Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 43

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Từ trong phòng hội nghị đi ra, cùng Đường Vận trở về văn phòng, Tần Thanh Miểu ngồi ở ghế của mình, khép hờ mắt, Đường Vận ở một bên nhíu mi, "Thanh Miểu, cậu chấp nhận để Vệ Minh Khiêm như vậy?"
Nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, Tần Thanh Miểu thở dài, mở mắt ra, "Không phải mình để mặc anh ta như vậy, là ba ba.... Mình và anh cũng không có biện pháp".
"....Bác Tần chẳng lẽ không nhìn ra nhân phẩm của Vệ Minh Khiêm sao? Cư nhiên còn muốn đem cậu gả cho anh ta...." Đường Vận nhíu chặt mi, ngữ khí có chút oán niệm, "Nếu có thể đem Vệ Minh Khiêm đá đi thật xa thì tốt rồi".
"Được rồi, Vận Vận....", Tần Thanh Miểu ngăn lại Đường Vận còn đang muốn nói cái gì, đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ mỏi mệt, "Mình hơi mệt, đi về trước".
" ....Được". Đường Vận trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp một câu, để nàng đi ra, thời điểm đến trước của, lại giữ chặt tay Tần Thanh Miểu
"Làm sao vậy?", Đang định mở miệng nói lới từ biệt thì sửng sốt, nhìn bạn tốt có chút không rõ.
Thở dài, Đường Vận nhìn Tần Thanh Miểu một lát, đẩy ra cửa ban công kéo nàng đi ra, sau đó đóng của lại, "Thanh Miểu, có chuyện, mình đã nghĩ rất lâu".
"Ừ, cậu nói đi".
Trầm ngâm một vài giây, mắt đẹp nhìn chằm chằm Tần Thanh Miểu một lát, Đường Vận sâu kín mở miệng, "Cậu... thích tiểu bằng hữu kia sao?"
Trên mặt Tần Thanh Miểu vẫn duy trì vẻ đạm mạc, nghe được Đường Vận nói lời này cũng chỉ hơi nhíu mày, vẫn chưa trả lời.
"Quên đi...". Thấy cô như thế, Đường Vận lắc đầu, hơi do dự, cầm tay Tần Thanh Miểu, "Ít nhất..... tiểu bằng hữu kia cũng không tệ lắm, vô luận như thế nào, mình cũng đều ủng hộ cậu".
"Vận Vận.... ". Tần Thanh Miểu không nghĩ rằng Đường Vận sẽ nói như vậy, sửng sốt một lúc, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng không trong trẻo lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt nhu hòa như nước giờ phút này hơi kinh ngạc, nhìn nửa ngày cũng chỉ có thể gọi tên Đường Vận.
"Cậu hiện tại.... so với trước kia lạnh hơn rất nhiều....", Đường Vận mỉm cười, "Nhưng là.... cảm giác có đôi khi, so với trước kia cũng khoái hoạt hơn rất nhiều".
Tần Thanh Miểu lại sửng sốt, đáy mắt lộ vẻ suy tư, nhưng cũng không nhìn Đường Vận.
"Ngay từ đầu mình chỉ cảm thấy.... tiểu bằng hữu kia là em gái của Cố Úc Sâm, lại có chút giống nhau, cho nên không thích lắm....", Đường Vận thở dài tiếp tục nói, "Sau đó lại cảm thấy nàng thực ra không hề giống Cố Úc Sâm, nhưng nàng vẫn là một đưa trẻ.... lại còn là một nữ nhân...."
Lẳng lặng nghe Đường Vận nói về phương diện tình cảm của mình, Tần Thanh Miểu vẫn chưa nói, gật đầu để nàng nói tiếp.
"Bất quá trong khoảng thời gian này.... ít nhất, so với Cố Úc Sâm, tiểu bằng hữu này lại càng thích hợp cậu hơn, hơn nữa cậu cũng vui vẻ nhiều hơn", Đường Vận nói xong, thấy Tần Thanh Miểu duy trì tư thế ôm ngực dựa tường giống như đang tự hỏi cái gì, lại thở dài, "Nhưng cậu.... cậu thật sự hiểu rõ rồi sao?"

Ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng vài giây, Tần Thanh Miểu vuốt tóc không nhìn nàng nữa, "Mình có tính toán của mình".
Hơi hơi nhíu mi, Đường Vận cũng không nói nữa, nhẹ nhàng lắc đầu, "Cậu có dự tính thì tốt rồi.... được rồi, cũng không có chuyện gì nữa, cậu không phải mệt sao, đi thôi".
