Thủy Chử Đại Thần

Chương 45

Phù Vân tiểu trúc, Đường Đại ngồi ở lan can lấy bánh vứt xuống ao kéo đàn cá bu lại tìm thức ăn.

Hà Hinh đứng ở phía sau nàng, gió thu ngấm lạnh, thổi lên màn che trong đình, màn sa bạch sắc trong đình bay bay: “Ngươi dự định làm sao bây giờ?”

Đường Đại ném hết mồi cá trong tay, ở trên bàn đá đã để sẵn khăn ướt để dành lau tay, bên ngoài có gia nhân báo lại: “Chủ tử, Hàn công tử cầu kiến, lão nô đã đưa công tử đến thư phòng.”

Đường Đại gật đầu, đợi gia nhân lui ra mới nhìn Hà Hinh: “Ta hiện giờ đi hỏi ai biết làm sao bây giờ.”

Thư phòng, Hàn Phong cũng không có tâm tình đi bới sách, ngồi ở bên cạnh án. Đường Đại chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt hắn, hắn ôm lấy thắt lưng Đường Đại, chui ở trong lòng Đường Đại, ôm một hồi mới mở miệng: “Đại tử, nàng tin tưởng ta không? Nếu như nàng tin tưởng, không nên đổi ý việc hôn nhân của chúng ta.”

Đường Đại nắm bàn tay hắn đang đặt bên hông: “Hàn Phong, chúng ta đi thôi?” Ánh mắt của nàng mang theo một chút mong mỏi: “Chúng ta rời khỏi thành Trường An, đi tái ngoại, đi thảo nguyên, đi nơi nào chỉ có hai người chúng ta.”

Hàn Phong ôm chặt nàng: “Ta có nghĩ qua, nghĩ tới chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, cho dù có là hầu gia Phó Thanh Trì kia làm gì, Hàn Phong ta vì giai nhân si cuồng một phen cũng không có gì đáng kể.” Trong lòng Hàn Phong cũng biết đây là có chuyện gì, bọn họ đều nỗ lực không nói đến Thọ vương Thẩm Dụ: “Thế nhưng Đại tử, Hàn Phong song thân tuổi tác đã cao, ta làm sao có thể bỏ lại bọn họ? Đại tử, chúng ta đợi qua một đoạn thời gian, chờ song thân sống qua quãng đời còn lại, chúng ta cùng đi ngắm Trường Bạch sơn, ngắm thiên trì, không bao giờ quay về Trường An nữa. Được không?”

Buổi tối Dụ vương lần thứ hai giá lâm Phù Vân tiểu trúc, vẫn như cũ ăn chực cơm. Bất đồng chính là bên người hắn còn có một thân thường phục, Vương Thượng.

Trên dưới Phù Vân tiểu trúc, quả thực kinh khủng.

Thừa Minh hoàng đế này không giống Khang Hi, hơi một tí là cải trang đi tuần. Hắn thường ngày đều ở trong thâm cung, hôm nay đột nhiên thường phục đi ra, cũng đến Phù Vân tiểu trúc , Đường Đại cùng Hà Hinh đều đoán không ra ý đồ.

Lần này tự nhiên vương thượng ngồi ở vị trí chủ nhân, Dụ vương ngồi hầu bên phải, Đường Đại vốn ứng với vị trí ngồi bên tay trái, Dụ vương lại kéo nàng ôm đến bên cạnh người, lệnh cho Hà Hinh hầu tiệc bên trái. Đường Đại quay đầu lại nhìn hắn, hắn ở dưới mặt bàn nắm tay Đường Đại. Đường Đại bất động thanh sắc rút ra, hắn cũng không thèm để ý.

Có Vương Thượng, gia nhân tự nhiên không thể ngồi cùng, Vương Thượng lần này ra ngoài rõ ràng không có người đặc biệt làm đại lễ cửu ngũ chí tôn cho hắn, cho nên hắn chỉ phân phó gia nhân chuyển qua bàn khác khi hắn không có mặt ở đó.

Từ lần trước vừa thấy, Hà Hinh đã cảm giác được Vương Thượng không như bình thường, hôm nay đến thăm, loại chỗ ngồi như thế này, rõ ràng hướng về chính mình mà tới.

Cái chuyện của Vương Thượng này nàng biết một ít, ngươi cũng biết, dân chúng đối với chuyện nhà của vua, đặc biệt là những mặt trái luôn phi thường cam tâm tình nguyện bát quái, do khi đó không có TV, không có đề tài tiêu khiển sau khi trà dư tửu hậu thì rất là nhàm chán nha.

Cái Vương Thượng này cùng những đế vương của các triều đại khác không có gì khác biệt, như nhau có tam cung lục viện, có cao cư minh đường, cũng như thế có chút tin tức râu ria. Giống như Thanh triều Mãn Hán không thông hôn, cũng không xuất ra rất nhiều Mãn Hán giai thoại sao.

Cho nên vương thân quý thích cùng xuyên không giả địa vị thấp, không thể nghi ngờ cũng là một đề tài thú vị.

Giống như Hà Hinh cùng Đường Đại đã từng nói qua, Vương Thượng cũng có một người phụ nữ vô cùng yêu thích phát hiện là xuyên không giả, thế nhưng chuyện này không được xem là giai thoại, nó cuối cùng biến thành câu chuyện bạc tình, lang quân phụ lòng nữ tử si tâm. Hà Hinh cảm thấy rất buồn bực, lẽ nào cái Vương Thượng này có hứng thú với mình?

Đuôi mắt nàng hiện ra ý cười, trong lòng có chút trào phúng: “Không biết Vương Thượng giá lâm, thức ăn thực đơn sơ, mong rằng Vương Thượng không lấy làm phiền lòng.”

Thanh âm của nàng tuy rằng rất mềm mỏng, nhưng phòng khách rất an tĩnh, nàng tự nhận còn không đến mức nghe không rõ. Nhưng Vương Thượng chỉ nhìn cánh tay nhỏ nhắn của nàng đang gắp thức ăn đến xuất thần, đương nhiên thực sự không có nghe đến lời của nàng.

Vẫn là Dụ vương mở miệng: “Hoàng huynh, hoàng huynh!” Hắn ỷ thế người huynh trưởng này thương hắn, ngày thường vốn thân thiết, cho nên gọi hai tiếng không có phản ứng, hắn liền lấy khuỷu tay chạm vào Vương Thượng: “Hoàng huynh! Hinh nhi cùng người nói chuyện kìa.”

“A,” Vương Thượng lúc này mới hoàn hồn, hắn quay đầu nhìn Hà Hinh mỉm cười, hắn cười không giống như Dụ Vương gia phong nhã ân cần, giống như rất xa cách, vẫn như cũ lộ ra uy nghiêm của đế vương, ngữ khí cũng ôn hòa: “Không cần để ý đến trẫm.” Hắn giơ tay cầm đũa, lại gắp một miếng cá bỏ vào trong chén Hà Hinh.

Đường Đại giật mình trông chờ Dụ Vương gia, Dụ vương lại cười không chút đứng đắn: “Nhìn cái gì?” Hắn nâng đũa gắp một miếng rau bỏ vào trong chén Đường Đại, thanh âm gắng gượng xem như là ôn nhu: “Ăn đi.”

Cơm xong, Dụ Vương gia bảo Hà Hinh dắt Vương Thượng tham quan biệt viện này một phen, Hà Hinh liền dẫn theo Vương Thượng đến hậu viên. Lúc đó sắc trời đã tối, có gia nhân xách theo đèn lồng hoa sen dẫn đường.

Đường Đại cũng dự định đi theo, Dụ vương kéo nàng lại: “Chờ một chút, ngươi đừng đi. Hiện tại viện này ngươi thuê, tốt xấu gì bản Vương cũng là khách? Ngươi đem khách tới nhà ném ở đây làm sao coi cho được?”

Đường Đại vài lần muốn nói, rốt cục vẫn là không có cùng hắn tranh cãi: “Vương Thượng coi trọng Hà Hinh?”

Hai người ngồi ở thư phòng, Đồng Bình nhi lúc đầu cũng muốn theo vào, Dụ vương phất tay: “Ta cùng Đại tử nói chút chuyện, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Nàng tuy là không muốn, nhưng cũng không dám trái ý hắn, cúi chào xong liền lui xuống.

Dụ vương ngồi ở trước án, trong thư phòng giá cắm nến cao cao, có gia nhân đem trà lên, là Long Tĩnh hắn thường uống. Hắn tùy ý lật một tờ bản thảo lộn xộn trên án, hỏi như đang thờ ơ: “Ngươi vẫn còn muốn gả cho Hàn Phong sao?”

Đường Đại cũng không thể chịu được hắn vì sao cứ bắt lấy chuyện này không tha, kỳ thực hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, làm sao lại có thể quá quan tâm tới Đường Đại một người vô tài vô mạo? Nhưng lập trường của nàng vẫn rất kiên định: “Ừ.”

Dụ vương từ giữa án lấy chén trà, lấy nắp ly gẩy gẩy lá trà qua, trong lời nói mang theo ý tứ khuyên bảo: “Ngươi ở chỗ này, có cái gì không tốt sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Đại: “Phụ nữ gả cho người ta không phải là chuyện đơn giản, ngươi không phải gả cho một Hàn Phong, ngươi là gả cho nhà bọn họ. Sau này xác định sáng sáng chiều chiều giúp chồng dạy con, nào có tự tại như ở Phù Vân tiểu trúc? Chỗ này, ít ra bản Vương chưa từng quá khắt khe với ngươi cái gì. Ngươi thích cái gì, không thích cái gì, đều được phép tự mình làm.”

Một hồi này nói xong hắn chữ chữ thành khẩn, chân thành đến độ Đường Đại thiếu chút nữa đã quên thái độ làm người của hắn. Nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu chút nữa, Đường Đại cũng ra sức nói phải thành khẩn: “Vương gia đối với tiểu dân vẫn tốt, nhưng Phù Vân tiểu trúc,tiểu dân dù sao cũng là thuê ở, ở đây sẽ không là nhà của tiểu dân. Cũng giống như tiểu dân dù là hàng đêm hầu bên người Vương gia, Vương gia cũng không có khả năng trở thành người đàn ông của tiểu dân.” Nàng nhìn thẳng hắn, trong mắt mỉm cười: “Hàn Phong tự nhiên so ra kém hơn Vương gia, thế nhưng chàng có thể lấy tiểu dân làm vợ, nếu chàng cũng như Vương gia ưu tú như vậy, tiểu dân chỉ sợ là trèo cao không tới.”

Dụ vương nhấp một ngụm trà, một hồi nói này, hắn từng chữ đều nghe rõ ràng, nhưng nhìn không ra hỉ nộ: “Ngươi ý đã quyết, bản Vương cũng sẽ không cưỡng ép ở lại.”

Nhưng Đường Đại quan tâm rõ ràng không phải là cái này: “Ngươi muốn đem Hà Hinh làm như thế nào?”

Dụ vương cầm bút lông trên án, chuẩn bị viết xuống tấm hoành phi gởi tặng bảng phú hào kim cương: “Hoàng huynh là bị Hứa Linh trước đây làm cho đau thương qua rồi, giờ thấy Hinh nhi, cũng xem như là có niệm tưởng… Hinh nhi theo hắn, sẽ không chịu ủy khuất.”

Đường Đại thật sự nổi giận: “Tiểu dân vẫn cho rằng, Vương gia tuy rằng đa tình, chí ít cũng xem như là một nam nhân. Hừ, không nghĩ tới…”

Dụ vương cũng không nổi giận, hắn trải bằng giấy Tuyên Thành ở trên án, vẫn tâm bình khí hòa: “Ngươi kích bản Vương cũng vô dụng, hoàng huynh cho dù tốt, cuối cùng hắn cũng là quân, Thọ vương dù cho quyền trọng một thời, chung quy vẫn là thần tử của hắn. Trong triều trên dưới, ở sau lưng nói xấu bàn luận bản Vương dã tâm bừng bừng không phải là một hai người. Bản vương có thể làm sao bây giờ?” Hắn ngẩng đầu ý bảo Đường Đại mài mực, thần sắc thản nhiên: “Mấy năm nay bản Vương chỗ nào cũng cẩn thận khắc chế, từng bước như đi trên băng mỏng, chỉ lo sợ mình lúc nào đó công cao chấn chủ, sợ đến lúc mang danh bất lòng thần phục. Đây là dưới một người trên vạn người, cũng bất quá chỉ là phong quang người bên ngoài nhìn vào.”

Hắn mỉm cười đưa tay sờ sờ đầu Đường Đại: “Cho nên, ngươi bình luận thế nào cũng không có vấn đề gì, dù sao đi nữa chỉ cần hắn không nhúng chàm chính phi của bản Vương, những cái khác…”

Hắn không có tiếp tục nói hết, lại bắt đầu viết tấm biển ‘phú giáp thiên hạ’. Mặc dù thái độ làm người của hắn không được tốt lắm, nhưng chữ viết ra phóng khoáng truyền thần, Đường Đại cũng không biết nên nói cái gì, nàng đột nhiên nghĩ kỳ thực thời đại này có chung một tính chất, người yếu, không có tư cách mở miệng.

“Ngươi cũng không cần khổ sở,” Dụ vương cúi người thổi khô nét mực trên trang giấy: “Hinh nhi ở bên cạnh, chí ít bản Vương còn có thể chiếu cố nàng. Nhưng thật ra ngươi… tính tình không nhu, ở bên cạnh bản vương vẫn quen được chiều chuộng, chịu không nổi ủy khuất. Nhưng mà bản vương ngẫm lại, cho ngươi gả đi cũng tốt, có vài thứ không trải qua, ngươi sẽ không hiểu rõ.”

Hắn đem tờ giấy hong khô để trên án, dùng cái chặn giấy đè lên, thần sắc vĩnh viễn gặp sóng lớn cũng không kinh hãi: “Ngươi là bản Vương tự mình chỉ hôn, người Hàn gia muốn cũng không dám cho ngươi chịu ủy khuất.” Hắn đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Đường Đại, ngón tay mang theo mùi mực: “Đại tử, rời khỏi bản vương, ngươi bỏ được sao?”

Đường Đại cúi đầu: “Tiểu dân sẽ nhớ kỹ Vương gia.”

Tay hắn xuống phía dưới, chạm vào trước ngực Đường Đại, Đường Đại kinh hoảng lui về phía sau một bước, hắn là kéo ra cái khăn lụa từ vạt áo trước ngực nàng, chậm rãi lau đi vết mực trên ngón tay, động tác kia thật sự là tao nhã từ trong xương cốt, hắn cũng cười mắng một câu: “Đồ hư tình giả ý!”

Đem khăn lụa đưa trả cho Đường Đại, khi bốn mắt nhìn nhau, Dụ vương ánh mắt thâm thúy: “Đường Đại, bản Vương không giống với ngươi, ngươi là làm bộ luyến tiếc, bản Vương là thật sự luyến tiếc.”

Vương Thượng cùng Hà Hinh dạo chơi hậu viên, mãi tới giờ Hợi mới đi ra. Dụ vương theo hầu hắn hồi cung, trễ nữa sợ cửa cung sẽ khóa. Từ cửa sau Phù Vân tiểu trúc đi ra, hai người trực tiếp lên xe ngựa.

Vương Thượng tâm tình không tệ: “Xem đi, trẫm nói cho nàng gả đi làm thiếp, ngươi lại muốn làm cái bình thê gì đó, hiện tại người ta đồng ý gả đi, ngươi làm bộ dạng thất ý như vậy cho trẫm xem có lợi ích gì?”

Chỉ có huynh đệ hai người, Dụ vương cũng không câu nệ, ngay bên cạnh Thừa Minh hoàng đế ngồi xuống: “Hoàng huynh, xem ra ngươi cùng Hinh nhi nói chuyện rất vui nha? Nếu tốt như vậy, về sau nếu vẫn thu xếp ở Phù Vân tiểu trúc, hoàng huynh, ngươi nên giao tiền thuê ra. Ngài là quân, không phải là ở không trả tiền chỗ của thần tử của mình chứ.”

Vương Thượng ho nhẹ một tiếng: “Thẩm Dụ nghe chỉ!”

Dụ vương thần sắc trang nghiêm, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, quỳ một gối xuống ở trong xe ngựa: “Thần Thẩm dụ tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Vương Thượng rất nghiêm túc: “Ngày mai, giúp trẫm giao ra tiền thuê Phù Vân tiểu trúc đến một trăm năm sau, tiền nha, từ trong ngân khố hộ bộ của ngươi phát ra đi.”

Dụ vương nổi giận: “Ê… =.=!”


Bình Luận (0)
Comment