Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 83

@Vương Phao Phao: Bây giờ đều đang đồn Giang Trạm muốn học theo Chung Trì dựng hình tượng mỹ cường thảm. Còn nói gì mà Cực hạn thần tượng không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

@Vương Phao Phao: Dựng cái con khỉ chứ dựng, nếu không phải quay VCR không giấu được, Giang Trạm sẽ nói chuyện ba mẹ không còn?

@Vương Phao Phao: Nhà Trạng Nguyên cũng khóc mù mắt rồi, sau khi Bách Thiên Hành đón Giang Trạm đi đều đang đồn Giang Trạm không có cách nào tiếp tục thi đấu được.

@Vương Phao Phao: Giang Trạm nếu như lúc này bỏ quyền không thể thi đấu nữa thì fan CP phải tự trách nhiều lắm.

...

Tin nhắn Q hết cái này đến cái khác bắn ra, tinh tinh tinh quấy nhiễu hai người trên giường.

Bách Thiên Hành không cảm thấy phiền, có chút âm thanh vừa khéo, nhắc nhớ y không nên quá chìm đắm.

Y bây giờ cũng không muốn làm gì cả, chỉ muốn dùng ôm hôn thân mật an ủi hết thảy, dùng sự an ủi nóng bỏng chứng minh sự tồn tại của hắn.

Giang Trạm vùi trong chăn mềm, vùi trong làn sóng thân mật khăng khít, lại ra một lớp mồ hôi tinh mịn. Từ trước những thứ như mồ hôi này luôn là râu ria, hoặc là bị dùng để chế nhạo thể chất, hoặc là khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái, hoặc là khiến Giang Trạm lúc khẽ run và ửng đỏ hai má càng hiện thêm vẻ động lòng gấp bội, hôm nay, mồ hôi tinh mịn này được Bách Thiên Hành nắm nhẹ trong lòng bàn tay, là một tấm lòng thương tiếc máu chảy dầm dề.

Bách Thiên Hành hôn mà lòng cũng tê dại, vừa tê dại vừa đau buốt, nụ hôn của y không dịu dàng nữa, càng sinh ra cường thế, y so với bất luận kẻ nào đều có nhiều ưu tư hơn, ai cũng có thể nói, ai cũng có thể hỏi, duy chỉ mình y là không được. Y là người duy nhất sẽ không ép Giang Trạm phải mở lời, tất cả ưu tư chỉ có thể đặt bên trong tự tiêu hóa, sự thổ lộ duy nhất cũng chỉ có thể là hôn nặng hơn một chút, càng lỗ mãng hơn một chút.

Mấy năm đó, rốt cuộc là làm sao chịu đựng qua nổi? Đã trải qua bao nhiêu? Chịu đựng bao nhiêu?

Có bao nhiêu đau khổ, khó khăn đến chừng nào?

Hô hấp của Bách Thiên Hành càng ngày càng nặng nề, hôn gần như trở thành cắn xé, sau lưng Giang Trạm dựa vào là mềm mại, trước người lại là to khỏe cùng cường thế, hắn ngửa cổ lên trong lòng bàn tay Bách Thiên Hành, khó khăn mà hít thở, đuôi mắt nhuốm màu đỏ ửng.

Hắn lại bắt đầu run rồi.

Nhưng lần này không giống với bất kỳ lần nào trong quá khứ, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể của mình đang run, cũng rõ ràng mà cảm thụ rằng linh hồn đang kích động, hắn không hề cảm thấy đau khổ, ngược lại cảm thấy vui vẻ.

Hắn quả thực bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể thừa nhận sự thân mật quá mức, cơ thể hắn cũng luôn kháng cự bài xích, nhưng ở nơi Bách Thiên Hành này, hắn bắt đầu quen thói thân mật, khát vọng theo bản năng.

Đối với sự cường thế đột ngột của Bách Thiên Hành, hắn dùng hết khả năng mềm nhẹ lấy làm đáp lại: Những chuyện đó đều đã qua rồi, thật sự vẫn ổn, hắn chẳng qua là trong lúc ký ức đột nhiên ùa về cảm thấy có chút khổ sở, cũng không quá đau đớn.

Bách Thiên Hành cảm nhận được sự đáp lại của hắn thì chống cánh tay, nâng lên tầm mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú, Giang Trạm vùi mình trong chăn mềm, biểu cảm rung động bình tĩnh và ôn hòa: Xem, không sao mà.

Trán của Bách Thiên Hành cụng sang, nhẹ nhàng chầm chậm mà thở nhẹ một hơi, y hôn một cái lên má Giang Trạm, kiềm chế lại thân tâm, thấp giọng nói: "Dậy ăn cơm nào."

Cả người Giang Trạm ẩm ướt nóng hổi, cuối cùng vẫn phải tắm trước rồi mới ăn cơm.

Lúc hắn tắm, Bách Thiên Hành ở bên ngoài nhận cuộc điện thoại gọi tới lần thứ n của Cư Gia Tạ đêm đó.

Cư Gia Tạ: "Nhiệt độ Weibo vẫn luôn hạ xuống, hotsearch sẽ không lên. Sếp Tống bên kia đã ép rụng tin tức mẹ Giang Trạm hơn một năm trước chết bệnh ở Vancouver, còn cả một số chuyện công ty ba cậu ấy phá sản." Dừng lại chút: "Những thứ này, nếu như cậu muốn biết..."

Bách Thiên Hành không chút nghĩ ngợi: "Không cần."

Cư Gia Tạ: "Được rồi." Nói tiếp: "Bây giờ căn bản đều khống chế được rồi, tin tức có thể truyền ra chỉ có chuyện cha mẹ Giang Trạm đều mất, những thứ khác đều sẽ không còn."

Cư Gia Tạ: "Nhưng mà chiều gió dư luận thì rất khó khống chế, bên phía fans vẫn đã và đang ngăn ngừa Giang Trạm bị đắp nặn thành "mỹ cường thảm", không muốn bán thảm giống như Chung Trì, nhưng Giang Trạm sau chuyện này rốt cuộc sẽ có hình tượng công chúng như thế nào, thật sự rất khó nói."

Cư Gia Tạ trò chuyện việc công xong, than thở hỏi: "Giang Trạm bây giờ có ổn không? Nếu cậu ở bên cạnh, hãy tận lực đừng để cho cậu ấy lướt điện thoại, trên mạng rất nhiều ý kiến thảo luận, tất cả đều đang nói cha mẹ cậu ấy song vong đáng thương biết bao, tôi sợ cậu ấy xem xong không chịu nổi."

Giang Trạm không chịu nổi trong miệng Cư Gia Tạ, vừa tắm xong thay đồ ngủ của Bách Thiên Hành, ở trong phòng tắm bốc hơi nước dựa vào bồn rửa mặt lướt điện thoại di động.

Weibo hắn còn chưa kịp lướt, trên nhóm Q, một đám fan đầu não đã khóc rối tinh rối mù hết cả.

Một mặt khóc vì tình cảm chân thành, một mặt ở trong nhóm tổng kết hướng gió của dư luận trước mắt: Nhà Trạng Nguyên cố gắng khống bình, không muốn đi lộ tuyến mỹ cường thảm, khổ nỗi cha mẹ song vong thật sự là một điểm ngược làm người khác quá đỗi chú ý, người qua đường cơ bản ngầm thừa nhận Giang Trạm mỹ cường thảm, thậm chí có người đang chờ thông cáo mỹ cường thảm sau này của Giang Trạm, tiên đoán Giang Trạm nhất định sẽ đi một đợt thao tác ngược fans thu hút lượt tương tác vào hai tập cuối và sau trận chung kết.

Một kiểu giải thích khác: Nói Giang Trạm được Bách Thiên Hành đón đi, cũng là bởi vì không chịu nổi chuyện của cha mẹ bị đưa ra ngoài ánh sáng, chuẩn bị bỏ quyền thi đấu, dù sao cũng là người trường danh giá, tiền đồ rộng mở bằng phẳng, giáo viên trường cũ cũng hoan nghênh trở về thi lên cao học, có nhiều đường lui.

Lời giải thích không biết truyền ra từ nơi nào này lại còn chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của Trạng Nguyên tỷ tỷ, dẫu sao các fan có tâm sự nghiệp nặng chỉ chiếm phần ít trong nhóm người hâm mộ, chàng trai nhà mình cha mẹ qua đời còn phải bị treo lên mạng cho người chỉ trích thảo luận, tuyển tú cái rắm, chung kết quái gì?

Đàn anh nhà chúng tôi vốn cũng không phải người giới giải trí, tốt nghiệp trường nổi tiếng còn sợ không có cơm ăn sao? Các người cho rằng ai rời khỏi giới giải trí cũng không thể nào lăn lộn? Đàn anh nhà chúng tôi không có C vị không tuyển tú cũng vẫn có thể làm ra thành tựu ok!? Còn con mẹ nó không cần phải bị treo lên mạng cho người ăn bánh bao tẩm máu người từ cha mẹ đã qua đời!

Trong group của Vương Phao Phao đều là các đại fans đã có kinh nghiệm, trong nhất thời lại cũng tranh cãi không thể giải quyết.

"Lúc này rút lui thi đấu? Đùa gì thế! Chỉ bởi vì bị phơi bày chuyện cha mẹ không còn?"

"Cái gì gọi là "chỉ"? Chuyện này còn chưa đủ sao? Bị người nghị luận chuyện cha mẹ đều mất có khác gì đào mộ tổ tiên?"

"Lý trí chút đi được không, chỉ còn lại hai tập, Giang Trạm đã là hạng nhất rồi, C vị dễ như trở bàn tay, lúc này bỏ quyền thật quá đáng tiếc."

"Có gì đáng để tiếc, chính bà cũng không phải không lăn lộn giới fans, tanh tưởi hôi thối từ ăn bánh bao tẩm máu người tối hôm nay còn chưa đủ sao! Các bà thử nhìn cho thật kỹ xem lý lịch cuộc đời của Giang Trạm đi được không! Một người ưu tú như thế, một đường trường danh giá, dáng dấp đẹp trai EQ cao thể thao giỏi, cậu ấy đi đâu mà không thể làm ra sự nghiệp? Còn phải cmn lang thang trong hố nước đục giới giải trí? Khác không nói, chỉ nói CP, Bách Thiên Hành tôi dù thế nào cũng chướng mắt, Tam kim ảnh đế thì sao, không phải cũng chỉ là bạn học cũ, Giang Trạm tốt như vậy, dựa vào cái gì không thể tìm gay trường danh tiếng Harvard Yale yêu đương nghiêm túc kết hôn lĩnh chứng ở nước ngoài, phải cmn tìm một thân double-non kéo CP?"

Giang Trạm: "..."

Gay trường danh tiếng Harvard Yale? Quá đáng rồi nha.

Giang Trạm xem một lát, càng xem càng dở khóc dở cười, một mặt cảm thấy vòng fangirl lúc động chân tình lên đáng yêu đến lạ, một mặt cũng biết, nội bộ giới fans tranh cãi dữ dội như vậy, vẫn là vì quá lo lắng.

Ở ý nghĩa nào đó, làm fans là cần phải có tâm lực, những tâm lực này ngoài sự kiên trì của chính bản thân sự yêu thích của fans đối với thần tượng, thì sự kiên trì, càng nhiều hơn còn đến từ chính bản thân người nghệ sĩ.

Nghệ sĩ ưu tú, fans vui mừng. Nghệ sĩ không gây chuyện, fans yên tâm ủng hộ. Nghệ sĩ giữ lập trường kiên định vào lúc dính phải trỉ chích, fans mới có thể an tâm.

Nhà Trạng Nguyên lo lắng như vậy, không chỉ bởi bị chuyện của cha mẹ Giang Trạm ngược, còn bởi vì trên mạng bảy mồm tám mỏ chõ vào phao tin thứ gì cũng có.

Trong những ồn ào tranh cãi này, duy chỉ thiếu thanh âm của cậu trai mà các cô ủng hộ.

Giang Trạm mở Weibo của mình ra.

Bình luận, repost, tin nhắn riêng, vô số fans nhắn lại cho hắn, an ủi hắn, ủng hộ hắn, bảo hắn cố lên, nói cho hắn biết ba mẹ nhất định cũng ở trên trời nhìn hắn, cổ vũ cho hắn tranh giải.

Cũng như P đồ nhiều năm trước, nhận được sự quan tâm săn sóc của giới fans.

Giang Trạm đi ra từ phóng tắm: "Thầy Bách."

Bách Thiên Hành đang đối diện một bàn thức ăn trầm lặng, nghe tiếng ngước mắt lên.

Mới tắm ra Giang Trạm như lá sen ngâm nước, trong văn vắt, còn vương hơi nước, đồ ngủ trên người hắn có hơi lớn, độ rộng vai quá dài giống như khoác ở trên người, trên cổ áo lộ một đoạn cổ trắng nõn, xem mà lòng người râm ran.

Ánh mắt Bách Thiên Hành thoáng cái thay đổi, Giang Trạm nhìn ra được, sau khi đến gần lập tức nói: "Chuyện đứng đắn."

Tay Bách Thiên Hành chống trên đùi, gật đầu: "Ừ, chuyện đứng đắn."

Vẻ mặt Giang Trạm như gột rửa dưới ánh mặt trời, sáng ngời thấu triệt: "Có thể giúp tôi gọi điện thoại cho ekip chương trình không? Tôi muốn đăng bài Weibo." Dừng lại một chút: "Đây là chuyện đứng đắn thứ nhất."

Bách Thiên Hành: "Chuyện thứ hai?"

Giang Trạm: "Chỗ này cậu có ukulele không?"

Đêm khuya hôm đó, Cực hạn thần tượng - Giang Trạm đăng tải một chiếc video Weibo.

Trong video, Giang Trạm cả người mặc đồ ở nhà, chân trần ngồi xếp bằng trên ghế salon, trong ngực ôm một chiếc ukulele nho nhỏ, ở trước ống kính đàn hát một bài <Rất nhớ em>.

"Muốn gửi đến em đôi dòng, anh thật sự rất rất nhớ em"

"Muốn lập tức gọi điện cho em, anh thật sự rất rất nhớ em"

...

Giai điệu vui sướng ung dung, người hát cũng thoải mái vui vẻ, nào có chút gì dáng vẻ bị hơi mù bao phủ?

Dưới ánh đèn, tóc ngắn mới gội không tạo kiểu mềm mại xõa xuống, lộ ra mấy phần dịu dàng an tĩnh, quần áo ngủ ở nhà rộng rãi trông thanh nhàn, ôm ukelele gảy đàn tùy ý, là dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng.

Gì mà cha mẹ song vong mỹ cường thảm?

Chỉ có mỹ có cường, chỉ có ưu tú trước sau như một mà thôi.

Chỉ có Giang Trạm gọn gàng đệm đàn hát một bản tình ca vui vẻ, tặng cho fans, nói cho mọi người biết, hắn hết thảy đều ổn.

Trạng Nguyên tỷ tỷ cũng sắp hét vỡ hộng dưới Weibo rồi--

[ Chàng trai của chúng ta!! Tụi em cũng rất nhớ anh!!! ]

[ Huhuhuhu, đàn anh đúng là đàn anh, căn bản không cần đàn em tụi mình bận lòng, chỉ có nước để đàn anh bận tâm đàn em thui. ]

[ Trạm Trạm anh không sao là tốt rồi, tụi em đều rất sợ anh sẽ chịu ảnh hưởng. ]

[ Vốn dĩ nên là tụi chị động viên tinh thần cho em, sao ngược lại trở thành em động viên tụi này, huhuhuhu, tụi này không sao hết, tụi này đều ổn, em yên tâm thi đấu thật tốt, tụi này nhất định giữ được C vị cho em. ]

[ Tên mù nào nói mỹ cường thảm nhìn cho kỹ chút được không, thảm gì thảm! Thiết lập hình tượng cái gì! Dựng hình tượng không phải nên khóc với ống kính sao, các người xem kỹ một chút biểu cảm của zai nhà tụi này! Zai nhà tôi cười bước lên sân khấu đánh giá sơ cấp, cười đánh đàn ca hát, cuối cùng nhất định là cười mà debut C vị! ]

[ Giang Trạm anh cũng quá tuyệt vời rồi! Weibo của anh quá kịp thời, em thiếu chút nữa bị ngược phải thoát fan luôn, huhuhu, không thoát, tuyệt đối không thoát đâu, em còn muốn xem anh đàn ukulele, muốn xem những ngạc nhiên vui vẻ anh mang đến cho tụi em trong trận chung kết, đứa fan đàn em này thật sự siêu cấp siêu cấp sùng bái anh! ]

Cuối bài <Rất nhớ em>, là Giang Trạm ôm ukelele đè lại dây đàn, ngước mắt lên, hướng về phía ống kính với dung mạo rạng ngời mắt sáng răng trắng, khẽ cười một tiếng: "Ngủ ngon."

Nhà Trạng Nguyên & nhà Tuyệt Mỹ--

[ Em có thể!! Em có thể!! Tụi em lại có thể rồi!! Cút mie nó đi mỹ cường thảm, cút mie nó đi chứ rút lui thi đấu, không thể nào tuyệt đối không thể nào! C vị là của nhà tôi! Chỉ có thể là của nhà tôi! Các chị em gét gô--! ]

Hết chương.
Bình Luận (0)
Comment