Gian nhà đại học X có một thư quán nhỏ chuyên về luật học, bên trong đều là tư liệu về luật cùng rất nhiều các tác phẩm của các luật gia nổi danh, và rất nhiều báo chí về luật. Thư quán nhỏ này chiếm một nửa vị trí gian nhà, một nửa khác là một cái đài chọc trời.
Cố Úc Diễm không hiểu kiến trúc sư thiết kế như vậy để làm gì, nhưng là thực thích đến đây.
Cái gì mà tâm hồn thanh niên văn nghệ nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ đơn thuần là thích trời nắng ở đây, trời trong không mây, thời điểm ngồi ở đây, ánh mặt trời áp lên người, làm cho người ta không nhịn được mà thả lỏng thân mình, mà đến buổi tối, vô luận là trăng hay sao đều làm cho cả trời sáng lạn, nếu thời tiết không lạnh, gió đêm nhẹ lướt qua, lại làm cho tâm tình người ta sung sướng.
Nhưng mà sau khi Cố Úc Sâm qua đời, Cố Úc Diễm thật lâu cũng chưa đến.
Một mình một người, nếu không có gì để làm, sẽ đi nhớ lại những điều tốt đẹp, bây giờ người trọng yếu đã qua đời, thì dù có đứng dưới ánh mặt trời thì cũng không tránh khỏi rét lạnh.
Quả thật là thật lâu không đi đâu... hết tiết thứ nhất, Cố Úc diễm nhìn học viên rời phòng học, người nào tự học thì đi tự học, người nào về ký túc xá thì về ký túc xá, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
"Tiểu Diễm, mình muốn đến bệnh viện". Nguyễn Minh Kỳ thấy nàng ngẩn người, bất đắc dĩ lại đấy, tay quơ quơ trước mặt nàng, "Cậu thật sự không đi cùng mình sao?"
Hoàn hồn lại nhìn hảo bằng hữu đang lo lắng nhìn mình, mỉm cười, "Ừ, nhờ cậu".
"Cậu...", Nguyễn Minh Kỳ há miệng thở dốc muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra, chính là nhìn nàng, hồi lâu sau thì thở dài, "Vậy mình đi đây".
"Ừ."
Nhìn Nguyễn Minh Kì trong phòng học đi ra ngoài, Cổ Úc Diễm ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, cúi đầu, hồi lâu sau cũng cất bước ra khỏi phòng học, cũng hướng thang lầu bên kia đi lên, mãi cho đến gian nhà X mới dừng lại, nhìn ngày xuân ánh nắng sáng lạn mà ngẩn người.
Hôm nay lại là thứ năm a......
Buổi sáng thứ ba đó bị Tần Thanh Miểu đuổi về đến, bất tri bất giác, đã đến ngày thứ năm đi đến chỗ Tần Thanh Miểu.
Mấy ngày nay rõ ràng cảm giác được ánh mắt mấy nữ sinh lớp khác nhìn mình có chút kỳ quái, suy nghĩ chút liền hiểu được nhất định là mấy người trong ký túc xá đã nói cái gì, lại vô lực phản bác.
Là bao nuôi... quan hệ của nàng cùng Tần Thanh Miểu, đúng là vẫn không thể che giấu chuyện này được, nàng quả thật dùng thân thể mình để đổi lấy tiền tài, Tần Thanh Miểu vẫn chưa làm gì với nàng, vài lần thân mật kia cũng chỉ là cắn nát môi nàng.
Nghĩ đến đấy, Cố Úc Diễm ngồi ở cầu thang có chút ngơ ngác sờ sờ môi mình, ánh mắt phức tạp.
Nàng cùng Tần Thanh Miểu ở một chỗ... À không, hẳn là nàng bị bao dưỡng với thời gian ngày càng dài, tâm tình của nàng lại càng thêm thoải mải, khi thì không yên, khi thì ủy khuất, lúc lại không biết làm sao, lại có thời điểm vụng trộm vui vẻ một chút... mà cảm giác đối với Tần Thanh Miểu, tự nhiên cũng muôn hình vạn trạng, cảm thấy cô kỳ thật rất ôn nhu, cảm thấy cô tuy phụng phịu lạnh lùng nhưng trên thực tế lại rất mong manh đáng yêu, cảm thấy bộ dáng say rượu của cô làm cho người ta thực đau lòng... mà khi chứng kiến trong mắt cô phảng phất đang nghĩ đến ai, lại làm cho cô cảm thấy đau lòng thêm vạn phần.
Cho nên, tại cái thành phố vĩ đại này, hóa ra cũng không chỉ có nàng vì anh trai rời đi mà thống khổ, mà còn có cả nữ nhân kiêu ngạo kia cũng thế.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Cố Úc Diễm liền cảm thấy chính mình rất ty tiện.
"Tần... Thanh... Miểu", Ngẩng đầu, híp mắt nhìn ra đường, Cố Úc Diễm thì thào cái tên này, sau đó liền im lặng, hai tay để ra sau chống thân mình, lại một lần nữa lâm vào trạng thái có chút dại ra.
Cũng không biết qua bao lâu, di động ở trong túi quần rung lên, đang ngẩn người liền phục hồi tinh thần lại, cầm lấy điện thoại lên xem, lập tức sững sờ.
Tần Thanh Miểu?
Đưa đến bên tai, uy một tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến thanh âm lạnh như băng, "Là tôi".
"Ừ... em biết". Cố Úc Diễm nói xong, liền cảm giác được một trận trầm mặc ở đầu dây bên kia, mà nàng cũng không nói chuyện, nghe thấy tiếng hít thở vững vàng làm cho người ta an tâm, chờ nàng nói chuyện.
"Ừ", Tần Thanh Miểu bỗng dưng ừ một tiếng, nói tiếp, "Giữa trưa tôi có việc, không quay về được, em tự giải quyết chuyện cơm trưa đi."
"Được..." Tâm tình lập tức liền hạ xuống vài phần, Cố Úc Diễm cúi đầu đáp lời.
"......"
Vốn tưởng rằng Tần Thanh Miểu sẽ lập tức cúp điện thoại, không nghĩ tới một hồi lâu cô cũng không có động tĩnh gì, Cố Úc Diễm nắm chặt di động trong tay, đang định chủ động mở miệng nói lời từ biệt, Tần Thanh Miểu bỗng nhiên lại nói chuyện: "Nếu em đang ở trường, tối nay có thể qua".
"Ừ..."
"Ừ, trước cứ như vậy". Tần Thanh Miểu định cúp điện thoại, Có Úc Diễm lại hốt hoảng mở miệng, ngay cả nàng cũng không hiểu được mình vì cái gì lại làm như thế, "Chờ đã!"
Người chuẩn bị cúp điện thoại liền ngừng động tác, trong lòng run lên, nhưng vẫn duy trì ngữ khí băng lãnh, "Chuyện gì?"
"Chị...", tim đập với tần suất ngày càng nhanh, Cố Úc Diễm không nhịn được hít một hơi thật sâu, "À...Cái kia.... Chị... nhớ ăn cơm trưa đúng giờ".
Điện thoại lại im lặng một chút, Cố Úc Diễm không yên chờ phản ứng của cô, sau một lúc lâu, thanh âm Tần Thanh Miểu truyền đến, cũng chỉ có một từ nhẹ nhàng, "Ừ".
"Kia... kia... không quấy rầy chị nữa". Cố Úc Diễm nói xong, thân mình cũng căng cứng theo, mà Tần Thanh Miểu vẫn như trước, "Ừ."
Ngắt điện thoại bỏ lại vào túi, Cố Úc Diễm đứng lên, vỗ vỗ chỗ quần bị dính tro bụi, cất bước rời đi, sau khi ăn cơm trưa ở căn tin thì đi đến chỗ Tần Thanh Miểu.
Thời gian buổi chiều, cửa ban công mở ra, cánh tay xinh đẹp nõn nà cầm văn kiện, Tần Thanh Miễu tao nhã bước chân vào, động tác tiêu sai đem văn kiện ném lên bàn, sau đó ngồi vào ghế làm việc, dựa lưng vào ghế rồi từ từ nhắm hai mắt, ngón tay nhịp nhịp ở chỗ tay vịn.
"Hôm nay tâm tình có vẻ không tệ". Người cùng vào với cô là Đường Vận cũng ngồi ngồi ở ghế đối diện, mỉm cười nhìn người đang nhắm mắt, "Có chuyện gì vậy?"
"Cái gì mà có chuyện gì vậy?", Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thế nhắm mắt, thanh âm thản nhiên.
"A....không có gì". Đường Vận lại cười, cầm lấy văn kiện trên bàn vuốt nhẹ, nhẹ nhàng thở ra, "Chuyện này rốt cuộc cũng xong".
"Ân".
"Hẳn là không có gì xảy ra nữa". Đường Vận thả lỏng thân mình dựa vào ghế, cũng học theo bộ dáng Tần Thanh Miểu mà nhắm mắt lại, "Mình muốn trở về ngủ bù để tu dưỡng nhan sắc".
Nghe bạn tốt nói như vậy, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, cười như không cười nhìn cô, "Ở trước mặt mình nói như vậy, cẩn thận mình trừ lương".
"Không cần dọa người ta, người ta rất là nhát gan.", Đường Vận cũng mở mắt, cố ý bĩu môi nhìn bạn tốt trước mặt, nhìn bộ dáng từ chối cho ý kiến của bạn tốt, cũng giơ lên mày liễu: "Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi".
"À...", Lúc này Tần Thành Miểu thực ra lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Đi thôi".
"Đi? Thanh Miểu, tâm tình quả nhiên là không tệ nha". Đường Vận mặt mày quyến rũ tươi cười, nâng tay điểm lên khóe môi Tần Thanh Miểu: "Mau, nói cho mình biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì".
Liếc một cái, nụ cười trên mặt cũng thu hồi, vẻ mặt Tần Thanh Miểu lạnh nhạt, "Cùng Chu thị ký hợp đồng, nên tâm tình tốt được không?"
"Vậy à..." Đường Vận có chút đăm chiêu gật gật đầu, ánh mắt lại thẳng ngoắc nhìn chằm chằm mắt Tần Thanh Miểu. Mà người bị nhìn chằm chằm kia cũng không né tránh mà cùng nàng đối diện.
Một lát sau, Đương Vận lộ ra nụ cười tươi, "Được rồi, nếu tổng giám đốc đã đồng ý, vậy mình cũng xin về ngủ một giấc thật tốt à".
"Ừ". Tần Thanh Miểu gật gật đầu, "Trên đường cẩn thận"
"Được". Đứng dậy, dáng người thướt tha đi đến cửa văn phòng, mở ra cánh cửa phía trước, Đường Vận bất ngờ quay đầu: "Thanh Miểu, thật sự lâu rồi mình cũng không thấy cậu có bộ dáng thả lỏng như vậy".
Cúi đầu trầm tư.
Tần Thanh Miểu ngẩng đầu, Đường Vận đã đi khỏi rồi.
Bộ dáng thả lỏng?
Lông mi thật dài kia hơi lay động, hai tay ôm ở trước ngực, dựa vào ghế, xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt mà nhìn tầng tầng nhà lầu bên ngoài, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng thở dài.
------------
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Khụ, thiên văn này....chính là các loại ái muội đi? Phốc... obabC|0.