu gặp mặt. Anh giống y như em đã tưởng tượng, trước nghe nói anh cả kết hôn, em vẫn luôn muốn gặp người mà có bản lĩnh chinh phục đại ma vương trong nhà.”

Ngữ điệu hài hước, không có vẻ quân nhân nghiêm túc.

Tần Vũ là đại ma vương?

Hình dung như vậy thật ra cũng rất đúng, Lộ Lê bật cười, vốn dĩ có ba phần hảo cảm đã tăng lên bảy phần, “Anh cũng rất vui, em cũng giống như trong tưởng tượng của anh.”

“Đúng rồi, em nghe anh cả nói em sắp có cháu trai, rốt cuộc phụ thân cũng không thúc giục em nữa, đây là chút tâm ý của

em và Ellen, cảm ơn vì đã giúp chúng em thoát ly khổ ải.”

Lộ Lê không cự tuyệt, cười cười tiếp nhận, y nhận quà của Tần Ca, không lý nào lại cự tuyệt cô. Đó là một cái không gian khấu, bên trong không biết có thứ gì, y cũng không lập tức lấy ra xem.

Mọi người đi vào phòng khách.

Ellen cũng tự giới thiệu với Lộ Lê, người này bề ngoài nhìn trẻ nhưng tính cách tương đối trầm ổn. Một người yêu diễm nùng liệt như lửa, một người ổn trọng bình tĩnh tựa Thái Sơn, tính cách bổ sung cho nhau, khó trách sẽ đến với nhau.

Không bao lâu, Tần Vũ cùng Tần nguyên soái cũng về, vì Tần Sương có việc gấp nên không thể trở về. Kỳ nghỉ của Tần Ca đã hết, lại trở lại với công việc, mỗi ngày lại giao tiếp cùng một đám chính khách giảo hoạt gian trá như hồ li. Văn kiện tích lũy rất nhiều ngày làm anh ta trở nên rất bận, không có thời gian về.

Vừa đến giờ, Tần quản gia phân phó người hầu bưng đồ ăn lên, chỉ chốc lát đã đầy một bàn.

Tần Thường khó có khi trở về, Tần nguyên soái cũng nói nhiều hơn ngày thường, hỏi han một vài việc, ngẫu nhiên cũng hỏi Ellen vài câu, hiển nhiên sớm đã thừa nhận quan hệ của họ.

Có Tần Tuyết, Tần phu nhân tối nay không nói lời nào không xuôi tai chọc mọi người không thoải mái.

Một bữa cơm kéo dài một giờ mới kết thúc, gần đây thời tiết ngày càng lạnh, mới hơn 7h, trời đã tối đen.

“Đêm nay cậu nghỉ lại đây đi.” Tần nguyên soái dưới ánh mắt chờ mong của Tần Thường lên tiếng.

Tần phu nhân vốn định nói gì, bị Tần Tuyết kéo tay áo, lời nói đến miệng lại phải nuốt trở về, đổi thành bảo Tần quản gia chuẩn bị một phòng cho khách.

Đây là lần đầu tiên Ellen qua đêm ở Tần gia, dĩ vãng luôn bị Tần phu nhân phản đối. Vừa vào nhà không bao lâu, Tần Thường đã chịu không nổi lời mẫu thân châm chọc mà kéo vị hôn phu rời đi.

Vì tạo ấn tượng tốt, Ellen cùng Tần Thường lên lầu rồi lập tức tách ra, Tần Thường cũng không quấn lấy anh ta kéo vào phòng ngủ của mình.

10h tối, Tần Thường thấy có người gõ cửa, bình tĩnh mở ra, thấy người đứng ngoài một chút cũng không bất ngờ, dựa vào cửa cười nói, “Đã trễ thế này, có việc gì?”

“Em có chuyện muốn nói, có thể cho em vào không?”

Người đến là Tần Tuyết, hành vi cử chỉ câu nệ, lại có chút cẩn thận như không muốn bị ai bắt gặp. Tần Thường đứng sang một bên, vừa đóng cửa, Tần Tuyết mới nói ra mục đích.

“Chị có thể cho em mượn tinh tệ không?” Từ khi biết Tần Thường sắp về, cô đã nghĩ đến cái này. Tuy Barbara cho cô mượn tiền, nhưng không thể mượn thoải mái như mượn người trong nhà.

“Mượn bao nhiêu?” Tần Thường nhướng mày.

Tần Tuyết còn lo sẽ phải nói ra nguyên nhân, cô đã nghĩ sẵn cớ rồi, tiền đề là Tần Thường không biết tài khoản của cô bị anh cả khóa lại. Không ngờ Tần Thường trực tiếp hỏi bao nhiêu, tựa hồ có thể mượn, lập tức vui sướиɠ nói: “Không cần quá nhiều, một trăm vạn là được.”

Cô biết một trăm vạn tinh tệ đối với Tần Thường chỉ là một con số, nếu là trước đây, một trăm vạn tinh tệ có thể cho cô tiêu hai tháng, nhưng từ khi tài khoản bị đóng băng, cô đã học được ăn mặc cần kiệm, một trăm vạn tinh tệ có thể dùng vài tháng, cô cũng không cần mượn của Barbara nữa.

Nghĩ vậy, Tần Tuyết càng thêm chờ mong nhìn Tần Thường.

Tần Thường đột nhiên cười, tươi cười yêu diễm bức người, “Chị rất muốn cho em mượn, nhưng em cũng biết tính anh cả rồi, nếu anh ấy biết thì chị sẽ ăn không hết gói đem đi mất.”

“Chị biết rồi?” Tần Tuyết cắn chặt răng.

“Trong nhà có chuyện lớn như vậy sao có thể không biết, đặc biệt là anh cả kết hôn, đương nhiên chị phải hỏi thăm trước, miễn cho chọc anh cả tức giận.” Tần Thường nói đến đây, vẻ mặt đột nhiên trào phúng, “Lúc trước chị và Ellen đính hôn, không phải mẫu thân cũng là thế sao. Em khen ngược, lần này đầu óc bị ván cửa kẹp hay sao mà cũng hùa theo bà, đến học viện Florence một năm, đầu óc bị choáng váng?

“Chuyện của em không liên quan đến chị, không cần chị tới giáo huấn em.” Tần Tuyết căm giận nắm chặt nắm tay, “Một câu thôi, chị có cho mượn hay không?”

“Không.” Tần Thường không chút do dự cự tuyệt.

Tần Tuyết tức chết, trề môi: “Chị nghĩ tại sao hôm nay mẫu thân tốt với Ellen như vậy, còn không phải do em vẫn luôn ở bên cạnh khuyên bảo à.”

“Ồ, ở trước mặt chị còn dám chơi mấy trò vặt vãnh này à, lời này của em chỉ lừa được mẫu thân thôi.” Tần Thường híp híp mắt, trong mắt chiết xạ ra lệ quang như có thể nhìn thấu nhân tâm.

“Chị nói bậy gì đó, trò vặt vãnh cái gì.” Lửa giận của Tần Tuyết vừa mới toát ra đã lập tức bị dập tắt, cao giọng nói, chột dạ không thôi.

Tần Thường cười ha hả, “Cần chị nói rõ sao?”

Đương nhiên không cần, chỉ số thông minh của Tần Thường vẫn luôn cao hơn cô, cô vẫn luôn sống dưới bóng của Tần Thường. Nếu mẫu thân không thương cô thì cô đã sớm không chịu nổi.

“Em biết rồi, còn không phải là không muốn cho em mượn một trăm vạn tinh tệ sao, không cho mượn thì thôi, cần gì phải lấy cớ.” Tần Tuyết hư trương thanh thế ném xuống những lời này rồi xoay người đi, phẫn nộ đóng sầm cửa lại.

Nghe thấy tiếng động, Lộ Lê ngó ra ngoài xem, vừa lúc thấy Tần Tuyết bước ra từ phòng của Tần Thường, đóng cửa trở lại giường.

“Tần Tuyết hình như cãi nhau với Tần Thường, hôm nay em thấy tình cảm hai chị em tựa hồ không tệ lắm, sao lại đột nhiên trở mặt?”

Tần Vũ nhếch khóe miệng lên thành độ cung trào phúng.

Lộ Lê thấy hắn không nói, tưởng hắn không biết, nói sang chuyện khác, “Tình cảm giữa Tần Thường và Ellen tựa hồ rất tốt, họ quen nhau bao lâu rồi?”

“Mười mấy năm.”

“Ra là thanh mai trúc mã, khó trách Tần Thường vì cậu ta mà nhà cũng không về.” Lộ Lê cảm khái.

“Không.”

Lộ Lê kinh ngạc quay đầu, “Còn có ẩn tình khác?”

“Tần Thường và cậu ta chính thức ở bên nhau từ ba năm trước, trước đó Ellen bị mất tích, Tần Thường tìm được cậu ta, sau đó hai người đứa mới ở bên nhau.”

“Sao lại mất tích?”

“Không biết.”

Trả lời thật dứt khoát, Lộ Lê lắc lắc đầu, không hỏi nữa.

Nửa đêm, một bóng người tay chân nhẹ nhàng lẻn vào căn phòng nào đó, tập kϊƈɦ người đàn ông đang ngủ trêи giường. Kết quả, dị biến nổi lên.

“Em yêu, tịch mịch vậy sao, nửa đêm đánh lén, không sợ bị người nhà biết sao?” Người đàn ông vốn nên ngủ lại đè cô dưới thân, dưới bóng trăng như ẩn như hiện, chàng trai đã bỏ mắt kính xảy ra biến hóa rất lớn. Tà khí trong mắt tuôn ra, thanh âm trầm thấp gợi cảm có chút tê tê dại dại vang lên bên tai Tần Thường. Nếu có người thứ ba ở đây, tuyệt đối sẽ không cho rằng người này chỉ có mười tám tuổi.

“Biết thì thế nào.” Tần Thường vòng cánh tay lên ôm cổ vị hôn phu, không để bụng ra lệnh: “Hôn em.”

“Tuân lệnh.” Ellen nhếch môi nở nụ cười đỏ thẫm, cúi đầu hôn lấy môi Tần Thường.

Ngày hôm sau, Tần phu nhân đi vào phòng ăn, Tần nguyên soái vừa lúc chạy bộ xong. Bà thấy những người khác đều ở đây, duy nhất không thấy Tần Thường cùng Ellen, không khỏi nhăn mi.

“Đã trễ thế này, sao không thấy Tần Thường và Ellen?”

“Mẫu thân à, Tần Thường còn chưa tỉnh đâu, tám phần là đêm qua đã qua chỗ Ellen, cũng không nghĩ đây là đâu.” Tần Tuyết nhớ lại chuyện tối qua, không tính toán nói tốt cho hai người.

“Còn chưa lấy chồng đã như vậy, Tần Phủ, ông nên quản chặt con gái ông đi.” Tần phu nhân có chút không vui, hướng họng pháo khẩu về phía Tần nguyên soái.

“Con bé đã là người trưởng thành, có suy nghĩ và tự biết đúng mực, không cần chuyện gì cũng nhúng tay vào. Chuyện tình cảm để chúng tự xử lý, dù xảy ra vấn đề thì Tần Thường cũng có thể tự gánh vác.” Tần nguyên soái trước giờ đều ôm phương châm tự do nuôi thả. Năm đó phụ thân ông cũng là thế này với ông.

“Chính vì cách nghĩ này của ông nên bọn trẻ mới ngày càng không để cha mẹ vào mắt.” Bà không phải không muốn quản, chỉ là mỗi lần muốn quản, Tần Phủ sẽ lấy tổ huấn ra áp bà. Con cái trưởng thành sớm, ỷ vào tổ huấn cũng không nghe lời bà.

Tần nguyên soái không muốn cùng bà tranh luận đề tài tám trăm năm trước cũng đã cãi nhau.

Lúc này, Tần Thường cùng Ellen đi xuống, Tần Thường vẫn còn ngáp, tối hôm qua ngủ tương đối trễ, đến giờ vẫn thấy ngái ngủ. Ellen thì trái lại, khí sắc hồng hào, thoạt nhìn tối hôm qua ngủ không tệ lắm.

“Tối hôm qua con làm gì mà đến giờ vẫn còn bộ dạng này?” lửa giận của Tần phu nhân còn chưa nguôi, thấy họ lại nhịn không được tiếp tục nã pháo.

Tần Thường nhìn lướt qua Tần Tuyết có vẻ chột dạ, cười một tiếng, “Mẫu thân à, đừng coi con là trẻ lên ba nữa, con đã không phải Tần Thường khi còn nhỏ để ngài quản đông quản tây nữa rồi. Đổi vị trí mà nghĩ xem, mẫu thân nhất định cũng sẽ không vui khi bà ngoại luôn quản này quản kia với ngài.”

Lời này có điểm chọc đến chân đau của Tần phu nhân. Thời thơ ấu của bà xác thật tốt lắm, nếu không gặp được Tần Phủ, có thể cả đời bà sẽ phải sống trêи hố lửa.

Người bình thường chắc chắn đã sớm ngẫm lại, nhưng Tần phu nhân thì không. Sinh hoạt cao cao tại thượng vài thập niên ở Tần gia làm bà dường như quên mất nỗi khổ thời thơ ấu.

“Tần Thường, cô dám nói chuyện với mẫu thân mình như vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment