Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 72

Đến giờ tan tầm, Cố Úc Diễm bình thường đều đi cùng với Nhiễm Yên và Trương Linh, hôm nay thì vụng trộm nhìn vị trí của Thương Mặc một cái, cũng không đi cùng hai người kia.
"Tôi còn có chút việc, hai người cứ đi trước đi". Phất phất tay với hai người kia, Cố Úc Diễm làm bộ dạng gõ máy tính, Trương Linh và Nhiễm Yên cũng không chú ý, phất tay với nàng rồi rời đi.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Cố Úc Diễm mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn ra cửa, do dự một chút rồi tiếp tục làm việc, chờ Thương Mặc và Triệu Mạt Thương.
Lúc vừa mới tan tầm Thương Mặc liền đi đến phòng khoa trưởng, đến bây giờ vẫn chưa ra.
Đợi trong chốc lát, người được chờ rốt cục cũng tới, Triệu Mạt Thương vào văn phòng thì thấy Cố Úc Diễm đang gõ máy, khuôn mặt nhất quán lạnh lùng hiện lên một chút tươi cười, "Tiểu Cố, đi thôi".
"Nga nga.....hảo....". Mấy tháng qua, Cố Úc Diễm di nhiên là đã quen với Thương Mặc, nhưng đối với Triệu Mạt Thương nghiêm túc đứng đắn, lại luôn có cảm giác kính sợ, nhức đầu luống cuống tay chân đóng máy tính rồi chạy chậm đến cửa, đối mặt với một Triệu Mạt Thương mang giày cao gót nên cao hơn mình đến vài phần, có chút không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
"Phốc.....". Thương Mặc nãy giờ vẫn khoan thái dựa cửa nhìn bộ dáng của nàng, nhịn không được liền cười ra tiếng, Triệu Mạt Thương ở bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo vài phần hờn dỗi làm cho Thương Mặc hắc hắc ngây ngô cười, lấy lòng, "Kỳ thật Tiểu Cố không cần phải sợ khoa trưởng như vậy, đúng không, khoa trưởng?"
Cười như không cười liếc nhìn Thương Mặc, rồi lại nhìn Cố Úc Diễm không dám nhìn mình, Triệu Mạt Thương cong khóe môi cười nhẹ, "Nếu không có làm chuyện gì sai trong công việc, quả thật không cần phải sợ tôi".
"Ách.....dạ". Dùng sức gật đầu, Cố Úc Diễm thấy Thương Mặc nhìn mình cười đến sáng lạn, không biết vì sao lưng lại thấm một tầng mồ hôi lạnh.
"Đi thôi, ăn cơm đi, lãng phí thời gian nữa sẽ chết đói mất". Giơ giơ cằm với Cố Úc Diễm đang ngẩng ngơ, thấy nàng gật gật đầu thì quay ra sau, đóng cửa, cực kỳ tự nhiên cầm tay Triệu Mạt Thương, đối với con mắt trừng lớn của Cố Úc Diễm làm như không thấy, "Em đang mời khách mà làm cái gì vậy, đi lên trước đi".
"Nga....". Lại liếc mắt nhìn mười ngón giao khấu của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, Cố Úc Diễm nhức đầu, không hiểu sao lại cảm thấy quan hệ của hai người này hảo hảo thân mật, nhưng nghĩ đến đây, lại tự nhắc mình nhất định đã xem quá nhiều tiểu thuyết rồi.
Dù sao Triệu Mặt Thương cũng đã kết hôn, nghe nói còn có cả con gái nữa, mà Thương Mặc....nghe nói là đi theo chủ nghĩ độc thân.
Ba người ra khỏi viện kiểm sát, di động của Triệu Mạt Thương vang lên, nữ nhân ngay cả khi ra đường đều hiển hiện vẻ chính khí, sau khí nhìn điền thoại liền lộ ra nụ cười ôn nhu, bắt máy, tiếng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều, "Nhạc Nhạc nha, làm sao vậy?.....Mẹ buổi tối không về ăn cơm dược nha, con phải ngoan ngoãn....Ân...."
Hơi Hơi hạ mi liếc nhìn Cố Úc Diễm, Triệu Mạt Thương hơi chần chờ, đưa điện thoại cho Thương Mặc ở bên cạnh đang chớp chớp mắt nhìn mình, "Nhạc Nhạc muốn nói chuyện với em".
Cười hì hì cầm lấy điện thoại, Thương Mặc vẫn một bộ dạng tươi cười, "Nhạc Nhạc....ai nha, ai nói là ta lừa con, giúp ta đánh hắn!.....Sau khi ăn cơm liền trở về cùng con đi chơi nha....Ừ, muốn nói tạm biệt với mẹ hả?Hảo, ta đưa điện thoại cho cô ấy...."
Nói vài câu ít ỏi, tươi cười trên mặt lại càng đậm hơn, bộ dáng của Thương Mặc dừng trong mắt Cố Úc Diễm, làm nàng ngẩn ngơ không thể hoàn hồn, lại nhìn Triệu Mạt Thương rõ ràng là mang theo sủng nịch ở trong mắt, trong đầu ẩn ẩn càng nhiều suy nghĩ.
Trả điện thoại lại cho Triệu Mạ Thương, Thương Mặc quay đầu nhìn nhìn thấy Cố Úc Diễm đang trừng lớn mắt nhìn mình và Triệu Mạt Thương, nháy mắt với nàng một cái rồi cười cười bí hiểm, ý tứ trêu tức hiện rõ trong mắt.
Dọc đường đi, Cố Úc Diễm đối với Triệu Mạt Thương là có chút không yên, cũng có chút nói không nên lời, nhưng thật ra Triệu Mạt Thương và Thương Mặc đang ở kia tùy ý trò chuyện việc án kiện đã phán quyết, nàng ở bên cạnh nghe cũng không thấy nhàm chán, ngược lại có cảm giác học tập chút gì đó.
Sau khi đến nhà hàng, Triệu Mạt Thương đứng dậy vào nhà vệ sinh, trên bàn cơm chỉ còn lại Cố Úc Diễm và Thương Mặc, Cố Úc Diễm thấy thế mới vội vàng mở miệng, "Cái kia, tổ trưởng, tôi có một vài chuyện muốn hỏi chị...."
"Nga?". Kéo dài thanh âm ái muội, Thương Mặc nhìn nàng, "Em cứ hỏi đi, để xem tôi trả lời có được không".
"A?". CỐ Úc Diễm ngây dại, một hồi lâu mới đau khổ, "Tổ trưởng...."
"Hắc hắc, em cứ hỏi đi".
"Ân....buổi sáng không phải tổ trưởng nói là biết chuyện của Tần gia sao? Là chuyện gì a?". Do dự nhưng vẫn nói trắng ra, cũng không quản Thương Mặc có thể có suy nghĩ gì khác hay không, Cố Úc Diễm hỏi xong thì rất chờ mong nhìn Thương Mặc, mà Thương Mặc thì nhẹ nhàng sờ cằm, dựa vào lưng ghế, ánh mắt lộ ra nhiều điểm cổ quái, "Em thực sự cái gì cũng không biết?"
"Tôi.....không biết a....". Bị nàng hỏi như vậy liền cảm thấy bản thân thực vô dụng, cư nhiên đến tận bây giờ vẫn chưa biết gì về Tần gia, chỉ biết lên mạng nhìn một chút tư liệu, Cố Úc Diễm có chút áy náy cúi thấp đầu, trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, "Tổ trưởng, nói cho tôi biết đi..."
"Ân...được rồi". Gật gật đầu, Thương Mặc cầm chén trà lên uống một miếng, lúc này Triệu Mạt Thương đẩy cửa vào, làm cho Cố Úc Diễm lập tức ủ rũ.
Nghĩ đến Thương Mặc nhất định sẽ dừng lại, nhưng Thương Mặc chỉ liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương đang ngồi xuống một cái, thanh thanh cổ họng, "Kỳ thật mấy chuyện tôi biết, cũng không hoàn toàn xem là việc của Tần gia".
"Dạ". Ý định biết chuyện về Tần Thanh Miểu là chuyện trọng yếu, giờ phút này đối mặt với hai vị thủ trưởng quá mức quái dị, Cố Úc Diễm gắt gao chịu đựng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thương Mặc, chờ nàng tiếp tục nói.
"Tần gia....người sáng lập là ông nội Tần Thanh Miểu, Tần thị mặc dù ở trong tỉnh cũng coi như nổi danh, nhưng muốn vươn ra, thế lực cũng chỉ được xem là bình thường". Uống nước xong cũng không để chén trà xuống, Thương Mặc đùa nghịch hoa văn tinh xảo trên chén, dựa lưng vào ghế, bộ dáng vô tư, làm cho Cố Úc Diễm tại một khắc kia có cảm giác quá dị, thật giống như không phải Thương Mặc ở văn phòng hay thích nói giờ nhưng thời khắc ấu chốt lại rất chính khí, ngược lại bây giờ tỏa ra một cỗ tà khí.
"Ông nội Tần Thanh Miểu năm đó tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ thì một tay sáng lập Tần thị, cùng ông ấy xuất ngũ, còn có một trung úy họ Vệ, là hảo huynh đệ của ông ấy, Tần thị chính là do bàn tay bọn họ từ từ phát triển lên..."
Khí chất của Thương Mặc chỉ làm cho nàng mất tinh thần trong chốc lát liền hồi phục, Cố Úc Diễm thật sự lắng nghe, nghe đến đó thì có chút xuất thần.
Họ Vệ....vậy có liên quan đến Vệ Minh Khiêm sao? Nếu nói như vậy, vị hôn phu....
"Tần thị nhanh chóng phát triển, hầu hết là ở trong tay cha Tần Thanh Miểu". Khôn nhìn đến vẻ mặt của Cố Úc Diễm, Thương Mặc chậm rãi nói, thấy Cố Úc Diễm yên lặng sững sờ nhìn mặt bàn, nghiêng đầu chớp chớp mắt với Triệu Mạt Thương, cầm tay nàng, sau đó nhìn thấy nàng quyến rũ liếc mình một cái, nụ cười lại tăng thêm vài phần tà ý, nhưng ngữ khí vẫn đứng đắn, "Kỳ thật không phải tất cả đều của cha cô ấy, nói chính xác, hẳn là ở trong tay cha mẹ và ông ngoại của cô ấy".
"Ông ngoại?". Ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, cũng không nhìn đến tay Thương Mặc và Triệu Mạt Thương ở một chỗ với nhau, Cố Úc Diễm lăng lăng lặp lại hai từ này, vẻ mặt không hiểu.
Chưa từng nghe Tần Thanh Miểu nhắc đến ông ngoại của nàng, trong tư liệu cũng không thấy nhắc tới.
"Ông ngoại Tần Thanh Miểu cũng là chiến hữu của ông nội cô ấy". Thương Mặc gật gật đầu, tiếp tục nói, "Nhưng bất đồng ở chỗ, ông ngoại của cô ấy không có xuất ngủ, hai năm trước mới từ vị trí tư lệnh quân khu tổng lui xuống".
Tư lệnh quân khu tổng?
Sự tình lập tức vượt quá sức tưởng tượng của Cố Úc Diễm, biểu tình của nàng lập tức dại ra, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nói tới đây, cũng đã tới điểm mấu chốt tôi muốn nói". Nghiêng đầu nhìn chén trà của Triệu Mạt Thương, thấy trà đã hết, Thương Mặc buông tay nàng, rót trà vào, lại cười cười lấy lòng với Triệu Mạt Thương, tiếp tục nói, "Lão tư lệnh có hai đưa con, một nam, một nữ....nữ nhi, chính là mẹ của Tần Thanh Miểu, hình như đã mất cách đây tám năm, về phần con trai, hiện tại đã là quân trưởng bậc cao, cũng chính là cậu của Tần Thanh Miểu".
Dừng một chút, chậm rãi uống một ngụm trà, Thương Mặc nhìn bộ dáng Cố Úc Diễm ngày càng ngây ra, ngữ điệu hơi nâng lên, "Nói tiếp, khụ....chắc làm em biết Tần Thanh Dật?"
"Có gặp qua....". Mờ mịt gật gật đầu, Cố Úc Diễm bị một đống tin tức thình lình ập tới làm cho đầu óc một mảnh hỗ loạn, lỗ tai nghe thấy giọng điệu bình đạm của Thương Mặc.
"Mấu chốt ở chỗ này, nhiều năm qua, tất cả mọi người đều nghĩ Tần Thanh Dật là con nuôi của cha Tần Thanh Miểu, nhưng gần đây, cũng không biết tin tức truyền đến từ nơi nào, Tần Thanh Dật kỳ thật là con riêng của cha Tần Thanh MIểu và một nữ nhân khác, sau đó mới nói dối là con nuôi rồi đưa về Tần gia".


Bình Luận (0)
Comment