"Ừ".
Từ trong phòng đi ra, đóng của lại, Tần Thanh Miểu lẳng lặng nhìn phiến cửa gỗ, cắn môi, hồi lâu sau mới xoay người rời khỏi công ty.
Gần dây Cố Úc Diễm có điểm mê man, bị Nguyễn Minh Kỳ kéo đến cùng nhau tham gia thi đua ở học việc, vì trận đấu vào buổi tối thứ năm nên không thể không dụng tâm đọc sách
Ra khỏi công ty, không biết vì cái gì Tần Thanh Miểu trực tiếp lái xe đến ký túc xá của Cố Úc Diễm, dừng xe dưới lầu ký túc xá, ngồi vài giây, sau đó cầm điện thoại đặt ở tấm chắn thủy tinh lên, bấm dãy số đã ghi tạc vào đầu, không nghĩ đến di động vang lên hồi lâu, nhưng cũng không nghe được thanh âm luôn mang theo hương vị ngốc hồ hồ kia.
"Cô là ai?", Ngắn gọn lãnh đạm nói, ánh mắt Tần Thanh Miểu lập tức lạnh xuống, thanh âm vừa rồi không phải là Cố Úc Diễm, cũng không phải của Nguyễn Minh Kỳ.
"Ách". Người ở đầu bên kia điện thoại bởi vì thanh âm lạnh băng mà giật mình, hai giây sau mới nói "Úc Diễm ở luật học viện đọc sách, quên mang di động".
"Vậy sao? Cảm ơn". Đạm đạm trả lời một câu, Tần Thanh Miểu ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ, khởi động xe hướng về phía luật học viện, mãi cho đến khi đến dưới lầu thì dừng xe, vào thang máy đi đến tầng sáu.
Quả nhiên mới từ thang máy đi ra vài bước, thì nhìn thấy người kia mặc áo sơ mi trắng và quần bò, trong tay cầm quyển sách ở đó sôi nổi, vẻ mặt nguyên bản lạnh lùng hơi đổi, trong mắt hiện lên ý cười, ôm ngực dựa vào một cây cột nhìn người nọ, không mở miệng gọi nàng.
"Tội phạm bị phán ở tù chung thân, thực tế phải chấp hành hơn 10 năm, mới có thể tạm tha.... Người nước ngoài xâm hại đến lợi ích Trung Quốc hoặc là của công dân Trung Quốc, vẫn có thể theo luật pháp của Trung Quốc mà xét xử, nhưng người nước ngoài đã chịu hình phạt, có thể tha hoặc giảm bớt hình phạt....", nhớ kỹ tư liệu trong đề mục, Cố Úc Diễm theo thói quen tính ngồi ở bậc cầu thang, căn bản không để ý đến nữ nhân ý cười ngày càng đậm ở cách đó không xa, "Tội phạm bị phán ở tù chung thân, thực tế phải chấp hành..."
"Ngô....", nhức đầu đọc lại một lần, động tác dưới chân vẫn không ngừng, sau đó lại lật đề mục tiếp theo, nửa giờ trôi qua, đem toàn bộ lực chú ý đọc kỹ lại một lần nữa các đề mục xong mới dừng lại, hơi mệt mỏi, đi vài bước, đến ngồi ở bậc thang nghỉ ngơi.
Vừa mới ngồi xuống, tầm mắt nhìn bâng quơ thì thấy nữ nhân đang ôm ngực đứng cách đó không xa, híp mắt lại rồi lập tức trừng lớn mắt nhìn, mãnh mẽ đứng lên chạy tới, kết quả sau một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vội vàng loạng choạng hai bước mới ngăn được vừa rồi thiếu chút nữa đứng không vững mà quỳ rạp trên mặt đất, Cố Úc Diễm nhẹ nhàng vuốt ngực thở ra, Tần Thanh Miểu đã đến đằng trước nàng, ninh mi, biểu tình có vẻ rất nghiêm túc.
"Ách...", ngượng ngùng cười cười, nhìn trước nhìn sau, xác định không có người mới lập tức bước về phía trước tính ôm Tần Thanh Miểu, không ngờ người nọ nhíu mi lui về sau một bước, "Lại muốn làm gì đây?"
"Ngô....ôm một chút thôi", Thấy cô lui về sau, Cố Úc Diễm theo sát từng bước giữ chặt lấy cánh tay nàng, cằm ở trên vai nàng cọ cọ, "Miểu Miểu, chị tại sao lại đến sớm như vậy a?"
Tuy nói trong khoảng thời gian này, mỗi trưa cùng tối, nếu Tần Thanh Miểu không phải đi tiếp khách, thì đều cùng nàng ăn cơm. Nhưng cũng là sau 12 giờ, như thế nào hôm nay chưa tới 11 giờ mà Miểu Miểu đã tới rồi a?
"Không muốn nhìn thấy chị sao?", nữ nhân bị ôm lấy cánh tay đạm đạm liếc mắt người kia bởi vì mình mang giày cao gót mà cao hơn nàng một ít, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra ôn nhu, thanh âm cũng không phải cái loại lạnh lùng, mà là hơi trêu chọc.
"Không có không có...". Cố Úc Diễm ngây ngô cười, hiển nhiên đã quen với bộ dáng như vậy của Tần Thanh Miểu, cằm cọ cọ ở trên vai nàng
"Được rồi, xem sách của em đi". Tâm tình bởi vì cuộc đối thoại lúc nãy với Đường Vận mà có chút lo lắng giờ đã với đi rất nhiều, Tần Thanh Miểu nhéo nhẹ cái mũi nàng, thanh âm mà ngay cả nàng cũng không nhận đều nồng đậm sủng nịch cùng cưng chiều, "Đọc sách thì đọc sách, nhảy nhót như vậy làm gì".
"Ngô.... hắc hắc....", vẫn ôm lấy cánh tay nàng, Cố Úc Diễm ngốc ngốc nói, "Thói quen của em thôi".
"Vậy thì lo thân mình cho tốt đi, đừng loạn như vậy, giống y hệt con khỉ". Rút cánh tay ở trong lòng nàng ra, Tần Thanh Miểu tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, "Nếu té ngã thì chị sẽ không đỡ em".
"Vậy chị đi nhanh như vậy là gì chứ?", Trong khoảng thời gian này, lúc đối mặt với Tần Thanh Miểu đã hoàn toàn mất đi vẻ cẩn thận lúc trước, không sợ chết nói, trêu chọc làm cho Tần Thanh Miểu lạnh lùng trừng, "Chị chỉ muốn lại đây nhìn em ngã sấp xuống mà thôi".
"Ừ......"
"Còn không mau đọc sách đi". Không đợi Cố Úc Diễm nói tiếp, Tần Thanh Miểu ném một cái xem thường, không quên lui về sau mấy bước, nâng lên nhìn đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, "Nửa giờ nữa đi ăn cơm".
"Được". Vừa mới dính lấy lại ngoan ngoãn cầm sách đi qua, nhưng vừa mới đi được mấy bước, nhớ đến cái gì, quay người lại nhìn Tần Thanh Miểu, miệng giật giật, nhưng không có hỏi ra miệng cái ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu.
Nàng.... như thế nào lại biết mình ở trong này?
Có phải hay không.... có phải hay không là bởi vì.... anh?
Tuy không nói ra miệng, nhưng động tác của nàng đã sớm dừng ở trong mắt Tần Thanh Miểu, ngay cả nghi hoặc rồi sau đó thối lui cũng thu vào tầm mắt nàng.
Mày liễu giương lên, Tần Thanh Miểu mím môi, nhưng không nói gì, mà là lui về cột đá tiếp tục tư thế ôm ngực, dừng ở trên người Cố Úc Diễm, trong mắt hiện lên một chút đau đớn.
Nửa giờ trôi qua, Cố Úc Diễm thu thập tài liệu trên bàn bỏ vào ba lô, chạy chậm qua chỗ Tần Thanh Miểu, giữ chặt tay nàng, nhăn mi lại, chớp chớp mắt, nhếch miệng, "Em đi toilet".
".... Chị cũng đi".
"Ờ".
Cùng Tần Thanh Miểu vào toilet, vừa mới vào gian phòng nhỏ kia, lại nghe được thanh âm khác thường ở phòng bên cạnh.
Tuy rằng thanh âm đó đã cố ý bị áp chế, nhưng Cố Úc Diễm vẫn nhanh chóng ý thức được đó là cái gì,....
Cư nhiên có người.... ở buồng vệ sinh.... làm cái việc này?
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu ở ngay bên cạnh, khuôn mặt vốn trắng noãn của Cố Úc Diễm, nháy một cái đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment